Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 71: To gan




Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn chơi ở Disney cả một ngày trời.

Buổi tối còn xem cả trình diễn pháo hoa.

Xem xong trình diễn pháo hoa, Phương Thư Mạn mới mãn nguyện theo Tịch Thận Trạch rời khỏi.

Cô mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, đầu đội băng đô cài tóc Minnie mua trong công viên, tay ôm hai con búp bê, trong túi xách của Tịch Thận Trạch còn có nhiều đồ chơi nhỏ mà cô thích mua.

Mặc dù mới khỏi bệnh nhưng Phương Thư Mạn hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, trên đường về vẫn còn tinh thần, miệng không ngừng nói chuyện với Tịch Thận Trạch.

“Em muốn ăn bánh ngọt.” Phương Thư Mạn nhíu mày, không quá chắc chắn nói: “Không biết lúc chúng ta đến khách sạn thì tiệm bánh còn mở không nhỉ.”

“Chắc là còn.” Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng trả lời cô, rồi hỏi lại: “Em còn muốn ăn gì nữa không?”

“Tiệm cà phê hình như đóng cửa rất sớm.” Phương Thư Mạn bĩu môi, “Hay là gọi trà sữa gì đó đi?”

“Gọi tiệm hôm qua chúng ta uống hay đổi tiệm khác?” Tịch Thận Trạch hỏi.

“Hôm qua chúng ta uống gì nhỉ? Hồng trà phải không?” Phương Thư Mạn nghiêng đầu dựa vào vai anh, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Đổi tiệm khác thử xem, trên mạng nói ‘Trà sữa Nhà Bà’ khá ngon, hôm nay chúng ta thử tiệm này nhé?”

Tịch Thận Trạch buồn cười, bất lực đáp: “Được~”

“Những con búp bê này sau khi về em phải chia ra, cho Nghê Nghê một con, cho Sở Sở một con, cho Hâm Nguyệt một con, em còn có thể giữ lại hai con, hehe~” Miệng Phương Thư Mạn nói không ngừng, “Nghê Nghê thích StellaLou, Sở Sở thích LinaBell, Hâm Nguyệt thích Gấu dâu tây…”

“Còn em thì sao?” Tịch Thận Trạch cố tình hỏi.

Phương Thư Mạn không chút nghĩ ngợi nói với anh: “Thực ra em đều rất thích, nhưng thích nhất vẫn là Judy và Nick!”

Vì đường hơi tắc nên hai người đến khách sạn đã là hơn mười giờ đêm.

Tịch Thận Trạch nắm tay Phương Thư Mạn đi vào sảnh khách sạn, trước khi đi thang máy lên tầng, anh dẫn cô đến quầy lễ tân.

Tịch Thận Trạch lịch sự nói với lễ tân: “Xin chào, tôi đến lấy đồ ăn ngoài mà nhân viên giao hàng để tạm ở đây, phòng 0721, họ Tịch.”

Lễ tân lập tức đứng dậy đối chiếu: “0721, anh Tịch, hai hộp này đều là của anh.” Nói xong thì đưa hai túi đồ ăn ngoài cho Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch nhận lấy, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

Khi đi về phía thang máy, Phương Thư Mạn ngạc nhiên hỏi: “Anh đặt trước rồi à?”

Tịch Thận Trạch mỉm cười: “Đường tắc như vậy, anh sợ chúng ta về rồi gọi thì cửa hàng đóng cửa mất.”

Trở lại phòng, Phương Thư Mạn vừa rửa tay xong là muốn mở đồ ăn ra ngay, Tịch Thận Trạch hỏi cô: “Em không tắm à?”

Phương Thư Mạn vừa lấy bánh ngọt ra vừa trả lời anh: “Ăn xong rồi tắm được không?”

“Vẫn là tắm xong rồi ăn đi.” Tịch Thận Trạch bế luôn người đi, không nói nhiều đưa vào phòng tắm.

Phương Thư Mạn bị anh đặt lên bệ rửa mặt, Tịch Thận Trạch giúp cô tháo trang sức, Phương Thư Mạn đáp lại, cởi cúc áo cho anh.

“Một lát nữa xem phim nhé?” Cô đầy mong đợi hỏi.

“Em không mệt à?” Tịch Thận Trạch thở dài nói, “Không buồn ngủ sao?”

“Nhưng em muốn xem mà,” Cô có lý có cứ nói: “Hôm nay chúng ta đi chơi Disneyland, vậy thì tối nay xem lại ‘Zootopia’ là hợp lý nhất!”

“Được, được, được.” Tịch Thận Trạch không làm gì được cô, chỉ có thể đồng ý: “Một lát tắm xong, chúng ta vừa ăn vừa uống vừa xem.”

Vừa ăn, vừa uống, vừa xem.

Phương Thư Mạn thỏa mãn, vui vẻ ôm lấy anh cười lớn: “Sướng chết mất.”

Nghe cô nói lời ngông cuồng, Tịch Thận Trạch không kịp trở tay bị nghẹn một hơi, sau đó bất lực bật cười, nói đùa với cô: “Vợ đang ra lệnh cho anh sao?”

Phương Thư Mạn còn chưa kịp phản ứng, anh lại áp sát vào tai cô, như có như không hôn lên tai cô, khẽ nói: “Nhất định sẽ thỏa mãn em.”

Phương Thư Mạn phản ứng chậm nửa nhịp mới hiểu được lời anh nói.

Cô nằm trong lòng anh thẹn thùng đẩy vai anh, lại đỏ mặt đấm vào lưng anh một cái nhưng chẳng có lực gì, chỉ là trò vui của những cặp vợ chồng son.

Ngược lại, Tịch Thận Trạch rất thích vẻ xấu hổ của cô, anh bế cô lên, bước vào phòng tắm.

Tấm kính trong suốt phơi bày cảnh tượng bên trong.

Phần thân trên của Phương Thư Mạn gần như áp sát vào tấm kính lạnh ngắt, Tịch Thận Trạch ôm cô từ phía sau. Chân cô đặt trên mu bàn chân anh, nhón cao, cả người hoàn toàn được anh che chở trong vòng tay.

Phương Thư Mạn phát hiện ra, từ hồi năm mới anh không còn quá khắt khe về chuyện họ phải đối mặt với nhau nữa.

Nếu phải truy nguyên nhân thì có lẽ sự thay đổi này bắt đầu từ lần cô đứng trước gương ở phòng ngủ phụ.

Trong phòng tắm biệt lập hẳn với thế giới bên ngoài hơn một giờ, Phương Thư Mạn mới được Tịch Thận Trạch quấn khăn tắm bế ra.

Đợi anh sấy tóc xong cho cô, hai người trở về giường.

Tịch Thận Trạch mở máy chiếu trong phòng, tắt đèn thả trần, chỉ để lại hai dải đèn.

Phương Thư Mạn tìm thấy bộ phim “Zootopia”, bắt đầu xem phim cùng anh.

Tịch Thận Trạch lấy cho Phương Thư Mạn món bánh phô mai nướng mà cô thích nhất, cùng với hai loại bánh sừng trâu khác.

Phương Thư Mạn cuộn mình trong vòng tay Tịch Thận Trạch, vừa ăn vừa uống, lại cùng anh xem lại bộ phim cô rất thích, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Tuy nhiên, niềm vui dù lớn đến mấy cũng không địch lại sự mệt mỏi về thể xác. Vốn dĩ đã chơi ở Disney cả ngày, năng lượng đã cạn kiệt, về lại còn đùa giỡn với anh một hồi lâu, thể lực của Phương Thư Mạn không thể chống đỡ nổi việc cô thức khuya.

Phim chưa xem xong, cô đã dựa vào vai anh ngủ thiếp đi. Thậm chí còn vô lý đến mức mấy giây trước hai người còn đang nói chuyện, tay cô còn cầm một miếng bánh phô mai nướng đang ăn, đến khi Tịch Thận Trạch cúi xuống nhìn cô thì phát hiện cô đã ngủ say.

Khóe miệng còn dính vụn bánh, trong tay vẫn còn nửa miếng bánh phô mai nướng chưa ăn hết.

Anh vừa buồn cười lại vừa thấy dễ chịu trong lòng.

Cô có thể thoải mái đến mức như vậy, nhất định là vì ngay cả tiềm thức cũng cảm thấy an toàn.

Tịch Thận Trạch lấy nửa miếng phô mai còn lại mà cô ăn dở từ tay cô, nhét vào miệng mình, sau đó bế cô đang ngủ say lên rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, cho cô gối đầu ngủ ngon.

Tịch Thận Trạch dựa vào đầu giường, một tay vòng qua đầu Phương Thư Mạn, ôm hờ lấy cô, thỉnh thoảng cô cử động anh sẽ dùng lòng bàn tay xoa xoa đỉnh đầu hoặc dùng ngón tay cái mân mê khuôn mặt của cô.

Anh vừa canh chừng cô vừa xem hết nửa sau của bộ phim.

Trước khi ngủ, Tịch Thận Trạch lại lật album ảnh trên điện thoại.

Những ngày này, số lượng ảnh trong album của anh tăng lên rất nhanh, chủ yếu là những bức ảnh chụp cô theo nhiều cách khác nhau.

Anh lật từng bức ảnh, khóe miệng bất giác cong lên.

Thư Thư rất linh động.

Mặc dù vẫn rất hay đỏ mặt, dễ ngượng ngùng, nhưng cô đã trở nên hoạt bát hơn. Thỉnh thoảng còn nghịch ngợm với anh, giống như một chú mèo nhỏ thò móng vuốt ra định quậy phá.

Xem xong ảnh, Tịch Thận Trạch đặt điện thoại xuống, đưa tay ôm Phương Thư Mạn vào lòng. Cô dường như có thể cảm nhận được anh, rất ngoan ngoãn rúc vào ngực anh như một chú mèo con, cũng không biết lẩm bẩm câu gì, Tịch Thận Trạch không nghe rõ, nhưng giọng nói rất mềm mại mang theo vẻ ngái ngủ dễ thương.

Tịch Thận Trạch cười khẽ hôn lên trán cô, sau đó ôm cô vào lòng ngủ.

Sáng sớm, trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, Phương Thư Mạn đã tỉnh dậy.

Lúc đầu cô chỉ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, cứ thế im lặng nhìn anh.

Một lát sau, Phương Thư Mạn bắt đầu nghịch ngợm, động đậy chỗ này, chạm vào chỗ kia, chọc cho Tịch Thận Trạch đang ngủ phải nổi cáu, cô còn trốn trong lòng anh cười trộm.

Tịch Thận Trạch bị cô đánh thức, bất đắc dĩ nói: “Em lén lút làm chuyện xấu khi anh đang ngủ đúng không?”

Phương Thư Mạn ngẩng mặt lên, nũng nịu hôn lên cằm anh, cũng không giải thích cho mình mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”

Tịch Thận Trạch thở dài: “Em trêu chọc anh như vậy, không tỉnh mới lạ.”

Phương Thư Mạn vùi mặt vào ngực anh cười khúc khích, rất to gan đáp lại anh: “Mới đến đâu chứ, em còn chưa bắt đầu mà.”

“Em đúng là…” Tịch Thận Trạch bị lời nói của cô chọc cười, “Càng ngày càng to gan rồi.”

Phương Thư Mạn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nằm lên người anh, từ từ hôn xương quai xanh và yết hầu của anh, sau đó mới chậm rãi trả lời anh: “Đó cũng là quyền mà anh ban cho em.”

Tịch Thận Trạch “Ừ” một tiếng, nói: “Có thể to hơn một chút.”

Phương Thư Mạn bất ngờ hỏi: “Ở đâu? Ở đây của anh sao?”

Anh thoải mái thở dài, giọng điệu trách móc: “Thư Thư.”

“Làm sao vậy chồng ơi?” Phương Thư Mạn ngủ dậy như biến thành một yêu tinh quyến rũ, dụ dỗ Tịch Thận Trạch sa ngã, rơi vào lưới tình do cô giăng ra.

Tịch Thận Trạch mặc cho Phương Thư Mạn làm bậy, anh cũng thực sự rất thích.

Dù sao thì cô không phải lúc nào cũng chủ động như vậy, vì vậy mỗi lần cô chủ động đều là một ân huệ đối với anh.

Tịch Thận Trạch sẽ đặc biệt trân trọng những khoảnh khắc như thế này.

Cho đến khi Phương Thư Mạn dừng lại, anh mới phản công, ăn chết cô.

Mặc dù trong phòng vẫn bật điều hòa nhưng hai người vẫn mồ hôi đầm đìa. Sau đó toàn thân lạnh lẽo, ướt át và dính nhớp.

Tịch Thận Trạch sợ Phương Thư Mạn vừa nóng vừa lạnh lại cảm lạnh phát sốt, xong việc anh ôm cô nằm trên giường một lúc rồi bế cô đi tắm.

Đợi hai người rửa mặt xong thay quần áo thì vừa đúng giờ ăn sáng.

Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng.

Buổi sáng hai người đi dạo hiệu sách, Phương Thư Mạn mua một cuốn sách, ban đầu cô định mua ba cuốn, nhưng mang theo sách khi đi du lịch chỉ làm tăng thêm trọng lượng hành lý, cuối cùng chỉ chọn mua một cuốn.

Tới buổi trưa, hai người dùng bữa trưa tại một nhà hàng mà Phương Thư Mạn muốn đến.

Các món ăn của Hải Thành có vị ngọt thanh, rất hợp khẩu vị của Phương Thư Mạn.

Chiều hôm đó, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã lên chuyến bay đến Nam Thành.

Nam Thành là điểm dừng chân thứ hai trong chuyến đi tuần trăng mật của họ.

Trên máy bay, Phương Thư Mạn nói với Tịch Thận Trạch: “Khi đến Nam Thành, chúng ta nhất định phải ăn món lẩu địa phương, tuyệt đối không thể bỏ qua.”

Tịch Thận Trạch cười nói: “Nói như thể em ăn cay rất giỏi vậy.”

Phương Thư Mạn nghiêm túc phản bác: “Em có thể mà! Em ăn cay được!”

Tịch Thận Trạch nói: “Nói khoác lác sẽ bị trừng phạt.”

Phương Thư Mạn nghiêng đầu cười: “Trừng phạt thế nào?”

Tịch Thận Trạch nghiêm trang nói: “Em đoán xem.”

Không đợi Phương Thư Mạn trả lời, anh lại mở lời, vừa dùng ngón tay chỉ vào miệng Phương Thư Mạn vừa trêu chọc cô: “Đến lúc đó, em sẽ biến thành một cô bé đáng thương với đôi môi đỏ ửng và sưng húp.”

Phương Thư Mạn nghe thấy giọng điệu cưng chiều của anh, lập tức cười ngã vào lòng anh.

“Ưm~” Phương Thư Mạn ngửa mặt lên, chu môi với anh.

Tịch Thận Trạch cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô.

“Anh Thận.” Cô nghiêng đầu dựa vào vai anh, khẽ cười nói: “Anh dễ thương quá, em yêu anh lắm lắm.”

Tịch Thận Trạch bị lời khen “dễ thương” của cô làm cho bật cười.

Đây là lần đầu tiên có người nói anh dễ thương.

Anh khẽ thở dài, đáp lại cô: “Không dễ thương bằng vợ anh.”

Tịch Thận Trạch giơ tay nhẹ nhàng véo má cô, mặt mày dịu dàng nói với cô: “Thư Thư của anh là dễ thương nhất.”