Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 68: Đám cưới




Ngày 6 tháng 6 năm 2026.

Đám cưới của Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch được tổ chức tại một homestay trên núi.

Vì không gò bó theo nghi lễ cưới truyền thống nên họ đã lược bỏ nhiều thủ tục.

Không có nghi thức dậy sớm đón dâu, không có nghi thức phù dâu chặn cửa, chỉ sắp xếp cho Tần Chi Giác làm chứng hôn và phù rể.

Mặc dù Phương Thư Mạn không kịp làm phù dâu cho Nghê Hân Vân, nhưng hôm nay Nghê Hân Vân lại làm phù dâu cho Phương Thư Mạn.

9 giờ sáng, những vị khách được mời lần lượt đến homestay.

Phương Thư Mạn trong phòng đã thay chiếc váy cưới màu hồng xinh đẹp, lúc này đang được thợ trang điểm làm tóc và trang điểm.

Tịch Thận Trạch lúc này vẫn đang tất bật kiểm tra lại lần cuối các chi tiết.

Ngay cả thời gian cử hành hôn lễ của họ cũng không theo thời gian truyền thống.

Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch quyết định chính thức tổ chức đám cưới vào lúc 10:26 sáng.

Thời gian này do Tịch Thận Trạch chọn. “10” đại diện cho mười năm họ quen biết và yêu nhau. “26” là tuổi của cô trong năm nay.

Địa điểm tổ chức đám cưới theo phong cách rừng xanh, vì Phương Thư Mạn thích hoa tươi và cây xanh. Thảm trải sàn cũng không phải màu đỏ mà là màu trắng kết hợp với màu xanh lá cây. Hai bên thảm trải sàn được đặt đầy những bó hoa bách hợp đang nở rộ vào mùa này.

Những chiếc ghế mây màu trắng được xếp ngay ngắn hai bên thảm trải sàn.

Ngoài những dây leo xanh treo trên mái nhà, còn có những chú bướm màu hồng khổng lồ đang vỗ cánh bay.

10:20 sáng, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đã chuẩn bị xong.

Trên tay cô cầm một bó hoa bách hợp mà cô thích nhất, đây là bó hoa do chính tay Tịch Thận Trạch bó.

Tịch Thận Trạch mặc một bộ vest đen lịch lãm, áo sơ mi trắng kết hợp với cà vạt và khuy măng sét màu xanh lam đậm mà cô mua cho anh, cổ tay trái đeo chiếc đồng hồ mà cô tặng anh.

Cả hai người đều đeo nhẫn cưới bằng vàng ở ngón áp út tay trái, tay phải của Phương Thư Mạn còn đeo thêm nhẫn kim cương.

Phương Thư Mạn trong chiếc váy cưới trắng đeo khuyên tai tua rua hình ngôi sao, trên chiếc cổ thiên nga xinh đẹp đeo một sợi dây chuyền hình bông tuyết mà anh tặng cô, cổ tay phải đeo chiếc vòng tay hai vòng đan chéo và chiếc vòng tay ngọc bích mà anh tặng cô vào sinh nhật của cô mấy ngày trước.

Hiệu ứng chồng vòng ngọc bích xanh và đồ trang sức bằng vàng đặc biệt ấn tượng.

Khi chỉ còn hai phút nữa là đến lễ cưới, Phương Thư Mạn dùng tay cầm bó hoa khoác lấy cánh tay của Tịch Thận Trạch, tay còn lại đã ở tư thế vén váy lên.

Vị trí hiện tại của họ là ở giữa một cuốn sách, cánh cửa này chính là một cuốn sách khổng lồ.

Đây cũng là một trong những chi tiết mà Tịch Thận Trạch đề xuất với người lập kế hoạch đám cưới.

Đúng 10:26, phù dâu Nghê Hân Vân phụ trách mở cánh cửa trang sách này đã mở cửa trang sách theo lời mở đầu của Tần Chi Giác.

Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch xuất hiện trước mặt mọi người.

Anh và cô cùng nhau bước đi trên thảm trắng tinh, bài hát được phát trong địa điểm tổ chức đám cưới là bài hát “Đầy Ắp” mà Tịch Thận Trạch từng hát cho cô lần đầu tiên.

Các vị khách dự tiệc tự động vỗ tay chúc mừng họ, tiếng vỗ tay kéo dài cho đến khi Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch cùng nhau đi đến trung tâm sân khấu.

Thủ tục của đám cưới rất đơn giản, không có nghi thức trao nhẫn và vật đính ước.

Vì thân thế của cả hai đều đặc biệt, nên cũng không có nghi thức mời bố mẹ lên sân khấu.

Ngay cả nghi thức tuyên thệ kết hôn, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch cũng không có.

Vì họ đã tuyên thệ vào ngày đăng ký kết hôn.

Tần Chi Giác bảo Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch uống rượu giao bôi, sau đó đến phần anh ấy nhắc Phương Thư Mạn định tặng bó hoa cưới cho ai.

Phương Thư Mạn cười tươi nói: “Tôi muốn tặng cho Sở Sở.”

Trần Hâm Nguyệt và Đinh Khai Chiêu tiến tới tiến lui đuổi nhau hơn nửa năm, cuối cùng tháng trước đã chính thức hẹn hò.

Vì thế, trong số những người bạn thân của cô, hiện tại chỉ còn Sở Sở là còn độc thân.

Cô từng nói rằng Sở Sở nhất định sẽ tìm được người đàn ông hết mực yêu thương cô ấy, cô hy vọng Sở Sở có thể gặp được người đàn ông ấy.

Tần Chi Giác theo Phương Thư Mạn gọi Sở Duyệt Vân: “Sở Sở, lên đây nào.”

Sở Duyệt Vân mặc chiếc váy liền màu hồng nhạt, nở nụ cười bước lên sân khấu.

Phương Thư Mạn đưa bó hoa cưới cho cô ấy, sau đó cười ôm cô ấy một cái.

Sở Duyệt Vân định quay người xuống sân khấu thì bị Tần Chi Giác gọi lại: “Đừng đi chứ.”

Anh ấy cười hiền hòa, hỏi cô ấy: “Sao lại vội vàng xuống dưới thế, không muốn nói gì với cô dâu à?”

Sở Duyệt Vân bật cười, Tần Chi Giác đã đưa micro tới.

Không khí tại hiện trường đám cưới rất thoải mái, Sở Duyệt Vân mỉm cười nói: “Cảm ơn bó hoa cưới của Mạn Mạn, mình nhất định sẽ đón được đến đào hoa.”

Sau khi Sở Duyệt Vân xuống sân khấu, nhiệm vụ của Tần Chi Giác cũng gần như kết thúc.

Phần cuối cùng là xem video, sau đó mời chú rể đã làm video này phát biểu.

Khi video bắt đầu phát, Phương Thư Mạn quay người nhìn màn hình lớn sau lưng cô.

Màn hình này cũng có hình một quyển sách. Bìa sách là hai bức ảnh cưới của Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn chụp tại khuôn viên trường cấp 3. Trong bức ảnh phía trên, họ mặc đồng phục cấp 3. Còn trong bức ảnh phía dưới, cô mặc váy cưới, anh mặc vest.

Phương Thư Mạn chưa từng nghe qua bản nhạc nền, đó là một bản nhạc guitar độc tấu rất nhẹ nhàng. Cô không biết rằng bản nhạc guitar độc tấu này do Tịch Thận Trạch tự sáng tác, tên là “Thư Thư”.

Ngay sau đó, một dòng chữ xuất hiện ở vị trí kết nối hai bức ảnh —— Tặng cho mười năm yêu nhau của chúng ta.

Trang sách lật sang, trang thứ hai là một bức ảnh của Phương Thư Mạn chụp vào kỳ nghỉ hè năm lớp 10.

Phương Thư Mạn lập tức mở to mắt.

Cô không thể tin được nhìn Tịch Thận Trạch, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Tịch Thận Trạch cười với cô, nắm chặt tay cô hơn.

Phương Thư Mạn tiếp tục xem, là ảnh chụp một mình anh vào kỳ nghỉ hè năm đó. Khi ấy họ vẫn chưa ở bên nhau, chỉ mới quen biết qua Nghê Nghê mà thôi. Nhưng lúc ấy cô đã thích anh rồi.

Các trang sách chậm rãi lật qua, ảnh chụp một mình của mỗi người dần dần biến thành ảnh chụp chung của hai người.

Thời cấp 3 cô chụp rất nhiều ảnh cùng anh, nhưng vì chiếc điện thoại đó bị hỏng nên đã mất hết.

Phương Thư Mạn không ngờ anh lại giữ lại hết, không thiếu một tấm nào.

Nhìn những bức ảnh ghi lại những khoảnh khắc đã qua của họ, Phương Thư Mạn gần như có thể nhớ lại từng tình huống khi họ ở bên nhau.

Nước mắt lưng tròng, Phương Thư Mạn cố gắng kìm nén, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của cô và anh trong ngày lễ trưởng thành của cô, cô vẫn nức nở.

Bức ảnh này do Nghê Nghê chụp cho họ.

Trong ảnh, cô ôm bó hoa anh tặng cô, mắt đỏ hoe nhưng nụ cười trên mặt lại tươi tắn rạng rỡ. Còn anh thì đứng bên cạnh cô, nửa người trên hơi nghiêng về phía cô, mắt không nhìn ống kính mà đang trìu mến nhìn cô.

Chính vào ngày hôm đó —— ngày 4 tháng 5 năm 2017, Phương Thư Mạn đột nhiên nhận ra cô cũng có người chống lưng.

Tịch Thận Trạch chính là người chống lưng cho cô.

Sau khi xem xong những bức ảnh thời cấp 3, các trang sách tiếp tục lật, chuyển sang những bức ký họa cô vẽ anh, bức nào cũng là anh.

Lúc đầu tốc độ lật trang còn khá chậm, nhưng dần dần, tốc độ lật trang ngày càng nhanh, khiến người ta không thể nhìn rõ hình vẽ.

Giống như những bức vẽ cô vẽ anh sau này không còn ngũ quan vậy.

Cho đến khi những bức ảnh hiện ra trở lại, nhịp lật trang chậm lại.

Bức đầu tiên là ảnh chụp chung lần họ về trường cấp ba.

Đây là bức ảnh cô chủ động rủ anh chụp, là bức ảnh chung đầu tiên của họ sau khi gặp lại, trừ bức ảnh chụp đăng ký kết hôn.

Lật tiếp, ảnh chụp riêng và ảnh chụp chung của họ ngày càng nhiều.

Bức tranh chân dung cô tặng anh làm quà sinh nhật cũng có ở đó, thậm chí từng tấm ảnh chụp lấy liền của họ anh cũng quét ảnh rồi tải lên.

Một công trình to lớn vậy mà anh lại giấu giếm giỏi đến thế, nửa năm qua Phương Thư Mạn không hề hay biết.

Trang cuối của video là hai bức ảnh chụp riêng.

Mỗi người một bức.

Hai bức ảnh này có một điểm giống nhau, đó là bối cảnh hoàn toàn giống nhau. Đều chụp trước địa danh của thành phố Tân.

Điểm khác nhau là, Phương Thư Mạn đối diện với ống kính, nghiêng đầu sang phải nhìn về phía xa. Thời gian chụp vào tháng 5 năm 2023.

Tịch Thận Trạch quay lưng lại với ống kính, cũng nghiêng đầu sang phải, mắt hơi cụp xuống. Thời gian chụp vào tháng 9 năm 2024.

Tịch Thận Trạch đặt ảnh của anh ở phía bên trái màn hình, ảnh của Phương Thư Mạn ở phía bên phải màn hình.

Như vậy, trông như hai người đang nhìn nhau.

Phương Thư Mạn hít mũi sụt sịt hỏi anh: “Anh lấy ảnh ở đâu vậy? Em không biết là em có chụp bức ảnh này…”

Tịch Thận Trạch vừa lau nước mắt cho cô vừa nói: “Lúc tìm kiếm tư liệu ảnh thì vô tình phát hiện ra. Hồi đó anh có lập một nhóm nhờ mọi người cung cấp ảnh liên quan đến anh và em, là Hâm Nguyệt cung cấp bức ảnh này.”

“Bức ảnh của em là đàn anh chụp cho, trước đó em cũng không biết là anh ấy còn chụp cho em bức ảnh này.”

“Hai bức ảnh này hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

Video phát xong, Tần Chi Giác đưa micro cho Tịch Thận Trạch, để anh phát biểu.

Tịch Thận Trạch vốn đã chuẩn bị rất kỹ, đã thuộc lòng cả bài phát biểu. Nhưng đến lúc này, anh đột nhiên chẳng nhớ nổi gì, bộ não vốn luôn hoạt động tốt lần đầu tiên bị treo máy, trở thành một khoảng trống.

Anh vẫn nắm tay Phương Thư Mạn mãi không buông.

Tịch Thận Trạch im lặng vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng.

Đầu tiên anh cảm ơn mọi người đã đến tham dự đám cưới của họ: “Xin chào mọi người, tôi là chồng của Thư Thư, Tịch Thận Trạch, cảm ơn mọi người đã đến tham dự đám cưới của chúng tôi.”

Vài câu ngắn gọn vừa giới thiệu bản thân vừa bày tỏ lòng cảm ơn đến mọi người.

Tịch Thận Trạch cúi chào mọi người bên dưới, sau đó nói: “Những lời tiếp theo, tôi muốn dành tặng cho Thư Thư.”

Anh nghiêng người đối diện với Phương Thư Mạn, đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy tình cảm và dịu dàng.

Tịch Thận Trạch nhìn sâu vào mắt cô, giọng trầm ấm: “Thư Thư, từ năm mười tám tuổi anh đã bắt đầu thích em, anh thường mơ thấy em, có một khoảng thời gian rất dài anh luôn giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ có em, nhưng lại chẳng tìm thấy em ở đâu. Mãi sau này, có một ngày anh lại mơ thấy em như thường lệ, mở mắt ra thì thấy em đang ngủ bên cạnh anh, cảm giác đó thật sự rất tuyệt vời.”

Phương Thư Mạn khẽ gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cảm giác vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy người mình yêu, cô đã từng trải qua, ngoài kinh ngạc và vui mừng thì còn có một sự an tâm.

Tịch Thận Trạch giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, tiếp tục ôn hòa nói: “Anh cũng từng sợ em sẽ lại rời đi, sẽ lại bỏ anh một lần nữa, nhưng sau này anh mới biết, Thư Thư của anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện không cần anh, em vẫn luôn luôn chờ anh.”

Anh nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Ban đầu là anh đã bỏ lỡ em, là anh đã đến muộn.”

Phương Thư Mạn vẫn đang khóc, liên tục lắc đầu, nhỏ giọng đáp lại anh: “Không có, không có đâu anh Thận.”

“Đoàn tụ sau bao sóng gió là trải nghiệm quý giá nhất trên thế gian này, anh đã từng đánh mất em —— người mà anh trân trọng nhất, may mắn là cuối cùng anh vẫn tìm lại được em.”

“Hóa ra đều là em chủ động nói yêu anh, mỗi lần nói rất nhiều lần mà vẫn thấy chưa đủ, anh luôn là người đáp lại, chưa từng nói cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào.” Tịch Thận Trạch dừng lại giây lát, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Thư Thư, anh không thể rời xa em, từ nay về sau dù sống hay chết anh cũng muốn ở bên em.”

“Phương Thư Mạn.” Mắt anh đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nói với cô: “Anh yêu em.”

Cùng lúc đó, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt anh.

Tịch Thận Trạch đột nhiên gọi tên họ cô.

Anh cầu nguyện thần linh nhớ rằng, người Tịch Thận Trạch yêu tên là Phương Thư Mạn.

Đừng mang cô rời khỏi anh nữa.

Xin Phật Tổ thần linh phù hộ.

Phù hộ Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn kiếp này kiếp khác mãi mãi được yêu thương nhau.

Tịch Thận Trạch kéo Phương Thư Mạn đang khóc nức nở vào lòng, ôm chặt rất chặt.

“Em nghe thấy chưa?”

“Anh nói——Tịch Thận Trạch yêu Phương Thư Mạn.”