Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 77: Tàu điện ngầm




Tịch Thận Trạch tranh thủ thứ Bảy và Chủ nhật ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Phương Thư Mạn thì vẫn đi làm bình thường.

Mặc dù đã phẫu thuật thắt ống dẫn tinh nhưng thực tế không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của anh, vì vậy hai ngày nay Tịch Thận Trạch ở nhà cũng không nhàn rỗi, anh thay bốn món ga giường, mở máy giặt giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, còn có —— xuống tầng mua đồ ăn về nấu cơm.

Bình thường phần lớn thời gian bữa tối đều do Phương Thư Mạn chuẩn bị, hai ngày nay anh có thời gian ở nhà, nên đã đảm nhiệm luôn việc nấu bữa tối.

Tối thứ Bảy khi Phương Thư Mạn về đến nhà, Tịch Thận Trạch đã nấu xong bữa tối, đang ngồi trên sofa đọc cuốn sách cô đã mua khi đi du lịch tuần trăng mật.

Cuốn sách có tựa đề “Đợi mùa xuân đến” và bộ phim cùng tên được viết bởi nhà biên kịch nổi tiếng Trình Tri.

Tịch Thận Trạch biết biên kịch này.

Mười năm trước vào ngày Quốc khánh, Tịch Thận Trạch đã từng cùng với Nghê Hân Vân và Phương Thư Mạn đi xem một bộ phim tên là “Triều” ở rạp chiếu phim. Bộ phim đó kể về câu chuyện anh em không cùng huyết thống sống chung dưới một mái nhà, lớn lên bên nhau, cuối cùng từ bạn thanh mai trúc mã trở thành người yêu của nhau.

Lần đó vốn dĩ là Nghê Nghê nói mời Thư Thư đi xem phim, vừa vặn bị anh biết được, nên anh đã chủ động nói mời hai người họ đi xem.

Cũng vì vậy mà anh có thể đồng hành với các cô ấy một cách tự nhiên.

Tất nhiên, trước khi phim bắt đầu, anh không hề biết “Triều” là bộ phim kể về câu chuyện anh em không cùng huyết thống trở thành người yêu, bộ phim do em gái chọn, anh chỉ phụ trách mua vé xem phim và đi cùng hai người họ.

Phương Thư Mạn thấy Tịch Thận Trạch đang cầm cuốn sách cô mua về đọc thì mỉm cười hỏi: “Hay không?”

Vì gần đây ngày nào cũng đi làm nên cô vẫn chưa kịp đọc cuốn sách này.

Tịch Thận Trạch kẹp thẻ kẹp sách vào trang mà anh đang đọc, đóng sách lại, vừa đứng dậy vừa trả lời cô: “Khá hay, văn phong rất tốt.”

Phương Thư Mạn đã thay dép lê, vừa xoa xoa nước rửa tay khô dính trên tay vừa đi về phía Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch cũng đứng dậy đi tới đón lấy cô.

Hai người không nói gì nhiều, rất ăn ý ôm nhau một lúc.

Khoảnh khắc được anh ôm vào lòng, tất cả mệt mỏi của ngày hôm nay đều tan biến trong nháy mắt.

“Mệt không?” Tịch Thận Trạch dịu dàng hỏi.

Phương Thư Mạn “Ừ” một tiếng: “Bận rộn cả một ngày trời.”

“Nhưng bây giờ lại thấy không mệt nữa rồi.” Cô ngẩng mặt lên, cười với anh, giọng điệu nhẹ nhàng, “Thích ôm anh.”

Tịch Thận Trạch cười khẽ, siết chặt cánh tay hơn rồi cúi xuống gần cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.

“Anh đọc sách thêm một lát đi.” Phương Thư Mạn nói: “Em muốn đi tắm trước.”

Tịch Thận Trạch gật đầu, giơ tay xoa đầu cô một cái rồi buông cô ra: “Đi đi.”

Nhưng khi Phương Thư Mạn đi tắm, Tịch Thận Trạch không đọc sách nữa mà đi vào bếp bổ sầu riêng. Hôm nay lúc anh xuống siêu thị dưới nhà mua đồ ăn đã chọn một quả sầu riêng.

Phương Thư Mạn tắm xong đi vào phòng khách thì ngửi thấy một mùi sầu riêng đặc trưng, cô nhìn Tịch Thận Trạch, hỏi anh: “Anh Thận, anh mua sầu riêng à?”

Tịch Thận Trạch cười khẽ ‘ừm’ một tiếng: “Anh mới bổ xong, để vào tủ lạnh cho em rồi, ăn xong cơm rồi hãy ăn.”

Phương Thư Mạn tò mò hỏi: “Là sầu riêng báo ân à?”

“Phải, khá to, có sáu múi.” Anh trả lời.

Khi ăn cơm, hai người nói chuyện về cuốn sách Tịch Thận Trạch đang đọc.

Phương Thư Mạn nói: “Cuốn sách này có phim cùng tên đó, anh biết không?”

Tịch Thận Trạch buồn cười trả lời: “Ban đầu anh không biết, nhưng hôm nay đọc thì thấy trên bìa sách biên kịch vẫn là biên kịch của bộ phim “Triều”.”

Phương Thư Mạn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh còn nhớ biên kịch của “Triều” nữa cơ à!”

Tịch Thận Trạch bất lực thở dài: “Có liên quan đến em thì sao anh không nhớ được, đó là lần đầu tiên chúng ta đi xem phim mà.”

Phương Thư Mạn lắc đầu: “Em không chỉ cái này, ý em là anh còn biết biên kịch của “Triều” là tác giả của cuốn sách này.”

“Em không nhớ sao?” Tịch Thận Trạch nhìn cô hỏi.

Phương Thư Mạn ngẩn ngơ nhìn anh, lấy làm khó hiểu: “Gì cơ?”

“Xem ra là không nhớ rồi.” Tịch Thận Trạch nói: “Là em hỏi Nghê Nghê biên kịch là ai, Nghê Nghê dùng điện thoại tra rồi nói với bạn, là một biên kịch tên là Trình Tri.”

Phương Thư Mạn bừng tỉnh: “Hóa ra anh biết từ lúc đó rồi!”

“Nếu không thì sao?” Tịch Thận Trạch cười.

“Vậy anh có xem bộ phim cùng tên với cuốn sách này chưa?” Phương Thư Mạn nói với anh: “Hay lắm, là top 1 trong danh sách những bộ phim hay nhất của em đấy, nhưng mà xem xong dễ rơi nước mắt lắm, không dám xem lại nhiều.”

Tịch Thận Trạch lắc đầu: “Anh chưa xem.” Rồi lại hỏi, “Em xem lúc nào thế?”

“Tháng Bảy mùa hè năm 2023.” Phương Thư Mạn nhớ rất rõ: “Thật ra thì bộ phim này đã chiếu từ đầu năm 2021 rồi, em xem vào năm 2023 lúc phim chiếu lại lần thứ hai, đi xem cùng với Hâm Nguyệt và Sở Sở. Lúc đó Sở Sở mới vào nhà tang lễ làm việc không lâu, đó cũng là lần đầu tiên ba đứa em đi chơi với nhau.”

Vì nói chuyện đến bộ phim này, sau khi ăn cơm xong, Phương Thư Mạn bưng đĩa đựng sầu riêng ngồi vào ghế sofa, cùng với Tịch Thận Trạch xem bộ phim “Đợi mùa xuân đến”.

Bộ phim kể về câu chuyện nam chính mắc bệnh nan y và nữ chính là tình nguyện viên phụ trách chăm sóc anh ấy, trong quá trình giúp anh ấy hoàn thành danh sách những điều ước còn dang dở mà dần dần nảy sinh tình cảm với nhau.

Cuối phim nam chính qua đời, nữ chính sau đó cả đời sống trong nỗi nhớ nhung.

Đây là lần đầu tiên Tịch Thận Trạch xem bộ phim này, nhưng anh phát hiện ra nam chính là một gương mặt quen thuộc.

“Đây là…” Tịch Thận Trạch không chắc lắm nói: “Là nam chính của bộ phim “Triều” phải không?”

Phương Thư Mạn cười nói: “Đúng vậy, nam chính, biên kịch, đạo diễn, đều giống như “Triều”, ba người họ hợp tác với nhau đều tuyệt cú mèo.”

Không biết là Phương Thư Mạn quá nhạy cảm hay bộ phim này quá ngược, từ đầu phim cô đã không kìm được mà hốc mắt đỏ hoe, sau đó nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tịch Thận Trạch ôm cô vào lòng, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô.

Phim kết thúc, Phương Thư Mạn nép vào lòng Tịch Thận Trạch, dùng giọng mũi khẽ thì thầm: “Không biết bộ phim này sau này có còn cơ hội được chiếu lại không nhỉ, muốn cùng anh ra rạp xem một lần.”

Tịch Thận Trạch nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu Phương Thư Mạn, cười khẽ trêu cô: “Rồi em lại khóc thành sông thành bể đúng không?”

Phương Thư Mạn khẽ hứ một tiếng.

Tịch Thận Trạch đau lòng dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa mấy cái ở đuôi mắt đỏ hoe của cô, khẽ thở dài: “Mắt khóc đỏ hết cả rồi.”

Anh bưng đĩa sầu riêng cô chưa ăn hết tới: “Ăn thêm chút không?”

Phương Thư Mạn đeo găng tay dùng một lần, lại ăn thêm chút sầu riêng, phần còn lại cất vào tủ lạnh, để mai ăn tiếp.

Sau đó hai người cùng nhau đi đánh răng rửa mặt.

Vì sáng mai Phương Thư Mạn còn phải đi làm nên sau khi rửa mặt đánh răng xong là họ trở về phòng đi ngủ.

Sáng hôm sau, Tịch Thận Trạch làm món bánh bao chiên mà Phương Thư Mạn thích ăn, anh đưa cô ra tận cửa nhà. Trước khi cô đi, anh kéo cô vào lòng ôm một cái.

Ban ngày Tịch Thận Trạch dọn dẹp xong nhà cửa thì không tiếp tục xem nốt quyển sách hôm qua chưa đọc xong nữa, mà vào phòng sách bận rộn với luận văn khoa học, thỉnh thoảng cũng xử lý vài tin nhắn công việc.

Chạng vạng, Tịch Thận Trạch đứng dậy đi vào bếp nấu ăn.

Lúc anh chuẩn bị xong bữa tối, vừa khéo còn khoảng nửa tiếng nữa là Phương Thư Mạn về nhà.

Anh cầm chìa khóa và điện thoại di động, thay giày ở lối ra vào rồi ra khỏi cửa.

Tịch Thận Trạch thong thả đi dọc đường đến ga tàu điện ngầm.

Gần ga tàu điện ngầm có người bày sạp bán hoa.

Tịch Thận Trạch chấm được một bó hoa cát tường màu trắng, thế là anh quét mã thanh toán mua một bó hoa cát tường màu trắng.

Anh nhắn tin hỏi Phương Thư Mạn: [Em đến đâu rồi?]

Phương Thư Mạn nhanh chóng trả lời anh: [Vừa mới đổi sang tuyến số 7, còn sáu trạm nữa là xuống tàu điện ngầm rồi!]

Tịch Thận Trạch gõ chữ: [Được, đã nấu cơm xong đợi em rồi đây.]

Phương Thư Mạn gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc mèo nháy mắt.

Tịch Thận Trạch nói: [Đáng yêu quá.]

Rồi lại bổ sung: [Vợ anh đáng yêu quá.]

Phương Thư Mạn nhớ lại lần đầu tiên họ mới đăng ký kết hôn, có lần anh cũng nói “đáng yêu quá”, lúc đầu cô tưởng anh nói biểu tượng cảm xúc đáng yêu, sau đó anh lại nói với cô: “Anh nói con người đáng yêu quá. Anh nói em đáng yêu lắm, em hiểu không?”

Cô không nhịn được mỉm cười, trả lời anh một biểu tượng cảm xúc “yêu anh”.

Khoảng hai mươi phút sau, Phương Thư Mạn theo dòng người đi ra khỏi ga tàu điện ngầm.

Vì không biết Tịch Thận Trạch đến đón cô, lúc đầu cô không nhìn thấy anh đang đứng chờ cô ở bên cạnh.

Tịch Thận Trạch thấy cô cứ cúi đầu đi qua, định gọi cô nhưng anh không lên tiếng, chỉ đứng tại chỗ cười nhìn cô đi về phía trước.

Nhưng không biết có phải là có sự giao cảm trong tâm hồn hay không, Phương Thư Mạn đi được vài bước, cứ cảm thấy như Tịch Thận Trạch đang ở gần đây.

Cô dừng bước, quay mặt đi tìm kiếm trong đám đông.

Tịch Thận Trạch đang muốn đi theo sau cô còn chưa kịp đi đến phía sau cô thì đột nhiên bị cô quay đầu lại phát hiện ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn kinh ngạc mở to mắt.

Cô lập tức cười chạy về phía anh.

Tịch Thận Trạch cũng xuyên qua đám đông sải bước về phía cô.

Ngay sau đó, Phương Thư Mạn lao vào lòng Tịch Thận Trạch. Cô ngẩng đầu lên vui mừng nói: “Sao anh lại đến đây vậy?”

Tịch Thận Trạch cười dịu dàng nói: “Đến đón em về nhà.”

Phương Thư Mạn chu môi: “Thảo nào em cứ thấy hình như anh đang ở gần đây.”

Tịch Thận Trạch đưa cho cô bó hoa cát tường màu trắng mà anh mua tặng, Phương Thư Mạn cong mày nhận lấy, cúi đầu ngửi, hương thơm thoang thoảng.

Một tay cô cầm hoa, một tay khoác tay anh, cùng anh về nhà.

Sau đó không biết từ lúc nào, tay hai người đã nắm chặt lấy nhau, lòng bàn tay kề nhau, mười ngón đan vào nhau.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, dù đã gần bảy giờ tối mà bên ngoài trời vẫn sáng trưng.

Hoàng hôn đang từ từ lặn về phía tây, khi rẽ vào khu chung cư trên đường về nhà, Phương Thư Mạn đột nhiên lắc lắc bàn tay đan xen mười ngón với Tịch Thận Trạch, giọng vui vẻ nói: “Anh Thận nhìn kìa!”

Cô dùng tay cầm hoa chỉ lên bầu trời.

Tịch Thận Trạch nhìn theo hướng cô chỉ.

Bầu trời như biến thành một biển cam khổng lồ. Lại như một bức tranh sơn dầu tráng lệ và đậm nét.

Phương Thư Mạn đã lấy điện thoại ra, chụp lại bầu trời lúc này. Cô vừa chụp vừa cảm thán: “Đẹp quá!”

Chụp xong bầu trời, Phương Thư Mạn lại chuyển camera trước của máy ảnh.

Cô quay người lại, để bầu trời biển cam này trở thành phông nền tuyệt đẹp, rồi gọi anh: “Anh Thận.”

Tịch Thận Trạch đang đứng đợi cô ở bên cạnh bước tới, đứng bên cô.

Anh rất phối hợp cúi xuống, áp sát vào cô.

Ngay khi Phương Thư Mạn đếm ngược ba hai một nhấn nút chụp ảnh trước một giây, Tịch Thận Trạch đột nhiên quay đầu hôn lên má cô.

Cô ngạc nhiên sửng sốt, sau đó đôi mắt cong lên nở một nụ cười rạng rỡ.

Cùng lúc đó, ngón tay Phương Thư Mạn tiếp tục nhấn vào nút chụp trên màn hình điện thoại, ghi lại cảnh này mãi mãi.