Vì sinh thường nên Phương Thư Mạn không nằm viện lâu, chỉ nằm viện ba ngày để theo dõi tình hình, thấy mọi thứ bình thường thì xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Hết mấy ngày nghỉ phép ngắn ngủi ở bên vợ mới sinh, Tịch Thận Trạch vẫn phải đi làm như bình thường, không thể lúc nào cũng ở bên chăm sóc hai mẹ con, nên đã thuê một bảo mẫu về nhà giúp chăm sóc Phương Thư Mạn và An An.
Cũng trong thời gian Phương Thư Mạn ở cữ, vào một buổi chiều thứ Sáu, Tịch Thận Trạch lại đến bệnh viện để thắt ống dẫn tinh lần hai.
Cũng giống như lần trước, anh định nhân lúc thứ Bảy và Chủ nhật không phải đi làm để ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, như vậy thứ Hai có thể đi làm bình thường.
Hơn nữa Tịch Thận Trạch cũng không định nói chuyện này với Phương Thư Mạn ngay, chỉ là Phương Thư Mạn giống như anh, đều hiểu đối phương hơn chính mình.
Tịch Thận Trạch làm xong tiểu phẫu thắt ống dẫn tinh về nhà không bao lâu thì Phương Thư Mạn đã nhìn ra được sự khác thường của anh, nhưng anh không nói, cô cũng không hỏi ngay.
Mãi đến khi bảo mẫu dỗ An An ngủ, hai người cũng tắt đèn chuẩn bị ngủ, Phương Thư Mạn mới nhỏ giọng hỏi Tịch Thận Trạch trong bóng tối: “Anh Thận, anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Tịch Thận Trạch sửng sốt giây lát, sau đó bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói: “Em nhìn ra rồi à?”
Phương Thư Mạn nhẹ nhàng phàn nàn: “Sao anh không nói với em một tiếng?”
Tịch Thận Trạch trong bóng tối nắm lấy tay cô, rất nghiêm túc trả lời cô: “Sợ em lo lắng.”
Lần trước anh làm phẫu thuật này cô đã rất lo lắng, mặc dù anh đã nhiều lần nói với cô chỉ là một tiểu phẫu rất nhỏ.
Bây giờ cô vẫn đang ở cữ, mặc dù An An mỗi ngày đều có bảo mẫu trông, nhưng cô cũng không ít lo nghĩ. Huống hồ việc mang thai sinh con vốn đã ảnh hưởng nhất định đến lượng hormone của phụ nữ, sau sinh rất có thể sẽ gây ra cảm xúc chán nản.
Tịch Thận Trạch không muốn tạo thêm áp lực cho Phương Thư Mạn, lo lắng cho anh cũng là một loại áp lực.
Nhưng vì cô đã nhìn ra, cũng đã hỏi ra miệng, anh không cần thiết phải giấu nữa, lúc này anh thành thật thẳng thắn mới là cách giao tiếp tốt nhất.
Tịch Thận Trạch chủ động giải thích với Phương Thư Mạn: “Không cố ý giấu em, vốn định đợi mấy hôm nữa anh khỏe rồi nói với em… Em nhìn ra bằng cách nào?”
Phương Thư Mạn nói: “Mặc dù anh cố gắng kiểm soát, nhưng tối nay anh vẫn hơi bồn chồn, tình trạng này rất giống với biểu hiện của anh vào tối hôm thắt ống dẫn tinh lần đầu.”
“Vẫn không thoải mái sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Chỉ là tạm thời thôi, hai ngày nữa là ổn.” Tịch Thận Trạch ôn hòa mỉm cười, trấn an cô: “Vừa hay nhân hai ngày này không phải đi làm để nghỉ ngơi, đến thứ Hai là không còn cảm giác gì nữa, không ảnh hưởng đến công việc.”
Phương Thư Mạn tiến lại gần, tìm thấy đôi môi của Tịch Thận Trạch trong bóng tối, trao anh một nụ hôn thật lâu và dịu dàng.
Hôn xong, Tịch Thận Trạch ôm lấy Phương Thư Mạn, ôm cô bắt đầu đi vào giấc ngủ.
Một lát sau, Phương Thư Mạn lại đột nhiên lên tiếng, thấp giọng nói với anh: “Anh Thận, anh có phát hiện ra không, An An ngoan lắm, không mấy khi khóc đâu.”
Tịch Thận Trạch cười khẽ đáp: “Ừm, rất ngoan, đây là lần đầu tiên anh nhận ra một đứa trẻ sơ sinh có thể khiến người ta yên tâm đến vậy.”
Con trai của họ mỗi ngày đều rất ngoan ngoãn, ngay cả khi đói hoặc ị đái, muốn lên tiếng biểu đạt mình không thoải mái thì cũng chỉ phát ra một hai tiếng ư ử muốn khóc, chỉ cần người lớn kịp thời đáp ứng nhu cầu của con, con sẽ ngoan ngoãn lại ngay.
Từ lúc chào đời đến giờ, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn chỉ nghe thấy một lần con khóc to như vậy—— chính là tiếng khóc khi con vừa chào đời trong phòng sinh.
Rất có sức lực, rất to.
Để Phương Thư Mạn có thể nghỉ ngơi thật tốt, tối đến cậu nhóc Tịch Tự Lễ sẽ ngủ cùng bảo mẫu.
Giống như những đứa trẻ sơ sinh khác vừa mới chào đời, cứ nửa đêm Tịch Tự Lễ cũng cần bú sữa, mỗi đêm Phương Thư Mạn phải dậy cho con bú ít nhất hai lần.
Ban ngày Phương Thư Mạn đều ở bên con trai, chơi với con, dỗ con ngủ, cho con bú, thay tã cho con…
Mọi việc vặt vãnh Phương Thư Mạn đều tự mình làm, mặc dù có bảo mẫu nhưng cô vẫn sẽ tranh thủ ban ngày ở bên con trai nhiều hơn, tiếp xúc và tương tác nhiều hơn với con.
Dù sao cũng là một khối thịt từ trên người mình rơi xuống, mỗi lần Phương Thư Mạn nhìn cậu nhóc mới đến thế gian này không bao lâu, trong lòng sẽ mềm nhũn như nước, trên mặt cũng bất giác nở nụ cười dịu dàng khác thường.
Trước đây, mỗi khi về đến nhà Tịch Thận Trạch đều ôm Phương Thư Mạn, nhưng bây giờ ngoài việc ôm Phương Thư Mạn, anh còn ôm con trai mình và chơi đùa với con một lúc.
Bất kể anh về nhà muộn đến mức nào, nếu con trai anh vẫn còn thức, Tịch Thận Trạch sẽ rửa sạch tay, thay quần áo sạch rồi ôm đứa trẻ và trêu chọc nó một lúc.
Là người mới làm cha, Tịch Thận Trạch thực sự rất biết ơn đứa trẻ đáng yêu đang nằm trong vòng tay mình lúc này.
Tịch Thận Trạch rất biết ơn khi đứa trẻ này chọn anh và Thư Thư làm cha mẹ của nó, rất biết ơn khi cậu bé đồng ý trở thành Tịch Từ Lễ, gia nhập vào gia đình này.
Mặc dù trong quá trình trưởng thành Tịch Thận Trạch không có cha bên cạnh, thậm chí anh còn không biết cha mình là ai, tất nhiên điều đó cũng không quan trọng, nhưng anh sẽ cố gắng trở thành một người cha có trách nhiệm.
Anh sẽ hết lòng vì gia đình, yêu thương vợ và cũng yêu thương con trai của mình.
Sau khi có con, mặc dù Tịch Thận Trạch cũng lo lắng, cảm thấy trách nhiệm trên vai mình ngày càng nặng nề hơn, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không đảm nhiệm tốt vai trò “người cha” này.
Có lẽ anh cũng giống như nhiều bậc cha mẹ khác trên thế giới, trong việc dạy con cũng không tránh khỏi những thiếu sót hoặc sai lầm, nhưng anh chắc chắn sẽ kịp thời suy ngẫm và sửa chữa những điều mình làm chưa tốt.
Theo quan điểm của Tịch Thận Trạch, cha mẹ không phải là người có quyền uy, cha mẹ không cao hơn con cái, vì vậy vị trí của anh luôn ngang hàng với con trai mình.
Anh sẽ ghi nhớ điều này, cùng Thư Thư nuôi dạy con của họ khôn lớn.
Họ không cầu mong con trai mình sau này giàu sang phú quý, chỉ mong con mình bình an vô sự cả đời.
Bởi vì anh và Thư Thư đã sớm chứng kiến sự sống và cái chết, nên biết rằng điều quan trọng nhất của con người khi sống là gì.
Trước hết là bình an, khỏe mạnh, sau đó là vui vẻ, hạnh phúc.
Hôm tiệc mừng đầy tháng của Tịch Tự Lễ, tất cả người thân và bạn bè đều đến nhà hàng để tham dự bữa tiệc chúc mừng này.
Lúc này, con gái của Trần Hâm Nguyệt và Đinh Khai Triều đã gần một tuổi, đứa con thứ hai của Tần Chi Giác và Sở Duyệt Vân thêm hai tháng nữa là chào đời.
Vì vậy, Trần Hâm Nguyệt cười Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch: “Hai người các cậu cũng bình tĩnh thật, tuy là kết hôn sớm nhất nhưng đến cuối cùng thì con cái lại là nhỏ nhất.”
Phương Thư Mạn cười nói: “Đâu có, không phải vẫn còn đứa con thứ hai của Sở Sở sao? Con trai của nhà mình không phải là nhỏ nhất.”
Trần Hâm Nguyệt trách cô: “Con trai của cậu phải so với đứa con đầu lòng của nhà Sở Sở, con đầu lòng của họ đã ba tuổi rồi, con trai cậu mới làm tiệc đầy tháng.”
Phương Thư Mạn cười nói: “Cũng không chênh lệch bao nhiêu mà, chỉ có ba tuổi thôi.”
Trần Hâm Nguyệt trêu chọc: “Đúng vậy, nhưng chỉ ba tháng nữa là nhà Sở Sở cũng phải làm tiệc đầy tháng rồi.”
Năm thứ hai sau khi kết hôn, Tần Chi Giác và Sở Duyệt Vân có đứa con đầu lòng, là con trai, tên là Sở Niên Hành.
Trần Hâm Nguyệt tám chuyện hỏi Sở Duyệt Vân: “Sở Sở, hai người đã nghĩ tên cho đứa con thứ hai chưa?”
“Đã nghĩ xong rồi,” Sở Duyệt Vân cười nói: “Nếu là con trai thì đặt tên là Sở Niên Cảnh, nếu là con gái thì đặt tên là Sở Khinh Du.”
Trần Hâm Nguyệt nói: “Cũng theo họ của cậu sao? Mình còn tưởng nhà cậu giống nhà họ Diệp, định cho một đứa theo họ bố, một đứa theo họ mẹ.”
Tần Chi Giác nghiêm mặt nói đùa: “Tôi là người của Sở Sở, con của chúng tôi đương nhiên phải theo họ Sở.”
Diệp Vũ Triều cũng đi cùng với Nghê Hân Vân, anh ấy rất thính tai, nghe Trần Hâm Nguyệt nhắc đến “nhà họ Diệp” thì lập tức lên tiếng hỏi: “Nhà họ Diệp thế nào?”
Trần Hâm Nguyệt cười xuề xòa trả lời anh ấy: “Khen con nhà anh thông minh lại xinh xắn.”
Diệp Vũ Triều rất tự hào nói: “Dù sao thì vợ tôi cũng thông minh xinh đẹp mà, Triều Triều Mộ Mộ nhà tôi hoàn toàn được di truyền từ vợ tôi đấy.”
Nghê Hân Vân ngồi bên cạnh: “…”
“Anh bớt bớt lại đi.” Cô ấy bất lực nói nhỏ với Diệp Vũ Triều.
Diệp Vũ Triều vô tội lại ấm ức nói: “Anh đã rất kiềm chế rồi bà xã.”
“Hơn nữa anh nói thật mà,” Anh ấy nghiêng người lại gần Nghê Hân Vân, thì thầm bên tai cô ấy: “Triều Triều Mộ Mộ giống em, đều là những đứa trẻ thông minh xinh đẹp.”
Không đợi Nghê Hân Vân nói gì, anh ấy đột nhiên hôn lên má Nghê Hân Vân, rất nghiêm túc cảm ơn cô ấy: “Cảm ơn bà xã đã cho anh cơ hội chơi với trẻ con, con của mình chơi rất vui.”
Nghê Hân Vân: “…”
Tối hôm đó, Phương Thư Mạn xem lại rất nhiều ảnh chụp con trai hôm nay, chọn lọc một số ảnh chụp đẹp để lưu lại, lưu vào album ảnh gia đình. Trước khi đi ngủ cô còn cùng Tịch Thận Trạch xem lại hết tất cả các video đã quay hôm nay.
Trong video, Tịch Thận Trạch với tư cách là người bố phát biểu: “An An bây giờ còn rất nhỏ, sau này con sẽ có con đường riêng của mình, điều tôi có thể làm là nuôi con khôn lớn, cho con tình yêu và sự đồng hành của tôi. Tôi sẽ không mong đợi sau này con sẽ trở thành người như thế nào, cũng không quan tâm sau này con sẽ có những hành động và thành tựu gì. Tôi chỉ mong con luôn bình an khỏe mạnh, trở thành một đứa trẻ vui vẻ hạnh phúc, lương thiện và có tình yêu thương. Con là món quà mà tôi và Thư Thư có được, bản thân món quà là phần thưởng của cuộc sống, là sự ban tặng mà không cầu được. Vì vậy, An An tồn tại trên thế giới này hơn nữa còn là con của tôi và Thư Thư, sự thật này đối với tôi đã là vô cùng mãn nguyện rồi, tôi chỉ mong con bình an hạnh phúc, ngoài ra tôi không cầu gì khác.”
Phải nói rằng trong việc nuôi dạy con cái, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch có chung suy nghĩ.
Phương Thư Mạn cũng cho rằng cha mẹ không có quyền can thiệp con cái sau này sẽ trở thành người như thế nào.
Điều cha mẹ có thể làm là cố gắng nuôi dạy con cái một cách chu đáo đến khi con trưởng thành, cha mẹ sẽ yêu thương con khi con cần, đồng hành cùng con ở độ tuổi con cần có bạn đồng hành, ở bên con khi con bối rối không thể nhìn rõ phương hướng, chỉ cho con phương hướng và con đường phía trước một cách đúng đắn, đồng thời cho con sức mạnh mà con khao khát khi thất vọng và cần được động viên, an ủi.
Còn lại thì đó đều là những trải nghiệm cuộc đời của chính đứa trẻ, cha mẹ không nên can thiệp quá nhiều.
Vì vậy, cuối video, đến lượt Phương Thư Mạn phát biểu, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy anh Thận đã thay tôi nói hết những điều tôi muốn nói rồi, tôi cũng giống anh Thận, chỉ mong An An bình an, khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc.”
Xem xong đoạn video này, Tịch Thận Trạch lấy điện thoại của mình đưa cho Phương Thư Mạn xem.
Anh mở album ảnh trên điện thoại, Phương Thư Mạn thấy rất nhiều ảnh của cô, không chỉ có ảnh chụp trong tiệc đầy tháng của con trai hôm nay mà còn có rất nhiều ảnh chụp cô trong cuộc sống thường ngày ở nhà, đủ kiểu ảnh của cô.
Phương Thư Mạn không ngờ rằng Tịch Thận Trạch lại lén chụp nhiều ảnh của cô như vậy.
Trong lúc cô ngạc nhiên lật từng tấm ảnh, Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng thì thầm với cô: “Thư Thư, sau khi có An An, anh phát hiện em không còn chụp ảnh cho mình nữa, trước đây em rất thích chụp ảnh cho bản thân, nhưng trong suốt tháng qua, mỗi lần em giơ điện thoại lên đều là chụp An An, có vẻ như em đang bỏ quên bản thân mình rồi.”
“Đừng quên rằng em là chính em.” Anh nói: “Trước khi trở thành vợ của Tịch Thận Trạch, trước khi trở thành mẹ của Tịch Tự Lễ, em là Phương Thư Mạn.”
“Em mãi mãi là Phương Thư Mạn, là Phương Thư Mạn mà Tịch Thận Trạch yêu.”