Sinh nhật của Tịch Thận Trạch sắp đến rồi.
Phương Thư Mạn đang lén chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.
Cô chuẩn bị rất chu đáo, chỉ đợi đến ngày sinh nhật của anh là tặng hết những thứ cô đã chuẩn bị cho anh, lại quên mất rằng anh có thể đi công tác.
Nhưng may thay, chuyến công tác lần này của Tịch Thận Trạch vừa vặn có thể kịp về thành phố Thẩm vào đúng ngày sinh nhật của anh.
Anh về rồi nhưng không về nhà, mà đi thẳng đến trung tâm giám định. Vì còn một số công việc gấp cần xử lý.
Việc anh vừa về thành phố Thẩm đã đến trung tâm giám định thì Phương Thư Mạn biết. Tịch Thận Trạch đã chia sẻ lịch trình cho cô theo thời gian thực từ trước rồi.
Chiều hôm đó, Phương Thư Mạn xin phép nghỉ sớm rồi rời khỏi nhà tang lễ.
Trước khi về nhà cô có ghé một cửa hàng hoa, tự tay cắm một bó hoa tươi theo hướng dẫn của chủ cửa hàng để tặng Tịch Thận Trạch, sau đó tiện đường lấy chiếc bánh sinh nhật mà cô đã đặt tặng anh.
Về đến nhà, Phương Thư Mạn cất chiếc bánh sinh nhật vào tủ lạnh trước, còn bó hoa thì được cô đặt trên tủ giày ở lối vào. Như vậy, khi anh vừa về đến nhà, cô có thể tặng bó hoa này cho anh.
Quà sinh nhật đã chuẩn bị cho anh, cô giấu trong tủ ở phòng ngủ phụ.
Sau đó Phương Thư Mạn suy nghĩ một lúc, vẫn lấy quà mang theo.
Bởi vì cô thực sự muốn anh nhìn thấy ngay món quà sinh nhật mà cô đã chuẩn bị cho anh.
Trung tâm giám định pháp y của Đại học Y thành phố Thẩm nằm trong cơ sở nghiên cứu sinh của Đại học Y thành phố Thẩm.
Phương Thư Mạn đi tàu điện ngầm đến gần Đại học Y thành phố Thẩm, sau đó đi bộ vài trăm mét đến cơ sở nghiên cứu sinh của Đại học Y thành phố Thẩm.
Cô tìm được Trung tâm giám định pháp y theo chỉ dẫn của bản đồ, nhưng cô không vội vào mà đứng đợi bên ngoài.
Con đường trong khuôn viên trường có rất nhiều người qua lại. Có những sinh viên ôm sách đi qua, có người đến trung tâm giám định, còn có cả khách du lịch vào chụp ảnh hoa anh đào.
Mùa này chính là mùa ngắm hoa anh đào.
Còn khoảng một tiếng nữa là đến giờ Tịch Thận Trạch tan làm, vừa hay bên cạnh có mấy cây anh đào, Phương Thư Mạn liền giơ điện thoại lên chụp ảnh hoa anh đào.
Chốc lát sau, có một giọng nói không mấy chắc chắn truyền đến.
“Cô Tịch?” Trương Vũ Mộng sợ nhận nhầm người nên giọng nói không chắc chắn lắm.
Phương Thư Mạn quay đầu lại, thấy Trương Vũ Mộng, cô mỉm cười lịch sự đáp: “Xin chào.”
Lúc này Trương Vũ Mộng mới dám nhận ra cô, vui mừng nói: “Thật sự là cô ạ! Vừa nãy em còn sợ nhận nhầm người.”
“Cô đến tìm thầy Tịch ạ?” Cô ấy hỏi.
Phương Thư Mạn cong mắt gật đầu, “Ừm.”
“Sao cô không vào trong?” Trương Vũ Mộng nói rồi định dẫn Phương Thư Mạn vào Trung tâm giám định.
Phương Thư Mạn vội vàng từ chối: “Không cần đâu, tôi ở đây đợi anh ấy là được rồi, đừng làm phiền đến công việc của mọi người.”
Trương Vũ Mộng cười nói: “Không sao đâu ạ.”
“Hay là em vào gọi thầy Tịch ra đón cô nhé?”
“Thôi,” Phương Thư Mạn có chút ngượng ngùng nói: “Tôi không nói cho anh ấy biết tôi đến.”
“Vậy thì tốt quá,” Giọng điệu của Trương Vũ Mộng đầy phấn khích: “Bây giờ cô vào trong với em đi, vừa vặn có thể tạo bất ngờ cho thầy Tịch.”
“Thật sự không làm phiền chứ?” Phương Thư Mạn có chút không chắc lắm hỏi.
“Em đảm bảo,” Trương Vũ Mộng mỉm cười nói: “Thật sự không làm phiền đâu, mọi người chắc chắn sẽ rất vui khi thấy cô đến.”
“Đi thôi.” Trương Vũ Mộng rất tự nhiên khoác tay Phương Thư Mạn, dẫn cô đến cửa ra vào của Trung tâm giám định.
Phương Thư Mạn bước lên bậc thang, từng bước tiến gần đến Trung tâm giám định pháp y của Đại học Y thành phố Thẩm, cuối cùng cô cũng đã bước vào đây.
Trương Vũ Mộng dẫn theo Phương Thư Mạn vừa bước vào văn phòng đã hô lớn: “Mọi người xem! Em dẫn ai đến này!”
Phương Thư Mạn lập tức nhận được rất nhiều tiếng “cô Tịch”, cô có chút lúng túng đáp lại họ: “Xin chào mọi người, xin chào mọi người.”
Lúc này, Phương Thư Mạn lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự thân thiện của mọi người ở Trung tâm giám định. Đúng như Sở Sở nói, đồng nghiệp của Tịch Thận Trạch quả là người này hướng ngoại hơn người kia.
Triệu Phàm đứng dậy nói với Phương Thư Mạn: “Cô Tịch, thầy Tịch và thầy Tần đang ở phòng giải phẫu bên cạnh, để em đi gọi thầy ấy về giúp cô…”
“Không, đừng đi gọi anh ấy.” Phương Thư Mạn ngăn Triệu Phàm đang định đi gọi Tịch Thận Trạch về.
Trương Vũ Mộng kéo ghế cho Phương Thư Mạn, cười nói: “Cô Tịch, cô ngồi chờ một lát nhé.”
“Cảm ơn.” Phương Thư Mạn cười đáp lại rồi có chút ngượng ngùng ngồi xuống.
Ban đầu cô không định vào đây nên cũng không mang theo đồ ăn thức uống gì cho mọi người. Thế là Phương Thư Mạn mở phần mềm gọi đồ ăn trên điện thoại, khi đặt đồ uống, cô âm thầm đếm xem trong văn phòng có bao nhiêu người, cuối cùng dựa trên số người đó mà đặt thêm năm cốc nữa, đề phòng trường hợp thiếu.
Đặt nhiều hơn tốt hơn là để đến lúc cuối không đủ chia.
Nhưng cô không để ý rằng Triệu Phàm vẫn đi ra ngoài một chuyến.
Đợi đến khi Phương Thư Mạn gọi xong trà sữa cho mọi người thì Triệu Phàm cũng vừa từ bên ngoài trở về.
Cậu ấy nói với Phương Thư Mạn: “Cô Tịch, thầy Tịch bảo cô qua đó ạ.”
Phương Thư Mạn kinh ngạc nói: “Hả? Tôi qua đó ư? Phòng giải phẫu?”
Triệu Phàm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Phương Thư Mạn đứng dậy, trên tay vẫn xách quà sinh nhật mang đến cho Tịch Thận Trạch.
Trương Vũ Mộng chỉ vào một phòng làm việc, ân cần nói với cô: “Cô Tịch, phòng đó là phòng làm việc của thầy Tịch, cô có thể để túi xách và những thứ khác vào phòng thầy Tịch.”
Phương Thư Mạn cười nói: “Được, cảm ơn em.”
“Tôi đã gọi trà sữa cho mọi người rồi.” Phương Thư Mạn dặn dò Trương Vũ Mộng: “Một lát nữa nhớ lấy nhé.”
Trương Vũ Mộng gật đầu cười: “Vâng, cảm ơn cô Tịch.”
Phương Thư Mạn cất điện thoại vào túi xách, để túi xách và túi quà tặng Tịch Thận Trạch vào ghế làm việc của anh. Sau đó, cô đi theo sự hướng dẫn của Triệu Phàm đến phòng giải phẫu.
Trước khi bước vào, Phương Thư Mạn cũng giống như mọi nhân viên pháp y làm việc ở đây, mặc áo bảo hộ, đeo khẩu trang, găng tay cao su và bọc giày.
Phương Thư Mạn gặp được Tịch Thận Trạch đang làm việc.
Anh đang cầm dao mổ, lấy mẫu ở phổi của thi thể hiến xác.
Sau khi Tịch Thận Trạch hoàn thành phần hướng dẫn chính xác và thành thạo, anh bắt đầu để cho các thực tập sinh thực hành.
Anh chỉ đứng bên cạnh hướng dẫn, giọng nói không còn sự dịu dàng như khi nói chuyện với cô, cũng không có lấy một chút ý cười, lạnh lùng và nghiêm túc vô cùng. Còn lạnh lùng và cứng nhắc hơn cả giọng nói khi anh nói chuyện với cô lúc hai người gặp lại.
Tịch Thận Trạch chú ý thấy Phương Thư Mạn bước vào. Anh vẫy tay gọi cô lại gần quan sát.
Phương Thư Mạn bước tới, dừng lại bên cạnh anh. Cô chăm chú quan sát từng bước họ giải phẫu lấy mẫu, còn tập trung hơn cả xem phim tài liệu.
Khi hai người họ chết đi, họ cũng sẽ nằm đây, bị một nhóm sinh viên y khoa vây quanh, quan sát và giải phẫu.
Phương Thư Mạn bỗng cảm thấy vinh dự.
Sau khi quan sát xong, trước khi rời đi, cô đã cúi đầu thật sâu trước thi thể.
Phương Thư Mạn cùng những người khác cởi bỏ đồ bảo hộ, rửa sạch tay và được Tịch Thận Trạch nắm tay dẫn đến văn phòng.
Một trong những thực tập sinh vừa thực hành thắc mắc: “Cô Tịch cởi đồ bảo hộ, tháo khẩu trang và găng tay rất chuẩn, cô Tịch cũng học y ạ?”
Phương Thư Mạn cười lắc đầu, đáp: “Không phải học y.”
Tịch Thận Trạch tự hào nói với học trò: “Cô của các em làm việc ở nhà tang lễ, là một nhân viên khâm liệm.”
Phương Thư Mạn không ngờ anh sẽ chủ động nói với người khác về công việc của cô, nhất thời kinh ngạc, bất ngờ nhìn anh.
Tịch Thận Trạch cười với cô, đó là nụ cười tự hào về cô.
Sinh viên thực tập hiểu ngay, tỏ vẻ vỡ lẽ cười nói: “Thảo nào! Em cứ bảo sao cô làm rất quen tay, mặc dù chưa từng tiếp xúc.”
Phương Thư Mạn trêu: “Gần như ngày nào cũng tiếp xúc.”
“Tuyệt vời quá!” Sinh viên thực tập không khỏi cảm thán, “Cô Tịch đúng là!”
Cậu ấy không biết diễn tả thế nào, bèn giơ ngón tay cái lên với Phương Thư Mạn, lúng túng nói: “Quá đỉnh!”
Từ lúc ra khỏi phòng giải phẫu Tịch Thận Trạch đã nắm tay Phương Thư Mạn, vì vậy khi họ đến khu vực văn phòng, cô bị anh nắm tay dẫn vào văn phòng của anh trước sự chứng kiến của mọi người.
Mọi người trước tiên là đồng thanh cảm ơn Phương Thư Mạn đã mời họ uống trà sữa, sau đó cười đùa và trêu chọc, nhất thời làm náo loạn như lễ cưới đi thảm đỏ.
Sau khi vào văn phòng, đóng cửa lại, Tịch Thận Trạch mới buông tay cô ra, vui vẻ hỏi: “Sao em lại đến tìm anh?”
Phương Thư Mạn nghiêng đầu cười với anh, nói: “Hôm nay là sinh nhật anh mà, em đến đón anh tan làm.”
“Không ngờ khi đợi anh ở cửa lại gặp Trương Vũ Mộng, cô ấy nhận ra em, nên đã dẫn em vào.”
Văn phòng toàn kính, bên trong bên ngoài đều có thể nhìn thấy rõ mồn một. Những thực tập sinh bên ngoài thỉnh thoảng lại tò mò nhìn sang bên này, đều đang hóng chuyện.
Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn chỉ trò chuyện bình thường, cũng không có hành động thân mật nào. Cô lấy món quà sinh nhật mang đến cho anh trên ghế, đưa cho anh, cười nói: “Quà sinh nhật mang đến cho anh đây.”
Tịch Thận Trạch nhận lấy.
Trong túi có ba hộp, một hộp lớn, hai hộp nhỏ.
Tịch Thận Trạch mở hai hộp nhỏ trước. Một hộp đựng một đôi khuy măng sét màu xanh lam đậm, hộp còn lại đựng một chiếc cà vạt màu xanh lam đậm.
Cuối cùng, Tịch Thận Trạch mới mở hộp lớn hơn một chút.
Bên trong là một bức tranh phác họa đã đóng khung và một lá thư.
Phương Thư Mạn lại vẽ anh.
Lần này, bức tranh phác họa anh lại có ngũ quan.
Anh không còn non nớt nữa, đeo kính, đang cười thoải mái, trông thật dịu dàng.
Đó là anh trong mắt cô.
Phương Thư Mạn vẫn ghi ngày ở góc dưới bên phải bức vẽ là 2026.04.20.
Trên ngày còn có một câu: “Anh Thận, sinh nhật vui vẻ!”
Đây là bức tranh cô vẽ anh vào rạng sáng hôm nay trong phòng sách.
Lá thư cũng được viết vào lúc đó.
Tịch Thận Trạch xé phong bì, mở giấy thư.
Chữ viết đẹp và thanh tú của cô hiện ra trước mắt anh từng dòng một.
Anh Thận:
Thấy chữ như gặp người.
Năm 16 tuổi, Phương Thư Mạn không ngờ mình lại may mắn đến vậy, được đón sinh nhật tuổi mười chín và hai mươi của anh.
Năm 18 tuổi, Phương Thư Mạn không thể ngờ được mùa hè năm đó lại có biến cố bất ngờ, sau đó suốt bảy năm cô ấy không có cách nào để đích thân nói với anh một câu “Chúc mừng sinh nhật”.
Năm 25 tuổi, Phương Thư Mạn cũng không dám nghĩ sẽ đột nhiên gặp lại anh, sau đó nhanh chóng đăng ký kết hôn, một lần nữa trở thành người anh yêu, là người yêu theo đúng nghĩa.
Cảm ơn sự chủ động và dũng cảm của anh, chính anh đã cho em cơ hội trở thành người anh yêu, em rất trân trọng từng ngày từng tháng ở bên anh.
Còn Phương Thư Mạn năm 26 tuổi, lúc này đây đang viết bức thư này cho anh.
Bây giờ là 01 giờ 16 phút sáng ngày 20 tháng 4 năm 2026, em rất nhớ anh, nhớ đến mức không ngủ được, vì thế vừa nảy ra ý định vẽ lại một bức chân dung của anh, lần này không chỉ có mỗi đường nét của anh, mà là anh trong mắt em hiện tại.
Em định tặng nó trong số những món quà sinh nhật dành cho anh, hy vọng anh sẽ thích.
Nếu anh thích thì hãy ôm em một cái nhé.
…
Đây là lần đầu tiên em viết thư cho anh, nhưng sẽ không phải là lần cuối cùng.
Vào mỗi năm sinh nhật của anh sau này, em sẽ viết cho anh một bức thư, cho đến khi em không cầm nổi bút nữa thì thôi.
Chúc mừng sinh nhật, anh Thận.
Em vẫn luôn yêu anh rất nhiều.
Thư Thư của anh.
20 tháng 4 năm 2026, 02 giờ 14 phút sáng
Đọc xong bức thư, Tịch Thận Trạch lập tức kéo Phương Thư Mạn vào lòng và ôm chặt.
Trong vòng tay anh, Phương Thư Mạn cười nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé, anh Thận.”
Đám thực tập sinh hóng hớt bên ngoài lập tức ồ lên.
Tịch Thận Trạch không quan tâm đến họ, còn Phương Thư Mạn thì ngượng ngùng. Cô vừa định nói rằng mọi người đều nhìn thấy, Tịch Thận Trạch đã lên tiếng trước. Anh ôm cô vào lòng, thì thầm: “Là anh cảm ơn em vì sự dũng cảm của em mới đúng.”
“Anh rất thích.” Nói rồi, Tịch Thận Trạch lại ôm Phương Thư Mạn chặt hơn một chút.
Ngay sau đó, nụ hôn của anh đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng như những bông tuyết rơi xuống.
“Anh rất thích.” Anh lại nói thêm một lần nữa.
Nếu không còn một ‘đàn con’ đang vây quanh, nếu không lo cô sẽ xấu hổ, Tịch Thận Trạch chắc chắn sẽ không chỉ hôn lên đỉnh đầu cô để bày tỏ sự thích thú của mình đối với món quà sinh nhật này.
Anh nhất định phải hôn cô thật sâu.
Hôn lên đôi môi của cô.