Sau khi tắm xong, Phương Thư Mạn bắt đầu mở những món đồ được giao đến hôm nay. Có cả đồ cô mua và đồ anh mua.
Phương Thư Mạn mua một cặp cốc đôi và một bộ lắp ghép.
Phương Thư Mạn đưa chiếc cốc dành cho nam cho Tịch Thận Trạch, cười nói: “Em để ý cặp cốc này lâu lắm rồi.”
Tịch Thận Trạch nhận lấy, nhìn chằm chằm vào họa tiết hoạt hình dễ thương ở mặt sau, khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Ngày mai anh mang đến trung tâm giám định.”
Phương Thư Mạn vốn định dùng chung với anh ở nhà, không ngờ anh lại muốn mang đến văn phòng, bèn trêu anh: “Anh không sợ mấy bạn trẻ ở cơ quan cười anh à?”
“Cười anh cái gì?” Biểu cảm của Tịch Thận Trạch rất thản nhiên, hoàn toàn không nhận ra họa tiết hoạt hình dễ thương này không hề phù hợp với sự nghiêm khắc lạnh lùng ở cơ quan.
“Cười anh…” Phương Thư Mạn cân nhắc lời lẽ, chọc anh: “Sụp đổ hình tượng?”
Tịch Thận Trạch thắc mắc: “Sụp đổ hình tượng?”
Anh buồn cười nói: “Anh thì có hình tượng gì?”
“Có lẽ là… Diêm Vương Mặt Lạnh?” Phương Thư Mạn cố nhịn không bật cười.
Có trời mới biết khi nghe từ miệng Sở Sở rằng chồng mình có biệt danh này ở cơ quan, cô đã ngạc nhiên đến mức nào.
Tịch Thận Trạch: “…”
Anh thở dài bất lực: “Ai nói với em vậy? Trương Vũ Mộng sao?”
“Không phải,” Phương Thư Mạn vội vàng giải thích với anh, “Mặc dù em đã kết bạn với Vũ Mộng trên WeChat, nhưng chuyện này không phải do cô ấy nói với em đâu, anh đừng hiểu lầm cô bé đó.”
“Vậy là ai?” Tịch Thận Trạch hỏi xong đột nhiên nghĩ đến một người.
Anh khẽ nhưỡng mày, hỏi Phương Thư Mạn để xác minh: “Tần Chi Giác?”
Lần này Phương Thư Mạn có hơi do dự, thực ra đang nghiêm túc suy nghĩ có nên tính là do Tần Chi Giác nói với cô hay không.
Chỉ trong vài giây đó, Tịch Thận Trạch đã cơ bản xác định được rằng tin đồn này là do Tần Chi Giác truyền ra ngoài.
Ngay sau đó, Phương Thư Mạn lên tiếng: “Đúng mà cũng không đúng.”
“Là trong lúc trò chuyện Sở Sở đã nói với em, nhưng thực ra là anh Tần nói với Sở Sở.”
Tịch Thận Trạch khẽ hừ một tiếng: “Anh biết mà.”
“Anh ấy theo đuổi người khác thì theo đuổi đi, nói về anh làm gì.”
Nghe vậy, Phương Thư Mạn phấn chấn hẳn lên, rất tò mò hỏi Tịch Thận Trạch: “Anh Thận, đàn anh Tần thực sự đang theo đuổi Sở Sở sao?”
Chưa đợi Tịch Thận Trạch nói gì, Phương Thư Mạn lại nói: “Em cứ thấy giữa Sở Sở và đàn anh Tần có vẻ có gì đó! Nhưng khi hỏi Sở Sở, cô ấy lại nói hai người chỉ là bạn.”
Tịch Thận Trạch nói: “Tần Chi Giác cũng nói với anh như vậy, bảo là anh ấy và Sở Duyệt Vân chỉ là những người bạn rất hợp nhau, nhưng hành động thì rõ ràng đã vượt quá mức bạn bè rồi.”
“Cũng có thể hiểu được.” Phương Thư Mạn trầm tư nói: “Dù sao bọn họ cũng vừa trải qua mối tình mấy năm, cũng không có kết cục tốt đẹp gì, cho nên có lẽ sẽ cẩn thận hơn.”
“Không nói về họ nữa.” Cô chuyển chủ đề, trêu chọc Tịch Thận Trạch: “Diêm Vương Mặt Lạnh, anh thực sự muốn mang chiếc cốc hoạt hình này đi khắp văn phòng sao?”
Tịch Thận Trạch vừa buồn cười vừa bất lực nói: “Sao em cũng hùa theo trêu anh vậy?”
Phương Thư Mạn không nhịn được cười: “Biệt danh này thực sự rất ngố tàu.”
“Bộ lắp ghép này!” Cô rất háo hức mời Tịch Thận Trạch, “Đợi khi nào chúng ta rảnh thì cùng nhau lắp nhé!”
Tịch Thận Trạch vui vẻ đồng ý: “Được.”
Thực ra anh rất thích cùng cô làm những việc nhỏ nhặt mang lại cảm giác hạnh phúc. Ví dụ như trước đây họ cùng nhau đọc một cuốn sách, còn bây giờ cô mời anh cùng lắp ghép bộ lắp ghép, thậm chí cả những lúc bình thường họ cùng nhau chọn một bộ phim để xem.
Mở hết đồ mình mua xong, Phương Thư Mạn tiếp tục mở đồ anh mua.
Là chiếc váy liền rất đẹp, đôi giày cao gót xinh xắn, một chiếc gối kê cổ và một chiếc tai nghe chống ồn có hiệu quả chống ồn rất tốt.
Hơn nữa, trong bốn món anh mua này chỉ có tai nghe chống ồn không phải là thứ có trong giỏ hàng của cô.
Phương Thư Mạn ngạc nhiên nhìn Tịch Thận Trạch.
Tịch Thận Trạch nói: “Anh đã lén xem khi em ngủ, mua theo kiểu dáng và kích cỡ trong giỏ hàng của em.”
Phương Thư Mạn cười, giơ chiếc gối kê cổ lên nói với anh: “Chiếc gối kê cổ này vốn là em định mua làm quà tặng anh vào ngày Thất tịch.”
Tịch Thận Trạch lấy chiếc gối kê cổ, khóe miệng nở nụ cười nói: “Bây giờ tặng cho anh đi, hôm đó không cần tặng quà cho anh nữa.”
Anh dừng lại giây lát rồi nói: “Tai nghe chống ồn cũng là món quà Valentine anh định tặng em, ban đầu anh thấy nó đang trong thời gian đặt trước, phải khoảng một tuần nữa mới giao hàng, cho nên tính toán thời gian rồi mới đặt hàng, không ngờ đặt xong là ngày hôm sau hàng đã giao đến rồi.”
Lí do Tịch Thận Trạch muốn mua tặng Phương Thư Mạn tai nghe chống ồn cũng rất đơn giản, thỉnh thoảng cô phải tăng ca thức thâu đêm, mỗi lần thức thâu đêm thì ngày hôm sau cô đều phải ngủ bù một giấc, nhưng ngủ bù vào ban ngày thì luôn phải đối mặt với tình trạng bị đủ loại âm thanh làm ồn, khiến cô không ngủ ngon giấc.
Thế là anh đã so sánh nhiều thương hiệu, xem phản hồi của nhiều người mua, cuối cùng mới chọn được mẫu tai nghe chống ồn này, chỉ vì khả năng chống ồn của mẫu tai nghe chống ồn này tốt hơn so với các mẫu tai nghe chống ồn khác.
Phương Thư Mạn nhịn không được cười, đáp lại anh: “Mua sắm online là như vậy mà, đôi khi chờ mãi không thấy giao hàng, đôi khi tính toán thời gian đặt hàng thì kết quả lại giao hàng rất nhanh, nhưng quà tặng thì nên tặng sớm chứ không nên tặng muộn.”
“Cảm ơn anh Thận, em thích lắm.” Cô rất nâng niu vuốt ve chiếc tai nghe chống ồn, trên mặt nở nụ cười tươi rạng rỡ.
Sau đó Tịch Thận Trạch giúp Phương Thư Mạn kết nối tai nghe chống ồn với điện thoại qua Bluetooth, để cô thử.
Sau khi Phương Thư Mạn đeo tai nghe chống ồn, Tịch Thận Trạch nói với cô một câu, cô không nghe rõ, nghi ngờ “hửm” một tiếng, Tịch Thận Trạch cười nói: “Đồ ngốc.”
Lần này Phương Thư Mạn nghe thấy, hơn nữa cô có thể trực tiếp nhận ra thông qua khẩu hình của anh.
Phương Thư Mạn khẽ cười đáp lại anh: “Anh mới là đồ ngốc.”
–
Vài ngày sau ngày kỷ niệm ngày nhận giấy đăng ký kết hôn của họ là đến ngày Thất tịch hằng năm.
Ngày Thất tịch năm ngoái, hai người mới nhận giấy đăng ký kết hôn không lâu vẫn đang lúng túng trong việc hòa hợp với nhau, Phương Thư Mạn vốn định đặt một chiếc bánh kem để cùng anh đón ngày Thất tịch, nhưng lại sợ anh không muốn ăn mừng, đến cuối cùng chỉ là cô tự làm quá lên, cuối cùng cô cũng không mua bánh kem trước. Kết quả là tối hôm đó cả hai đều tặng quà Thất tịch cho nhau.
Nghĩ đến đây, Phương Thư Mạn mở ứng dụng đặt đồ ăn. Cô chọn một chiếc bánh kem nhỏ 6 inch tại một tiệm bánh kem rồi chọn thời gian giao hàng.
Hôm nay không phải là cuối tuần, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đều đi làm bình thường.
Sau khi tan làm về nhà vào buổi tối, Phương Thư Mạn vào bếp nấu bữa tối.
Chiếc bánh kem cô đặt cũng đang được giao, ước chừng không bao lâu nữa là sẽ được giao đến nơi.
Nhưng có lẽ do tối nay lực lượng giao hàng hơi căng, hơn nữa trời bên ngoài bắt đầu mưa, chiếc bánh kem cô mua mãi vẫn còn đang trên đường giao hàng.
Phương Thư Mạn nấu xong bữa tối thì đến bên cửa sổ phòng khách ngắm mưa một lúc. Sau đó cô chuyển trận địa ngắm mưa đến phòng sách. Cảnh bên ngoài cửa sổ phòng sách này đẹp hơn bên phòng khách, Phương Thư Mạn không kìm được mà giơ điện thoại lên chụp lia lịa.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Tịch Thận Trạch tan làm về rồi.
Phương Thư Mạn đi ra khỏi phòng sách, khoảnh khắc nhìn thấy Tịch Thận Trạch, cô không khỏi bật cười.
Trên tay anh cũng xách một chiếc bánh kem, ngoài ra còn ôm một bó hoa hồng.
Vì trời đang mưa nên hộp bánh kem và hoa hồng đều bị dính nước mưa.
Tịch Thận Trạch tiện tay đặt chiếc bánh kem lên bàn ăn, còn bó hoa hồng thì đưa cho Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn ôm bó hoa hồng này, cúi đầu nhìn những bông hoa dính nước mưa, khóe môi nở nụ cười, những bông hồng đỏ vốn đã kiều diễm giờ lại càng thêm kiều diễm hơn.
Phương Thư Mạn vừa định nói với Tịch Thận Trạch rằng cô cũng mua bánh kem thì chuông cửa lại reo lên. Tịch Thận Trạch vừa đi ra cửa vừa hỏi cô: “Em gọi đồ ăn về à?”
Ngay giây tiếp theo anh mở cửa, nhân viên giao hàng đưa chiếc bánh kem mà Phương Thư Mạn đặt cho anh: “Số điện thoại đuôi 1618, chị Phương ạ.”
Tịch Thận Trạch gật đầu, nhận lấy bánh kem rồi nói lời cảm ơn với nhân viên giao hàng.
Đợi đến khi Tịch Thận Trạch đóng cửa lại, xách chiếc bánh kem cô mua quay người lại, Phương Thư Mạn mới cười khẽ nói: “Em vừa định nói với anh là em cũng đặt bánh kem rồi.”
“Nhưng mà không sao, bánh của chúng ta đều là loại 6 inch, ngày mai là hết thôi.” Phương Thư Mạn mỉm cười.
Tịch Thận Trạch thở dài buồn cười.
Ăn hết lần này, ước chừng ba tháng sau cô cũng không muốn ăn thêm một miếng bánh kem nào nữa.
Ăn tối xong, Tịch Thận Trạch cắt từng cành hoa hồng cắm vào bình hoa đựng nước sạch. Phương Thư Mạn ngồi bên cạnh, tay cầm đĩa đựng bánh kem hoa quả, vừa ăn bánh vừa nhìn anh cắm hoa, thỉnh thoảng còn đút cho anh ăn một miếng bánh kem.
Tịch Thận Trạch không thích ăn kem, vì vậy Phương Thư Mạn quét sạch phần kem trên bề mặt bánh kem, sau đó cắt một miếng bánh đút cho anh.
Chốc lát sau, Phương Thư Mạn đột nhiên đặt đĩa xuống, chạy vào phòng ngủ lấy máy ảnh lấy liền.
Chẳng mấy chốc cô đã quay lại.
Phương Thư Mạn dùng máy ảnh lấy liền chụp một bức ảnh Tịch Thận Trạch đang cắt hoa hồng.
Bức ảnh chụp rất đẹp, không bị cháy sáng.
Cô đưa bức ảnh cho anh xem, giọng tự hào nói: “Đẹp trai quá đi mất.”
Tịch Thận Trạch bật cười, nhân cơ hội đòi cô một nụ hôn: “Không muốn hôn một cái à?”
Phương Thư Mạn cũng không giả vờ, cô nghiêng đầu hôn vào bên má anh một cái.
Tịch Thận Trạch có vẻ hơi không hài lòng: “Chốc nữa anh đáp lễ sau.”
“Hả?” Phương Thư Mạn không hiểu, cầm chiếc khung ảnh hút nam châm bỏ tấm ảnh chụp lấy liền vào khung ảnh, thắc mắc: “Đáp lễ gì cơ?”
Tịch Thận Trạch chỉ cười.
Một lúc sau, Tịch Thận Trạch đã cắt tỉa xong những bông hồng, anh đặt ba lọ hoa hồng đầy ắp trở về vị trí cũ, những cành lá thừa trên bàn được anh bỏ vào túi rác, sau đó lại lau sạch bàn ăn.
Lúc anh vào bếp rửa tay, Phương Thư Mạn lấy tấm ảnh vừa chụp được gắn vào khung ảnh hút nam châm rồi dán lên tủ lạnh, sau đó đứng trước tủ lạnh ngắm nhìn những bức ảnh trên cánh tủ lạnh.
Tịch Thận Trạch từ phía sau ôm lấy cô, cùng cô ngắm những bức ảnh trên cánh tủ lạnh.
Phương Thư Mạn chỉ vào bức ảnh đầu tiên họ chụp ở trường trung học sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, cười nói: “Em thích bức ảnh này lắm.”
“Tại sao?” Tịch Thận Trạch nhỏ giọng hỏi.
“Không biết nữa,” Phương Thư Mạn suy nghĩ giây lát: “Có lẽ vì đó là bức ảnh đầu tiên chúng ta chụp sau khi gặp lại, cũng có thể vì em cảm thấy nó kéo chúng ta lại gần nhau hơn.”
Anh cọ má vào má cô, rồi nghiêng đầu hôn lên má cô.
Phương Thư Mạn lúc này mới đột nhiên hiểu ra ý của câu “đáp lễ” mà Tịch Thận Trạch vừa nói, cô nhảy sang chuyện khác hỏi: “Đáp lễ sao?”
Tịch Thận Trạch cười khẽ. Hỏi cô: “Có đủ không?”
Không đợi cô trả lời, anh lại nói: “Anh thấy còn lâu mới đủ.”
Một giây sau, Phương Thư Mạn bị anh bế ngang lên.
Cô vô thức vòng tay qua cổ anh.
Tịch Thận Trạch để cô lựa chọn, hỏi: “Em chọn một nơi đi, ở đây hay phòng tắm? Hoặc phòng sách? Phòng ngủ? Hay phòng khách?”
Mặt Phương Thư Mạn đỏ bừng như muốn nhỏ máu. Cô cắn môi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Hay là… phòng sách đi?”
Tịch Thận Trạch bị vẻ ngượng ngùng của cô chọc cười: “Ngại gì chứ?”
Anh nói rồi ôm cô rẽ vào phòng sách. Sau đó, cửa phòng sách bị đóng chặt. Chỉ có tiếng trách móc Tịch Thận Trạch của Phương Thư Mạn mơ hồ truyền ra: “Anh Thận, anh bật đèn làm gì?”
“Để ngắm em.” Anh đáp, giọng điệu thẳng thắn và tự nhiên.
“Thế… thế thì để lại chiếc đèn đứng cạnh cửa sổ thôi.” Phương Thư Mạn đẩy anh, nhỏ giọng yêu cầu: “Tắt đèn chùm đi, sáng quá.”
Ngay sau đó, đèn trong phòng làm việc tối đi.