Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 7: Bàn giao




Phương Thư Mạn ngây người nhìn anh, thấy anh gấp sách lại đặt lên tủ đầu giường, sau đó dùng một ánh mắt không rõ cảm xúc sắc bén liếc nhìn cô.

Thấy cô còn đứng đực ra tại chỗ, dáng vẻ không biết phải làm sao, sự không vui trong lòng Tịch Thận Trạch bỗng chốc tiêu tan không ít.

Anh thầm thở dài, giọng điệu đã dịu đi một chút, nói với cô: “Em còn không chịu qua đây à? Tôi buồn ngủ rồi.”

Lúc này Phương Thư Mạn mới dịch chuyển bước chân, ôm con khủng long nằm sấp trong lòng đến bên giường, sau đó quay lưng lại với anh rồi ngồi xuống, nhấc chân lên giường.

Chỉ có một chiếc chăn.

Họ phải đắp chung một chiếc chăn.

Đợi Phương Thư Mạn nằm xuống, Tịch Thận Trạch liền tháo kính mắt ra.

Anh đưa tay lấy điều khiển từ xa, dùng công tắc trên điều khiển từ xa đóng rèm cửa sổ lại, sau đó lại dùng công tắc trên điều khiển từ xa tắt đèn.

Trong phòng ngủ nhất thời tối đen như mực.

Phương Thư Mạn nằm cứng đờ trên giường, ôm chặt con khủng long nằm sấp trong lòng.

Mọi giác quan đều được khuếch đại trong bóng tối, cô có thể cảm nhận rõ ràng từng động tác của anh.

Anh đặt điều khiển từ xa xuống, trượt người rồi nằm xuống.

Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng thở của họ.

Một lát sau, Tịch Thận Trạch lên tiếng trong bóng tối. Giọng anh rất nhỏ, như đang nói thầm với cô.

Anh nói: “Sau này không cần phải chạy ra phòng khách tắt điều hòa và đèn, điều khiển từ xa trong phòng ngủ này có thể điều khiển mọi công tắc nguồn điện trong nhà.”

Phương Thư Mạn khẽ “ừm” một tiếng, cổ họng khô khốc.

Tịch Thận Trạch lại hỏi: “Con thú nhồi bông này quan trọng với em lắm sao?”

Phương Thư Mạn lúc này đang căng thẳng, thậm chí còn chưa kịp phân tích lời anh nói đã “ừm” một tiếng.

“Ừm” xong cô mới vội vàng bổ sung: “Cũng không hẳn, chỉ là quen ôm nó ngủ thôi, là thần dược giúp ngủ ngon.”

“Được.” Anh đáp lại cô một chữ.

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Qua một hồi lâu, lâu đến mức Phương Thư Mạn hiếm khi nào khó ngủ như đêm nay cũng mơ màng sắp ngủ thiếp đi thì cô đột nhiên lại nghe thấy Tịch Thận Trạch gọi tên cô.

“Phương Thư Mạn.” Không biết từ lúc nào, anh đã nghiêng người, nằm nghiêng đối diện với cô.

Phương Thư Mạn đột ngột mở mắt, lập tức tỉnh táo, cơ thể cũng căng thẳng trở lại.

Cô đáp: “Hửm?”

Tịch Thận Trạch rất nghiêm túc trịnh trọng nói với cô: “Tôi không có ý định ngủ riêng.”

Em cũng không được phép có ý định đó.

Phương Thư Mạn không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng chỉ thấp giọng nói một cách máy móc: “Được, tôi biết rồi.”

Anh thở dài, lật người trở về tư thế nằm ngửa.

Tịch Thận Trạch nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Ngủ đi.”

Phương Thư Mạn ngoan ngoãn đáp: “Ừm.”

Cô một lần nữa nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Không biết có phải con người ta lúc nửa đêm thường hay mắc chứng đa sầu đa cảm hay không, Phương Thư Mạn đột nhiên thấy hơi buồn.

Cô cũng không nói rõ được tại sao.

Rõ ràng mọi chuyện đều diễn ra nhanh chóng theo một hướng tốt hơn ngoài dự đoán của cô, nhưng cô lại đột nhiên rất muốn khóc.

Có lẽ vì ở bên anh, cô không còn là “Thư Thư” mà chỉ là “Phương Thư Mạn”.

Có lẽ vì rõ ràng họ ở gần nhau như vậy, nhưng lại không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì.

Có lẽ cũng vì một số lý do khác.

Mà lòng cô rối như tơ vò, không tìm ra nguồn cơn, cũng không thể sắp xếp đầu mối.

Sau đó Phương Thư Mạn ngủ thiếp đi, Tịch Thận Trạch vẫn mở mắt không có chút buồn ngủ nào.

Anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh mình, cảm thấy như mình đang mơ.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều giống như một giấc mơ đẹp khiến anh nguyện chìm đắm trong đó mà không muốn tỉnh lại nữa.

Cho đến bây giờ, anh vẫn không biết tại sao năm đó cô đột nhiên chia tay anh.

Anh vẫn không biết năm đó rốt cuộc cô đã vào trường đại học nào và học chuyên ngành gì.

Anh không biết những năm qua cô có sống tốt không.

Cũng không hiểu tại sao sau này cô lại trở thành một nhân viên khâm liệm.

Nhưng rồi anh sẽ hiểu.

Tương lai còn dài, rồi anh sẽ biết.

Hành động của Tịch Thận Trạch cực kỳ nhẹ nhàng, anh cẩn thận nghiêng người, sợ đánh thức cô.

Trong bóng tối, cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm của anh giống như một cơn sóng lớn, cuộn trào dữ dội. Hoàn toàn không còn sự kiềm chế và điềm tĩnh như khi anh giả vờ vào ban ngày.

Phương Thư Mạn, tốt nhất là em đừng nghĩ đến chuyện biến mất khỏi cuộc đời anh nữa.

Tịch Thận Trạch từ từ dịch chuyển cơ thể về phía cô, khi đã gần Phương Thư Mạn, anh mới nhắm mắt lại. Trong căn phòng yên tĩnh, anh lắng nghe hơi thở của cô rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tịch Thận Trạch mơ suốt một đêm.

Trong mơ, Phương Thư Mạn vẫn là dáng vẻ khi còn học trung học, lúc ở trước mặt anh, cô thích nói thích cười, luôn miệng gọi anh là “anh Thận”.

Lần đầu tiên anh biết tên cô là nghe em gái gọi cô là “Thư Mạn”, lúc đó anh tưởng tên cô là “Thư Mạn”, sau này mới biết cô họ Phương tên Thư Mạn, tên đầy đủ là Phương Thư Mạn.

Nhưng lúc đó anh chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của cô, lần nào cũng gọi cô là “Thư Mạn”.

Sau này khi họ quen nhau, cách anh gọi cô đã chuyển từ “Thư Mạn” thành “Thư Thư”.

Cô rất vui, nói rằng chưa có ai gọi cô như vậy, anh là người đầu tiên.

Sau đó cô cũng bắt chước anh, lấy chữ “Thận” ở giữa tên anh ra, gọi anh là “anh Thận”.

Lúc đó anh đã học đại học, cô thì vẫn đang học cấp ba, hai người không thể gặp nhau hàng ngày, mỗi lần anh từ trường đại học về gặp cô, cô đều quấn lấy anh, mở miệng ra là gọi ‘anh Thận’.

Lúc ấy cô có một mục tiêu và lý tưởng rất rõ ràng, đó là thi vào chuyên ngành Pháp y của Đại học Y thành phố Thẩm.

Cô nói rằng cô thích pháp y, vì vậy cô muốn học pháp y giống anh, sau này sẽ trở thành một nhân viên pháp y giúp người chết ‘mở miệng nói chuyện’.

Nhưng cô đã thất hứa.

Sau giấc mơ, Phương Thư Mạn có dáng vẻ như bây giờ, trước mặt anh cũng rất yên tĩnh và kín đáo, thậm chí còn cẩn thận từng li từng tí như đi trên băng mỏng, như thể rất sợ chọc anh tức giận.

Dường như chỉ cần anh vui vẻ thì cô chịu ấm ức một chút cũng không sao.

Dường như mọi việc cô làm chỉ là để bù đắp cho anh chứ không phải yêu anh.

Dường như dù người kết hôn với cô không phải là anh thì cô cũng chẳng quan tâm.

Tịch Thận Trạch tỉnh dậy từ trong mơ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Phương Thư Mạn gần như đang ngủ trong lòng anh.

Người mà anh nhớ thương bảy năm, bảy năm qua không biết đã mơ thấy bao nhiêu lần, giờ đây đang ở ngay trước mắt anh.

Là Phương Thư Mạn thực sự.

Không phải là Phương Thư Mạn không thể chạm tới trong mơ.

Phải nhớ nhung đến mức nào mới có thể mơ thấy cô khi cô đang ngủ bên cạnh mình đây?

Tịch Thận Trạch im lặng nhìn Phương Thư Mạn một lúc rồi đứng dậy đi nấu ăn.

Khi Phương Thư Mạn tỉnh dậy, trên giường chỉ còn một mình cô.

Tịch Thận Trạch cũng không còn ở trong phòng ngủ.

Cô nghe thấy có tiếng động trong phòng khách.

Mặc dù tối qua lúc đầu có hơi khó ngủ  nhưng sau đó cô đã ngủ một mạch đến bây giờ, không mơ mộng gì cả.

Giấc ngủ này rất thoải mái.

Phương Thư Mạn ngái ngủ ngồi dậy vươn vai, sau đó nhấc chăn xuống giường.

Xuống giường rồi cô mới phát hiện ra vali của mình đã không cánh mà bay.

Phương Thư Mạn theo trực giác đi đến trước tủ quần áo, giơ tay từ từ mở cửa tủ ra. Giây tiếp theo, cô thấy quần áo của mình vốn ở trong vali giờ đã được treo ngay ngắn trong tủ.

Cô đứng ngây ra trước tủ quần áo một lúc lâu, sau đó đóng cửa tủ lại, quay người rời khỏi phòng ngủ.

Phương Thư Mạn đi đến phòng khách.

Khi cô đi đến, Tịch Thận Trạch đang bày bữa sáng đã chuẩn bị ra bàn ăn.

Phương Thư Mạn chào anh: “Chào buổi sáng.”

Giọng cô vẫn còn hơi khàn vì mới ngủ dậy.

Bàn tay đang đặt cái đĩa xuống hơi khựng lại, Tịch Thận Trạch bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Không biết có phải vì lúc này anh không đeo kính hay không mà Phương Thư Mạn cảm thấy mắt anh đã bớt lạnh lùng hơn, mặt mày cũng dịu dàng hơn.

Thấy anh đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô hơi ngại ngùng nói nhỏ: “Tôi đi rửa mặt.”

Anh đáp: “Ừ.”

Lúc cô quay người đi vào nhà vệ sinh, anh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt vô thức dịu dàng hơn.

Một lúc sau, Phương Thư Mạn đi vệ sinh xong đi đến bồn rửa tay rửa tay, sau đó lấy chiếc bàn chải điện mới mua hôm qua trên giá để đồ, bóp kem đánh răng rồi bắt đầu đánh răng.

Nhưng khi cô đánh răng được một nửa, Tịch Thận Trạch đột nhiên đẩy cửa bước vào.

Phương Thư Mạn miệng ngậm đầy bọt lập tức ngây người.

Cô ngơ ngác nhìn anh, phản ứng đầu tiên là anh muốn đi vệ sinh.

Sau khi phản ứng lại, Phương Thư Mạn vội nhường đường cho Tịch Thận Trạch rồi định đi ra ngoài, lúng búng nói: “Anh dùng đi, tôi ra ngoài trước.”

Tịch Thận Trạch đứng trước mặt cô không nhường đường, giống như một bức tường người vậy. Thậm chí còn cố tình tiến lại gần Phương Thư Mạn, khiến cô phải lùi lại.

“Không cần đi đâu, tôi chỉ vào rửa mặt thôi.” Anh giả vờ bình tĩnh nói.

Phương Thư Mạn kinh ngạc nhìn anh, cô còn tưởng anh đã rửa mặt xong rồi.

Nhưng anh đã nói như vậy, hình như cũng chỉ còn cách này.

Thế là tình hình trở thành hai người đứng cạnh nhau trước bồn rửa tay cùng nhau đánh răng. Cũng vì vậy mà chiều cao chênh lệch của họ được thể hiện rất trực quan trong chiếc gương trước mặ.

Anh thực sự rất cao.

Phương Thư Mạn thầm nghĩ như vậy trong lòng, lại lặng lẽ nhón chân lên.

Tuy rằng cô đã nhanh chóng hạ gót chân xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tịch Thận Trạch đã bắt được hành động nhỏ này của cô.

Anh khẽ cười, lúng búng thốt ra hai chữ: “Nhóc con.”

Vì có bọt trong miệng nên lời nói của Tịch Thận Trạch không được rõ ràng, nhưng Phương Thư Mạn đã nghe thấy.

Cô phồng má lên, có vẻ như muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thở dài rồi nhổ bọt trong miệng ra.

Sau đó cô rửa mặt, anh đứng bên cạnh đợi, cô rửa mặt xong lại lấy mỹ phẩm ra bôi, anh thì đứng bên cạnh cô rửa mặt.

Cô còn chưa bôi kem dưỡng da xong, anh đã rửa mặt xong, dùng dao cạo râu điện để cạo râu trên cằm.

Cuối cùng, hai người gần như cùng nhau chỉnh trang xong.

Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn lần lượt đi ra khỏi phòng vệ sinh, đến bên bàn ăn trong phòng khách.

Anh làm bánh mì kẹp trứng giăm bông, bên trong có phô mai mà cô thích ăn, còn dùng máy xay đậu nành để làm sữa đậu nành.

Lúc Phương Thư Mạn ăn bánh mì kẹp, Tịch Thận Trạch nói với cô: “Lát nữa tôi đưa em qua đó.”

Cô ngạc nhiên đến ngây người chốc lát, sau đó vội vàng từ chối: “Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm rất tiện, cũng không bị tắc đường nữa.”

Tịch Thận Trạch ngẩng đầu nhìn cô, Phương Thư Mạn lại nói: “Thật sự không cần đưa tôi đi đâu.”

“Cũng không thuận đường lắm.” Cô cười nhẹ.

“Tôi đến gần đó có việc.” Tịch Thận Trạch nói, “Cũng khá thuận đường.”

“Thế à.” Cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý: “Vậy cho tôi đi nhờ.”

“Gì cơ?” Anh thắc mắc.

“Đi nhờ xe.” Phương Thư Mạn thấy Tịch Thận Trạch hiếm khi lộ vẻ bối rối khó hiểu thì cười cong cả mắt, “Tôi đi nhờ xe anh.”

Tịch Thận Trạch: “…”

Anh không thích câu nói này.

Nghe như họ rất xa lạ, hoàn toàn không giống như vợ chồng đã đăng ký kết hôn.

“Ồ.” Giọng anh hơi lạnh nhạt: “Không có gì buồn cười cả.”

Phương Thư Mạn không nói gì nữa.

Cô không nói nữa, Tịch Thận Trạch lại nghi ngờ bản thân vừa rồi có phải đã quá đáng không.

Ăn sáng xong, Phương Thư Mạn cho bát đĩa vào máy rửa bát, Tịch Thận Trạch thì lau bàn.

Sau đó anh quay lại phòng ngủ, đeo kính và đồng hồ để trên tủ đầu giường.

Phương Thư Mạn rửa xong bát đĩa, quay lại phòng ngủ định thay quần áo thì Tịch Thận Trạch đang thắt cà vạt.

Cô hơi không biết mở lời thế nào để nói với anh là cô muốn thay quần áo.

Tịch Thận Trạch như biết cô muốn nói gì. Vì thế trước khi cô mở lời, anh đã chủ động lên tiếng: “Em thay đi, tôi xong rồi.”

Nói xong anh đi ngang qua cô, rời khỏi phòng ngủ. Thậm chí còn chu đáo đóng cửa phòng ngủ cho cô.

Đợi Phương Thư Mạn thay quần áo xong quay lại phòng khách thì thấy Tịch Thận Trạch đang ngồi ở bàn ăn.

Cô hỏi anh: “Tôi xong rồi, đi chứ?”

“Vẫn còn sớm, lát nữa đã.” Tịch Thận Trạch dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phương Thư Mạn rồi nói với cô: “Em qua đây.”

Phương Thư Mạn ngơ ngác đi tới, ngồi xuống đối diện anh.

Sau đó, anh bắt đầu lấy từng thẻ ngân hàng ra khỏi ví tiền của mình, đặt lên bàn rồi đẩy từng cái một về phía cô.

“Thẻ này là của Ngân hàng Xây dựng, là thẻ lương, trong đó có 12 vạn tiền gửi.”

“Thẻ Công thương là thẻ trả góp tiền nhà, mỗi tháng sau khi nhận lương tôi sẽ chuyển vào đó tám ngàn, một phần tiền vay còn lại sẽ được trừ trực tiếp từ quỹ tích lũy.”

“Thẻ này.” Lần này anh trực tiếp đưa một thẻ ngân hàng Nông nghiệp cho Phương Thư Mạn, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, giọng điệu chậm rãi nói với cô: “Đây là số tiền em bảo tôi giữ hộ, tổng cộng là 7.862 tệ.”

Phương Thư Mạn kinh ngạc cúi đầu nhìn chiếc thẻ anh đưa tới, mãi không chịu đưa tay ra nhận.

Cô không ngờ những năm qua anh vẫn luôn giữ số tiền đó cho cô.

Tịch Thận Trạch thấy cô không nhận thì có chút bất lực hỏi: “Còn không cầm lấy sao?”

Hốc mắt Phương Thư Mạn ửng đỏ, cô nhanh chóng chớp mắt, đôi mắt ngấn lệ, cắn môi không nói gì.

Tịch Thận Trạch thở dài, anh nhét cả hai thẻ còn lại vào tay cô, nói: “Em cầm hết đi, mật khẩu của mấy thẻ này đều là 601420.”

“Còn cái này.” Anh lại đưa cho Phương Thư Mạn một chùm chìa khóa, “Là chìa khóa nhà.”

“Những thứ này cộng với căn nhà này, còn có chiếc xe Volkswagen dưới tầng là toàn bộ tài sản của tôi.”

“Từ nay về sau cũng là của em.” Anh nói.

Tịch Thận Trạch đã giao hết tài sản cho Phương Thư Mạn.

Anh bắt đầu làm thêm kiếm tiền từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, những năm qua anh đã làm gia sư, làm trợ lý khám bệnh, thời đại học có thời gian rảnh là đi thực tập. Cơ quan công an, cơ quan tư pháp và cả trung tâm giám định xã hội anh cũng đã từng làm qua, còn từng làm phiên dịch bán thời gian, cũng đầu tư tài chính, sau đó tốt nghiệp thạc sĩ thì ở lại làm việc cho trung tâm giám định Đại học Y thành phố Thẩm, đồng thời cũng đảm nhiệm vai trò giảng viên đại học của khoa Pháp y của Đại học Y thành phố Thẩm.

Bươn chải đến bây giờ chỉ có được chừng này, không tính là giàu có nhưng cũng đủ để sống.

Anh trao cho cô tất cả những gì mình có.

Phương Thư Mạn đột nhiên lấy điện thoại ra khỏi túi, mở Alipay ra cho anh xem số dư của mình: “Đây là tiền gửi của tôi, tổng cộng chỉ có 45.000 tệ.”

Tịch Thận Trạch hiếm khi ngẩn người.

Anh giao tài sản cho cô không phải để dò hỏi cô có bao nhiêu tiền, mà là muốn giao hết tiền của mình cho cô, để cô toàn quyền chi phối.

Nhưng cô đột nhiên cũng bắt đầu giao tài sản cho anh.

Anh đột nhiên vừa buồn cười vừa thấy cô ngốc nghếch.

Lỡ như đối phương không phải là anh, lỡ như đối phương có ý đồ xấu với cô, đang nhắm vào số tiền của cô, vậy thì chẳng phải chỉ cần đối phương tiện tay ném ra một miếng mồi là cô đã ngốc nghếch cắn câu sao?

Sao cô lại dễ bị lừa vậy?

Phương Thư Man tiếp tục nói: “Tôi chỉ có một thẻ ngân hàng duy nhất là của Ngân hàng Xây dựng, là thẻ lương, bây giờ trong đó chắc có khoảng một nghìn tệ, là tiền tôi dùng để chi tiêu hàng ngày.”

“Hiện tại lương tháng của tôi là 7800 tệ, mỗi lần nhận lương tôi sẽ để lại 1800 tệ trong thẻ, số còn lại đều chuyển vào Alipay để tiết kiệm, trước đây mỗi lần đóng tiền thuê nhà đều trừ vào tiền tiết kiệm.”

“Còn quỹ tích lũy nữa.” Cô vừa nói vừa lóng ngóng mở tài khoản tích lũy ra, sau đó đưa màn hình điện thoại cho anh xem, “Sáu mươi nghìn tệ này là toàn bộ số tiền tôi tích lũy được trong bốn năm làm việc.”

Bốn năm làm việc?

Tịch Thận Trạch nhíu mày.

Không đợi anh nghĩ thêm, Phương Thư Man đã cúi đầu thì thầm: “Tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, đây là toàn bộ tàn sản của tôi.”

Tịch Thận Trạch hiếm khi nở nụ cười, anh dịu dàng nói với cô: “Đủ rồi.”

“Phương Thư Mạn.” Tịch Thận Trạch nói: “Đủ rồi.”

Chỉ cần có em, thế là đủ rồi.

Tịch Thận Trạch cảm thấy Phương Thư Man rất ngốc.

Nhưng anh không biết rằng, vì đối phương là anh nên Phương Thư Man mới không chút phòng bị như vậy.

Và cô cũng chỉ không chút phòng bị như vậy với duy nhất một mình anh.

Bất kể là trước đây hay bây giờ.