Cuối tháng 9, Tịch Thận Trạch đến bệnh viện tái khám sau ba tháng phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Kết quả tái khám cho thấy ca phẫu thuật rất thành công.
Tối hôm đó, Tịch Thận Trạch kéo Phương Thư Mạn ầm ĩ rất lâu, may mắn là ngày mai cả hai đều không phải đi làm nên ngủ muộn cũng không sao.
Ngày hôm sau rảnh rỗi, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch cùng nhau lắp ráp bộ xếp hình cô đã mua trước đó.
Là một bộ xếp hình máy ảnh cổ điển, hai người mất hơn ba tiếng để lắp ráp xong, sau đó đặt bộ xếp hình máy ảnh cổ điển này lên giá để đồ trên tường phòng khách.
Khoảng ba giờ chiều, Phương Thư Mạn buồn ngủ nên về phòng ngủ chợp mắt.
Đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt lờ mờ xuyên qua cửa sổ kính chưa kéo rèm chiếu vào phòng.
Bên ngoài phòng có tiếng động, là tiếng máy hút mùi trong bếp.
Phương Thư Mạn ngồi dậy ngẩn người một lúc, sau đó mới xuống giường, đi dép lê ra ngoài.
Tịch Thận Trạch đã sắp nấu xong bữa tối.
Cô lim dim đẩy cửa bếp ra, thấy anh đang buộc tạp dề xào thức ăn.
Tịch Thận Trạch quay mặt lại nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười hỏi: “Ngủ đủ chưa?”
Phương Thư Mạn “ừm” một tiếng, cô bước vào, từ phía sau ôm lấy eo anh, giọng nói còn mang theo chút lười biếng và khàn khàn vừa mới ngủ dậy, nghe rất mềm mại và dễ thương: “Vui thật đấy.”
“Hửm?” Tịch Thận Trạch cười nhẹ hỏi: “Nằm mơ thấy gì vui sao?”
Cô lắc đầu, anh cũng có thể cảm nhận được cô đang lắc đầu.
Sau đó, giọng nói của Phương Thư Mạn vang lên sau lưng anh: “Vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng máy hút mùi trong bếp, vô cùng yên tâm.”
Vì biết là anh đang nấu ăn.
Một ngày bình thường như vậy, một đêm bình thường như vậy, nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng vô cùng hạnh phúc.
Cho dù anh thường xuyên đi công tác, nhưng mỗi lần anh đi công tác, sau khi ngủ dậy cô vừa cầm điện thoại lên là có thể nhìn thấy tin nhắn WeChat anh gửi cho mình.
Anh luôn có thể khiến trái tim cô an yên trong bến đỗ mà anh xây dựng cho cô.
–
Tết năm sau, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn tham dự một đám cưới.
Là đám cưới của Trần Hâm Nguyệt và Đinh Khai Chiêu.
Tần Chi Giác và Sở Duyệt Vân vẫn im lặng. Mặc dù mọi người xung quanh đều có thể nhận ra rằng họ có hứng thú với nhau, nhưng hai người họ vẫn không tiến xa hơn. Trong miệng của đối phương vẫn chỉ là những người bạn rất tốt.
Mãi đến hai năm sau, Sở Duyệt Vân và Tần Chi Giác vốn không có dấu hiệu gì đã đi đăng ký kết hôn.
Khi Phương Thư Mạn lướt đến dòng trạng thái đăng ký kết hôn của Sở Duyệt Vân trên vòng bạn bè, cô vừa kinh ngạc vừa cảm thấy điều đó cũng nằm trong dự liệu.
“Hâm Nguyệt.” Phương Thư Mạn gọi Trần Hâm Nguyệt đang ngồi ăn trưa đối diện cô, sau đó đưa điện thoại cho cô ấy xem.
Trần Hâm Nguyệt kinh ngạc đến mức thốt lên một câu “Mẹ kiếp”.
Cô ấy và Phương Thư Mạn nhìn nhau, sau đó cả hai cùng cười.
Trần Hâm Nguyệt nói: “Ôi trời ơi, hai người này đăng ký kết hôn sao đột ngột thế? Mình bị hết hồn những hai lần đấy!”
“Mấy ngày trước Sở Sở còn cứng miệng nói là không có gì với pháp y Tần, hôm nay đột nhiên đăng ký kết hôn.” Trần Hâm Nguyệt dừng lại giây lát, mỉm cười an ủi, “Mọi người đều có thể nhận ra hai người họ thích nhau, chỉ có hai người họ cố chấp không chịu tiến thêm một bước.”
“Đã từng bị tổn thương mà,” Phương Thư Mạn thở dài nhẹ nhõm, “Một lần bị rắn cắn là mười năm sợ dây thừng, họ thận trọng một chút cũng tốt hơn là bị tổn thương thêm một lần nữa, đúng không?”
“Hơn nữa, một người tốt hay không, có đáng để giao phó cuộc đời hay không, chỉ có người trong cuộc đích thân trải qua mới có quyền đưa ra kết luận, người ngoài không nên và cũng không có tư cách khuyên cô ấy thử chấp nhận đối phương.”
Trần Hâm Nguyệt gật đầu tán thành: “Góc nhìn của chúng ta và Sở Sở chắc chắn không giống nhau. Chúng ta nhìn pháp y Tần đương nhiên là góc nhìn của bạn bè, còn Sở Sở phải coi anh ấy là người bạn đời để cân nhắc. Hơn nữa có những người chỉ là bạn tốt, nhưng sẽ không là người yêu tốt.”
“Tất nhiên pháp y Tần không phải người như vậy, nếu không Sở Sở cũng chẳng lấy anh ấy.”
Vì chuyện Sở Duyệt Vân và Tần Chi Giác đăng ký kết hôn thực sự quá đột ngột, tối hôm sau mọi người đã tụ tập tại nhà Tần Chi Giác.
Tần Chi Giác và Sở Duyệt Vân đã mời họ đến.
Sáu người vừa ăn lẩu vừa bật máy lạnh, vì quá vui nên Phương Thư Mạn còn uống cả rượu. Chỉ là sau nhiều năm, tửu lượng của cô vẫn không tiến triển, vẫn chỉ cần một ly là say.
Sau khi về nhà, Tịch Thận Trạch đưa Phương Thư Mạn đi tắm.
Đợi cô tắm xong lên giường, Tịch Thận Trạch liền bật máy giặt để giặt quần áo, nhưng vừa quay đi quay lại đã thấy Phương Thư Mạn ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra hết thẻ lương, sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng có tiền gửi, thậm chí cả những phong bao lì xì tiền mặt của hai người.
Tịch Thận Trạch bật cười hỏi: “Sao thế em? Đêm hôm khuya khoắt đếm tiền để chơi à?”
Phương Thư Mạn nghiêm túc nói: “Em muốn tính xem bây giờ chúng ta có bao nhiêu tiền, còn phải tiết kiệm thêm bao lâu nữa thì mới trả hết được một lần khoản vay mua nhà.”
Tịch Thận Trạch thở dài bất lực, an ủi cô: “Sẽ không còn lâu nữa đâu, chắc là sắp rồi.”
Năm đó khi anh mua nhà giá nhà đã giảm xuống, vì vậy khoản vay mua nhà không quá thổi phồng như những năm giá nhà tăng vọt, hơn nữa những năm gần đây thực ra anh vẫn luôn làm hai công việc, ngoài công việc tại trung tâm giám định, anh còn giảng dạy tại Đại học Y thành phố Thẩm, trừ đi khoản khấu trừ trả góp tiền vay mua nhà mỗi tháng, số tiền tiết kiệm được cũng không hề ít.
Thực ra Tịch Thận Trạch đã tính toán từ trước, chỉ cần thêm một năm nữa là có thể trả hết toàn bộ khoản vay mua nhà trước thời hạn.
–
Năm Phương Thư Mạn ba mươi tuổi, Tịch Thận Trạch ba mươi hai tuổi đã trả hết một lần khoản vay mua nhà, từ đó không còn là ‘nô lệ’ của khoản vay mua nhà nữa.
Ngày trả hết khoản vay mua nhà, Phương Thư Mạn vui vẻ mời Tịch Thận Trạch đi ăn một bữa thịnh soạn.
Cũng trong năm này, cân nặng của Phương Thư Mạn cuối cùng cũng lên tới 45kg, trong vòng nửa năm, cân nặng của cô từ từ tăng lên ổn định đến 45,5 kg.
Trước đó hai người đã nói với nhau rằng chỉ cần cân nặng của Phương Thư Mạn vượt quá 45kg, Tịch Thận Trạch sẽ vô điều kiện đồng ý với cô một chuyện.
Phương Thư Mạn muốn Tịch Thận Trạch đợi cô mang thai rồi cùng cô đi chụp ảnh bầu. Tịch Thận Trạch đương nhiên vui vẻ đồng ý. Anh rất muốn có thêm nhiều kỷ niệm với cô.
Tết hai năm sau, Tịch Thận Trạch đến bệnh viện phẫu thuật thông lại ống dẫn tinh, bắt đầu cùng Phương Thư Mạn chuẩn bị mang thai.
Tháng 8 năm đó, vào ngày Thất tịch, Phương Thư Mạn một mình đến bệnh viện.
Kỳ kinh nguyệt đáng ra phải đến vào đầu tháng đến giờ vẫn chưa thấy đâu, lẽ ra Tịch Thận Trạch nói sẽ đi khám cùng cô, nhưng hôm kia anh đã đi công tác rồi, có lẽ tối nay mới về được.
Còn sáng hôm qua, Phương Thư Mạn lấy que thử thai tự thử ở nhà thì thấy lên hai vạch.
Sợ bị mừng hụt nên cô cố kìm nén không nói cho Tịch Thận Trạch biết que thử thai lên hai vạch.
Nhưng kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho cô thấy rằng sự mong đợi của cô sẽ không bị hụt hẫng.
Bởi vì sự thật là cô đã mang thai.
Bác sĩ nói cô đã mang thai được 42 ngày rồi.
Phương Thư Mạn chụp ảnh kết quả kiểm tra định gửi cho Tịch Thận Trạch, nhưng lại thấy đợi anh về rồi trực tiếp nói thì tốt hơn, thế là cô đành cố nhịn không chia sẻ tin vui này cho anh ngay lập tức.
Tối đó, khi Tịch Thận Trạch cầm bánh kem và hoa về đến nhà, Phương Thư Mạn đã nấu xong bữa tối.
Tịch Thận Trạch còn chưa kịp đặt đồ xuống, thậm chí cả balo vẫn còn đeo trên vai, Phương Thư Mạn đã chạy đến ôm anh.
Tịch Thận Trạch tạm thời đặt hoa và bánh lên tủ giày, anh vừa đi thay giày vừa cười ôm lấy cô, giọng ấm áp nói: “Anh nhớ em.”
Phương Thư Mạn ngẩng mặt lên trong vòng tay anh, cười bí ẩn: “Anh Thận, em có quà tặng anh này.”
Cũng không biết vì sao, Tịch Thận Trạch cảm giác cô sẽ nói cô có thai rồi.
Cảm giác thật kỳ diệu, rõ ràng hai ngày nay họ không nói về chuyện này trên Wechat, chỉ trước khi anh đi công tác có nhắc đến việc đợi anh về rồi sẽ cùng cô đến bệnh viện kiểm tra, nhưng trong lòng anh lại nảy ra suy đoán này.
Tịch Thận Trạch hơi không chắc chắn hỏi cô: “Em tự đến bệnh viện à?”
Phương Thư Mạn ngẩn ra, sau đó bật cười: “Sao anh biết được? Em cũng đâu có nói với anh…”
“Đoán thôi,” Tịch Thận Trạch khẽ thở dài: “Trực giác mách bảo anh là em đã tự đến bệnh viện.”
“Trực giác của anh còn mách bảo anh điều gì nữa không?” Phương Thư Mạn nghiêng đầu cười.
“Em có thai rồi đúng không?” Tịch Thận Trạch thấp giọng hỏi cô, giọng nói mang theo sự mong đợi và lo lắng không giấu được.
Nụ cười của Phương Thư Mạn càng tươi hơn, cô nhìn anh, đôi mắt cong cong gật đầu: “Bác sĩ nói đã được 42 ngày rồi.”
Tịch Thận Trạch như bị bất ngờ đập trúng đầu, đứng ngẩn người tại chỗ một lúc, sau đó đột nhiên bế thẳng cô lên.
Anh vui vẻ cười thành tiếng, Phương Thư Mạn vòng tay qua cổ anh cũng vui vẻ cười khúc khích.
“Bác sĩ còn nói gì nữa không?” Tịch Thận Trạch hỏi: “Có cần chú ý gì không?”
“Đáng ra anh nên đi cùng em,” Anh nói: “Anh phải ghi nhớ những điều cần chú ý trong thai kỳ.”
Phương Thư Mạn trấn an anh: “Cũng không có gì đặc biệt cần chú ý cả, bác sĩ nói mọi thứ đều bình thường.”
Mặc dù cô nói vậy nhưng Tịch Thận Trạch vẫn rất thận trọng, sau khi ăn cơm xong anh đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều thông tin về những điều cần chú ý trong thai kỳ, đặc biệt là về chế độ ăn uống và nghỉ ngơi.
Thậm chí còn rất tỉ mỉ ghi chép lại.
Ngày kia là kỷ niệm bảy năm ngày họ nhận giấy đăng ký kết hôn, vừa hay là thứ Bảy, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đều không phải đi làm.
Cô nói muốn đi dạo trung tâm thương mại, Tịch Thận Trạch lái xe đưa cô đi.
Lúc hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, Phương Thư Mạn vô thức bước vào cửa hàng đồ dùng cho mẹ và bé, mặc dù chưa cần dùng đến ngay nhưng cô đã bị những đồ dùng trẻ em dễ thương xinh xắn này thu hút.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mua trước cho em bé một bộ quần áo nhỏ màu vàng nhạt rất đẹp, dù là bé trai hay bé gái đều mặc được.
Buổi chiều, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch xem một bộ phim chiếu rạp vào dịp Thất tịch năm nay ở rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại, một bộ phim tình cảm rất bình thường, không đặc sắc lắm nhưng cũng không đến nỗi khó xem.
Khi ra khỏi rạp chiếu phim thì trời gần tối.
Tịch Thận Trạch đã đặt trước nhà hàng sẽ đến vào buổi tối, hai người không vội đi, thế là lại đi dạo trong trung tâm thương mại một lát, Phương Thư Mạn mua một bộ xếp hình và hai con búp bê trong cửa hàng đồ chơi, sau đó mới hài lòng đi theo Tịch Thận Trạch rời khỏi trung tâm thương mại.
Nhà hàng mà họ sẽ dùng bữa tối vẫn giống như nơi họ đến vào ngày này năm ngoái, đó là nhà hàng Tây mang tên Free Life.
Ngày này cách đây bảy năm, khi Phương Thư Mạn bước vào nhà hàng Tây này, cô không biết rằng cuộc đời mình sẽ một lần nữa bừng sáng.
Nhà hàng này đã trở thành địa điểm mà cả hai đều đặn đến một lần mỗi năm, lúc đang ăn Phương Thư Mạn còn cảm thán với Tịch Thận Trạch: “Không ngờ đã là năm thứ bảy chúng ta đến đây kỷ niệm rồi.”
Sau đó lại nói đùa: “Xem ra chỉ cần nhà hàng này không đóng cửa thì chúng ta có thể đến đây mãi mãi nhỉ.”
Tịch Thận Trạch đang cười, bỗng nghe Phương Thư Mạn nghiêm túc hỏi anh: “Anh Thận, chúng ta sắp bước vào giai đoạn ‘Thất niên chi dương’* rồi sao?”
(*thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua được cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão.)
Anh khẽ nhướng mày, giả vờ nghiêm túc nhìn cô, giọng nói cưng chiều lẫn chút buồn cười: “Còn chưa yêu đương đủ, làm gì có thất niên chi dương.”
Phương Thư Mạn cười khúc khích, “Anh muốn yêu đến khi nào?”
“Cả đời.” Tịch Thận Trạch nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, rồi lại thở dài: “Cả đời cũng không đủ.”