Ngày 10 tháng 6 năm 2018.
Cả một ngày dài, mặt trời không ngừng thiêu đốt mặt đất. Mặc dù lúc này đã là chiều tối nhưng những đợt sóng nhiệt vẫn ập vào mặt mọi người.
Phương Thư Mạn vì thi trượt kỳ thi đại học đã tự kỷ suốt hai ngày nay, hiện tại đang ở trong khuôn viên trường Đại học Y thành phố Thẩm chờ Tịch Thận Trạch.
Cô biết hôm nay anh sẽ từ nơi khác trở về, nhưng không biết thời gian cụ thể. Trước khi đến tìm anh, cô đã tìm cách mượn điện thoại gọi cho anh, nhưng anh tắt máy.
Vì sợ bỏ lỡ anh, cô đã cố ý chọn một con đường mà anh nhất định phải đi qua để về ký túc xá. Cô chỉ muốn gặp anh ngay lập tức, nên chỉ có thể chặn anh bằng cách này.
Phương Thư Mạn có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Hơn sáu giờ chiều, đúng vào giờ ăn tối, trường học có nhiều sinh viên đi lại.
Phương Thư Mạn đứng bên đường trước siêu thị, mệt thì ngồi xổm một lúc, ngồi xổm mệt thì lại đứng dậy. Cô mặc chiếc áo chống nắng mà cô đã lấy trộm của mợ, kéo khóa kéo đến tận cùng, vì vậy mà đã che đi gần hết khuôn mặt cô, không ai nhìn thấy lớp vảy ở khóe miệng và má cô vẫn chưa hết sưng.
Chiếc cặp sách đeo trên lưng vẫn là chiếc cặp mà Tịch Thận Trạch mua cho cô năm ngoái, bên trong ngoài đựng vài bộ quần áo của cô ra thì toàn là những thứ anh tặng cô trong hai năm qua, nhét đầy nhóc.
Sống ở nhà cậu sáu năm, cuối cùng khi chuẩn bị đi thì phát hiện ra thực ra cô không có gì để mang theo, ngược lại Tịch Thận Trạch lại cho cô không ít thứ.
Ngoài chiếc điện thoại đã không tìm lại được, cô không bỏ sót thứ gì, đều phải mang theo.
Bảy giờ mười lăm phút, trời đã tối đen, đèn đường trong trường đều sáng lên, sinh viên trong trường cũng dần nhiều hơn. Phương Thư Mạn ngồi trên mặt đất mệt mỏi đứng dậy, vừa quay mặt đi thì thấy bóng dáng Tịch Thận Trạch trong đám người qua lại.
Nhưng trước mặt anh có một cô gái, là con gái của giáo viên anh, Triệu Lạc Nhân.
Trong tay anh còn ôm một bó hoa hồng rất to.
Phương Thư Mạn đang định bước tới chỗ anh bỗng khựng lại ngay tại chỗ. Ngay sau đó, cô tận mắt nhìn thấy Tịch Thận Trạch tặng bó hoa hồng trong tay cho Triệu Lạc Nhân.
Ngay lúc họ định quay lại đi về phía này, Phương Thư Mạn vội vã chạy vào siêu thị.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, nhưng cô không dám khóc thành tiếng, cô chỉ có thể giơ tay lên, cắn vào mu bàn tay đang che miệng.
Mặc dù tầm nhìn bị mờ vì chứa đầy nước mắt, nhưng không ảnh hưởng đến việc tai cô nghe được những lời đối thoại của họ khi họ đi ngang qua cửa siêu thị.
Triệu Lạc Nhân nói rất vui vẻ: “Nhẫn đẹp quá.”
Tịch Thận Trạch trả lời: “Ừ.”
Rõ ràng không nên nhìn nữa, nhưng Phương Thư Mạn vẫn không nhịn được mà di chuyển đến bên cửa sổ.
Qua cửa kính của siêu thị, cô nhìn thấy Triệu Lạc Nhân đang duỗi thẳng cánh tay, khoe chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa bên trái. Một chốc sau cô ấy lại hạ tay xuống, nói với Tịch Thận Trạch: “Nhẫn của cậu cũng rất đẹp.”
Lần này anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa bên trái của mình, không nói gì.
“Cậu nói thật đi, chiếc nhẫn này có phải do cậu tự làm không?” Câu hỏi của Triệu Lạc Nhân khiến Tịch Thận Trạch hơi nhấc tay lên.
Anh cụp mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, không phủ nhận: “Do tôi tự làm.”
Chiếc còn lại sẽ tặng cho Phương Thư Mạn vào ngày lễ Thiếu nhi đầu tháng này, hôm đó cũng là sinh nhật cô.
Anh tặng cô một chiếc túi xách màu bạc đa năng, chiếc nhẫn được giấu trong ngăn phụ bên hông của chiếc túi xách đó.
Nhưng những lời này, khi lọt vào tai Phương Thư Mạn lại có nghĩa là anh đã tự làm một cặp nhẫn, anh đeo một chiếc, tặng cho Triệu Lạc Nhân một chiếc.
Tương tự, Phương Thư Mạn cũng không nghe được cuộc đối thoại của họ sau khi họ đã đi ngang qua cô.
Triệu Lạc Nhân phát hiện Tịch Thận Trạch có vẻ không ổn, bèn hỏi anh: “Sao thế?”
Tịch Thận Trạch đương nhiên không thể nói ra chuyện Phương Thư Mạn đột nhiên chia tay với anh, huống hồ hôm nay còn là sinh nhật của Triệu Lạc Nhân, cô ấy vừa mới nhận được lời tỏ tình của Lâm Trạm.
Lâm Trạm là bạn cùng lớp của Tịch Thận Trạch, cũng là lớp trưởng của lớp họ.
Trong số những sinh viên năm cuối đi công tác với Triệu Ngọc Minh mấy hôm trước còn có Lâm Trạm. Hành lý của Tịch Thận Trạch cũng là Lâm Trạm giúp mang về.
Tịch Thận Trạch lắc đầu, lúc này mới nhớ ra mình đã quên chuẩn bị quà cho Triệu Lạc Nhân, anh áy náy nói: “Xin lỗi, tôi quên chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu rồi.”
Triệu Lạc Nhân cười nói: “Được rồi, cậu xin lỗi tôi chuyện này làm gì, tôi cũng đâu có đòi hỏi cậu tặng quà cho tôi. Huống hồ, là bố tôi dẫn các cậu đi công tác, chiều nay các cậu mới về tới, cũng không có thời gian đi mua quà cho tôi. Cậu nói một câu chúc mừng sinh nhật với tôi là còn hơn cả quà cáp rồi.”
Khóe miệng Tịch Thận Trạch khẽ cong lên: “Chúc mừng sinh nhật.”
Triệu Lạc Nhân cong mày nói: “Cảm ơn cậu, tôi rất vui!”
“Lâm Trạm đâu?” Tịch Thận Trạch thuận miệng hỏi Triệu Lạc Nhân.
“Cán bộ lớp gọi đi rồi,” Triệu Lạc Nhân thở dài bất lực, “Làm lớp trưởng quả thật rất nhiều việc, ban đầu nói sẽ đưa tôi đi ăn tối, kết quả cán bộ lớp gọi điện đến, thế là bữa tối dưới ánh nến của chúng tôi đổ bể trong chớp mắt…”
…
“Lúc đó em thấy hai người ở bên nhau thì… thì trốn vào siêu thị.” Phương Thư Mạn nhỏ giọng thú nhận.
Tịch Thận Trạch đánh xe vào lề đường, dừng tạm thời.
Cảm xúc dâng trào trong lồng ngực va đập vào lý trí của anh. Tịch Thận Trạch với tay tháo dây an toàn, thở hắt ra một hơi thật sâu.
Dường như ngay cả dây an toàn cũng khiến anh khó thở.
Có lẽ là do bản năng, Tịch Thận Trạch có một khoảnh khắc rất muốn hỏi Phương Thư Mạn rằng tại sao lúc đó không hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì mà đã tự ý kết án anh.
Nhưng anh đã hứa rồi, sẽ không hỏi chuyện trước đây nữa. Chính anh đã quyết định không đi tìm hiểu quá khứ.
Từ phản ứng của anh, Phương Thư Mạn chợt nhận ra là cô đã hiểu lầm. Thực ra lúc đó trong thâm tâm cô cũng thấy Tịch Thận Trạch sẽ không nhanh chóng thích một người khác như vậy.
Nhưng cô cũng nghĩ, có phải sau khi cô đề nghị chia tay thực sự đã làm anh tổn thương, nên anh trả đũa bằng cách qua lại với những cô gái khác.
Trong không gian hạn hẹp của xe, sự im lặng lan tràn quá mức.
Ngay trước khi Phương Thư Mạn định lên tiếng, Tịch Thận Trạch đã chủ động cất lời. Anh bất lực nói với cô: “Bó hoa hồng đó là Lâm Trạm tặng cô ấy, chiếc nhẫn trên tay cô ấy cũng là Lâm Trạm tặng, hôm đó là sinh nhật Triệu Lạc Nhân, Lâm Trạm đã tỏ tình với cô ấy.”
“Còn chiếc nhẫn trên tay anh là do anh tự làm, em cũng có một chiếc.”
Bởi vì đến tận bây giờ cô vẫn còn hiểu lầm chuyện này, nên Tịch Thận Trạch cho rằng Phương Thư Mạn hoàn toàn không phát hiện ra chiếc nhẫn anh tặng cô.
Hoặc nói cách khác, cô không có cơ hội để phát hiện.
Nghĩ xấu đi một chút, có lẽ chiếc túi anh tặng cô đã bị mợ của cô cướp mất rồi cũng nên.
Nếu là như vậy, cô đương nhiên sẽ không biết trong túi có giấu một chiếc nhẫn.
Phương Thư Mạn không biết “Lâm Trạm” mà Tịch Thận Trạch nhắc đến là ai. Nhưng không quan trọng, bất kể là ai cũng không quan trọng.
“Còn bó hoa mà em tưởng anh tặng cô ấy, thực ra là vì lúc đó dây giày của cô ấy bị tuột nên đã bảo anh cầm hộ cô ấy, khi em nhìn thấy bọn anh chắc là vừa đúng lúc anh trả lại hoa cho cô ấy.”
“Anh và cô ấy chỉ tình cờ gặp nhau trên đường về ký túc xá, vì cùng đường nên mới đi cùng nhau.”
“Lúc đó anh vừa từ nhà cậu em về, đầu óc toàn nghĩ đến em, muốn biết em đã đi đâu, tại sao lại chia tay với anh, làm sao có tâm trạng để yêu đương với người con gái khác.”
Tịch Thận Trạch rất kiên nhẫn giải thích sự hiểu lầm với Phương Thư Mạn. Từng lời nói của anh đều đủ khiến trái tim cô rung động. Cô thậm chí không thể kìm nén được suy nghĩ rằng, nếu ngày hôm đó cô không hiểu lầm, hoặc nói cách khác, nếu ngày hôm đó anh không xuất hiện trong tầm mắt của cô cùng với Triệu Lạc Nhân, thì liệu mọi chuyện có trở nên khác không?
Phương Thư Mạn không tìm ra câu trả lời.
Hơn nữa, bây giờ đi tìm câu trả lời cho những chuyện chưa từng xảy ra bảy năm trước thì quá muộn rồi.
Cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Thư Thư.” Tịch Thận Trạch khẽ gọi cô, nói rõ từng chữ với cô: “Anh chỉ từng yêu đương với em. Mối tình đầu của anh là em, người yêu cũ của anh là em, và vợ của anh cũng là em.”
“Từ đầu đến cuối, chỉ có mình em thôi.”
Anh không hỏi chuyện của cô, chỉ nói với cô rằng cô quan trọng với anh đến nhường nào.
Phương Thư Mạn vốn đang cố kìm nén cảm xúc không để sụp đổ, nhưng khi nghe anh nói câu này, nước mắt cô đã rơi xuống ngay lập tức.
Phương Thư Mạn tự nghĩ, cô có đức hạnh gì mà khiến một Tịch Thận Trạch tốt như vậy yêu cô đến mức này.
Hồi mới quen anh, cô luôn cảm thấy mình không xứng.
Thực ra bây giờ Phương Thư Mạn cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù cảm thấy không xứng với anh, nhưng khi anh hỏi cô có muốn đi đăng ký kết hôn không thì cô vẫn đi cùng anh.
Phương Thư Mạn bây giờ so với Phương Thư Mạn trước đây bảy năm, có lẽ chỉ mạnh mẽ hơn một chút.
Tịch Thận Trạch cúi người xuống, nâng mặt cô lên giúp cô lau nước mắt, giọng nói trầm ấm hỏi khẽ: “Em có tin anh không?”
Phương Thư Mạn gật đầu lia lịa.
“Tin,” Giọng cô mang theo tiếng khóc rất rõ ràng, nghẹn ngào trả lời anh: “Em tin mà.”
Tịch Thận Trạch dịu dàng hôn lên cánh môi cô, chưa kịp lên tiếng dỗ dành thì cô đã thấp giọng hỏi: “Anh không giận sao?”
Vì sự né tránh lùi bước của cô lúc đó nên anh đã không tìm thấy cô, cũng khiến họ bỏ lỡ nhau suốt bảy năm.
Tịch Thận Trạch cười hỏi: “Em thấy anh giận thì mới thoải mái đúng không?”
Ai ngờ Phương Thư Mạn lại rất nghiêm túc gật đầu.
“Được, vậy thì anh giận rồi.” Tịch Thận Trạch lùi lại, trong giọng nói bình tĩnh cố nhịn cười.
Anh giơ tay xoa đầu cô, sau đó khi thắt dây an toàn anh lại nghiêm túc nói: “Anh giận rồi.”
Phương Thư Mạn bị anh chọc cười phá lên.
Tịch Thận Trạch khởi động lại xe, cùng cô về nhà.
Bữa tối do Tịch Thận Trạch nấu.
Sườn heo chua ngọt, thịt heo xào đậu và canh cà chua trứng.
Phương Thư Mạn lại ăn rất nhiều.
Sau bữa tối, Tịch Thận Trạch đi tắm, Phương Thư Mạn thì đã tắm xong khi anh nấu bữa tối, đang ở trong bếp gọt hoa quả.
Khi Tịch Thận Trạch tắm xong, Phương Thư Mạn đang xem phim ở phòng khách.
Thực ra ban đầu cô muốn xem phim điện ảnh, nhưng nếu xem phim điện ảnh thì cô lại muốn tìm một bộ cả hai đều thích để cùng xem với anh. Vì vậy trước khi anh đi qua đây, cô xem phim truyền hình để giết thời gian trước.
Tịch Thận Trạch vừa ngồi xuống, Phương Thư Mạn cũng vừa mở miệng hỏi anh: “Anh Thận, muốn…”
Lời còn chưa dứt thì điện thoại của anh đã reo lên.
Tịch Thận Trạch nói với Phương Thư Mạn: “Anh nghe điện thoại trước đã nhé.”
Sợ ảnh hưởng đến việc xem phim của cô, anh đứng dậy đi vào phòng sách, đồng thời giơ chiếc điện thoại đã nghe máy lên bên tai: “Đàn anh.”
Phương Thư Mạn nhìn theo bóng lưng của anh, từ từ chớp mắt.
Cô cuộn mình lại trên ghế sofa, ôm bát thủy tinh ăn thêm mấy miếng hoa quả.
Một lúc sau, Phương Thư Mạn đặt bát thủy tinh lên bàn trà, đứng dậy đi về phía phòng sách. Cô đẩy cửa phòng sách hé ra một khe, chỉ để lộ ra một cái đầu.
Bên trong chỉ bật một ngọn đèn đứng, ánh sáng rất mờ.
Tịch Thận Trạch đứng bên ngọn đèn đứng, dựa lưng vào cửa sổ, đối diện với cửa phòng sách.
Phương Thư Mạn trước tiên chỉ vào chính mình, sau đó lại đảo ngược hình cắt kéo, dùng ngón giữa và ngón trỏ mô phỏng người đi bộ.
Cô đang dùng cử chỉ hỏi anh: “Em có thể vào không?”
Tịch Thận Trạch mỉm cười gật đầu với cô, rồi lại giơ tay ra hiệu cho cô, bảo cô lại đây.
Phương Thư Mạn bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng sách, sau đó tiến về phía anh.
Cô đến bên anh, hướng mặt ra ngoài cửa sổ, đôi tay buông thõng xuống đan vào ngón tay anh.
Tịch Thận Trạch vẫn đang nói chuyện điện thoại, Phương Thư Mạn đứng bên cạnh anh ngắm cảnh đêm.
Cảnh vật bên ngoài phòng sách khác hẳn với phòng ngủ và phòng khách bên kia.
Đây không phải là cảnh nhà nhà đèn sáng trong khu chung cư, mà là cảnh thành phố bên ngoài khu chung cư.
Đứng trước cửa sổ phòng sách, tầm nhìn của Phương Thư Mạn rộng hơn, có thể nhìn thấy Tân Hải và cầu Tân Hải, còn có cả quảng cáo đang chạy trên màn hình LED của trung tâm thương mại.
Chỉ cần ngắm cảnh đêm thành phố yên tĩnh như thế này, cô đã thấy vô cùng hạnh phúc.
Còn cái đêm của bảy năm trước, Phương Thư Mạn mười tám tuổi vừa khóc vừa rời khỏi Đại học Y thành phố Thẩm, cô đã từng nghĩ cả thành phố Thẩm rộng lớn này không có chỗ cho mình.
Vì vậy, đêm đó cô đơn độc lên chuyến tàu trở về thành phố Tân.
Tịch Thận Trạch cúp điện thoại, quay mặt nhìn Phương Thư Mạn.
Nhìn cô vài giây, anh nghiêng người lại gần hôn nhẹ lên má cô, cười khẽ trêu cô: “Sao lại bám người thế này nhỉ.”
Phương Thư Mạn quay đầu nhìn anh, mắt cong cong cười.
Cô nói với anh: “Anh Thận, cảnh đêm bên phòng sách này đẹp hơn.”
Tịch Thận Trạch vẫn dựa lưng vào cửa sổ, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước đây anh cũng không thấy có gì đẹp, nhưng sau khi Phương Thư Mạn nói, anh mới chợt thấy cảnh đêm bên ngoài đẹp thật.
“Chia tay không phải do em nói.” Phương Thư Mạn đột nhiên chủ động nhắc đến chủ đề nhạy cảm giữa họ.
Cô nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài, trong đêm bình thường và tầm thường này, vào khoảnh khắc cô cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc, cô đã chọn nói hết với anh.
“Anh Thận, tin nhắn chia tay đó không phải do em gửi.” Cô nói.