Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 12: Thật đáng yêu




Sáng hôm sau.

Khi Phương Thư Mạn thức dậy, Tịch Thận Trạch đã làm xong bữa sáng.

Hôm nay là cháo trắng, xà lách trộn, trứng luộc và bánh bao chiên.

Phương Thư Mạn vừa rửa mặt thì anh cũng vừa đánh răng rửa mặt. Cứ như vậy, hai người lại đứng xếp hàng đánh răng rửa mặt.

Rửa mặt xong Phương Thư Mạn đi theo sau Tịch Thận Trạch, cùng anh đến phòng khách. Cô và anh ngồi đối diện nhau, bắt đầu cùng ăn sáng.

Một lúc sau, Tịch Thận Trạch đột nhiên nói với Phương Thư Mạn: “Một lát nữa tôi đưa em đến cửa tàu điện ngầm nhé.”

Hôm nay anh thực sự có việc, trước 8 giờ phải đến khuôn viên chính của Đại học Y thành phố Thẩm, cho nên không thể đưa Phương Thư Mạn đến nhà tang lễ trước được, vì không đủ thời gian.

Phương Thư Mạn hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười đáp: “Được.”

“Đưa tôi đến cổng B là được rồi.” Cô chủ động đề nghị.

Mặc dù cổng B hơi xa so với cổng A, nhưng nếu anh đến Đại học Y thành phố Thẩm thì đưa cô đến cổng B cũng tiện đường.

Nếu đưa cô đến cổng A thì anh còn phải quay lại, rất phiền phức.

Tịch Thận Trạch gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Một lát sau, Phương Thư Mạn kẹp miếng bánh bao chiên thứ năm định ăn, lại không nhịn được nói: “Bánh bao chiên này ăn ngon lắm.”

Tịch Thận Trạch nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Sau này tôi sẽ làm cho em ăn tiếp.” Anh nói.

Khóe mắt Phương Thư Mạn cong cong, cô đáp: “Được.”

“Đúng rồi,” Phương Thư Mạn hỏi Tịch Thận Trạch: “Tối nay anh muốn ăn gì?”

“Chắc là tôi sẽ về nhà sớm hơn anh, tối nay để tôi nấu cơm cho.” Cô nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi.

Cô đột nhiên hỏi như vậy, Tịch Thận Trạch nhất thời cũng không nghĩ ra tối nay muốn ăn gì. Nhưng trong đầu anh chợt lóe lên một hình ảnh, lời nói cũng theo đó mà tuôn ra: “Cà chua xào trứng.”

“Được,” Phương Thư Mạn gật đầu đồng ý, lại hỏi: “Còn món nào khác không?”

Tịch Thận Trạch lắc đầu: “Hết rồi.”

Chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, anh đặc biệt muốn ăn cà chua xào trứng.

Món cà chua xào trứng vị ngọt do chính tay cô làm.

Ăn sáng xong, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn lần lượt về phòng thay quần áo, sau đó cùng nhau ra khỏi cửa.

Tịch Thận Trạch lái xe đưa Phương Thư Mạn đến cổng B của ga tàu điện ngầm gần nhà nhất.

Phương Thư Mạn xuống xe, quay người lại vẫy tay với Tịch Thận Trạch đang hạ cửa sổ ghế lái phụ: “Tạm biệt.”

Tịch Thận Trạch đáp lại cô: “Tối gặp nhé.”

Anh tận mắt nhìn cô vào cửa tàu điện ngầm rồi mới kéo cửa sổ lên, sau đó lái xe rời đi.

Lúc ăn sáng, Phương Thư Mạn hỏi anh là tối nay muốn ăn gì, Tịch Thận Trạch đột nhiên chỉ đích danh muốn ăn cà chua xào trứng, là vì trong đầu anh chợt nhớ lại kỳ nghỉ hè năm lớp 12, lần đầu tiên anh được ăn món Phương Thư Mạn nấu cũng chính là cà chua xào trứng.

Lúc đó họ vẫn chưa hẹn hò, cô chỉ là bạn của em gái anh là Nghê Nghê.

Kỳ nghỉ hè năm đó cô thường đi làm thêm, không ở quán trà sữa thì ở quán cà phê. Những lúc cô không đi làm, ban ngày cô thường đến nhà anh tìm Nghê Nghê để cùng nhau làm bài tập nghỉ hè.

Cũng vì vậy mà anh thường xuyên gặp cô ở nhà.

Lúc đó ấn tượng của anh về cô là một cô gái ít nói, hay cười, e thẹn và ngoan ngoãn. Mỗi lần gặp anh, cô đều cười tươi như hoa, rất ngoan ngoãn gọi anh là “Anh Thận Trạch”.

Tháng 8 năm đó, gia đình cậu của cô đi du lịch ở một thị trấn gần thành phố Thẩm, là chuyến đi ngắn hai ngày một đêm, nhưng không đưa cô theo, thế nên tối hôm đó chỉ còn lại một mình cô.

Nghê Nghê biết chuyện nên đã giữ cô lại nhà ăn tối.

Cũng chính lần đó, cô đã làm cho anh một món cà chua xào trứng vị ngọt.

Đó là lần đầu tiên Tịch Thận Trạch ăn món cà chua xào trứng vị ngọt. Nhưng cô lại nói, trước khi đến thành phố Thẩm, lúc ở nhà cô toàn ăn món cà chua xào trứng ngọt này.

Nghe cô nói vậy, Tịch Thận Trạch bèn hỏi: “Nhà em ở đâu?”

Cô cười khẽ, thản nhiên trả lời: “Thành phố Tân.”

Trong bảy năm cô rời đi, anh đã đến thành phố Tân rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gặp được cô. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng sẽ gặp lại cô ở một nhà tang lễ ở thành phố Thẩm. Vui lòng đọc truyện tại w e b s i t e [l-a-n-t-r-u-y-e-n. v-n] (lúc tìm kiếm bỏ dấu gạch ‘-‘ giữa các chữ cái) để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Lúc Tịch Thận Trạch đến cơ sở chính của Đại học Y thành phố Thẩm là bảy giờ năm mươi.

Hôm nay tiết đầu tiên là tiết của anh.

Tịch Thận Trạch gần như bước vào lớp đúng giờ.

Đợi anh dạy xong hai tiết, quay lại Trung tâm giám định ở cơ sở dành cho nghiên cứu sinh thì Tần Chi Giác đang pha trà uống.

Vừa thấy Tịch Thận Trạch, Tần Chi Giác liền hỏi: “Cậu uống không?”

Không đợi Tịch Thận Trạch trả lời, Tần Chi Giác lại tự nói: “À, có nước mật ong của vợ rồi, chắc cũng chẳng thèm uống trà của đàn anh pha nữa đâu nhỉ.”

Chọc ghẹo Tịch Thận Trạch xong, Tần Chi Giác cầm cốc trà đi vào văn phòng của mình.

Tịch Thận Trạch biết Tần Chi Giác đang trả thù việc anh khoe nước mật ong tối qua nên cũng không để bụng. Anh khẽ nhướng mày, sải bước trở về văn phòng của mình.

Đến giờ trưa, Tịch Thận Trạch cầm cốc ra ngoài rót nước, lúc quay lại, anh “thuận tiện” ghé vào văn phòng của Tần Chi Giác, hỏi Tần Chi Giác đang định đi ăn trưa: “Đàn anh, tối nay anh ăn gì?”

Tần Chi Giác nói: “Trưa nay ăn gì tôi còn chưa biết đây này.” Sau đó lại hỏi Tịch Thận Trạch với vẻ khó hiểu, “Cậu hỏi sớm thế làm gì? Tối nay định mời tôi đi ăn à?”

“Tối nay tôi không có thời gian đi ăn với anh.” Tịch Thận Trạch thản nhiên khoe khoang: “Tôi phải về nhà ăn cơm, tối nay vợ tôi sẽ đích thân nấu cơm cho tôi.”

Tần Chi Giác không kịp trở tay: “?”

“Tịch Thận Trạch,” Tần Chi Giác trêu anh: “Cậu có thấy dạo này cậu đột nhiên trở nên rất trẻ con không?”

“Nhưng cũng tốt,” Tần Chi Giác nói: “Trước khi vợ cậu xuất hiện, cậu đúng là một kẻ cuồng công việc chán ghét cuộc đời, trong đầu ngoài công việc ra chẳng còn gì khác, không biết có phải do tiếp xúc nhiều với tử thi hay không mà tôi chẳng thấy chút hơi người nào ở cậu cả.”

“Dạo này trông cậu giống người sống hơn, rất tốt.” Tần Chi Giác thật lòng vui mừng vì sự thay đổi của Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch: “…”

Thấy vẻ mặt “anh cứ kháy tôi đi” của Tịch Thận Trạch, Tần Chi Giác buồn cười nói: “Tôi không đùa đâu, nói thật đấy.”

“À, nói mới nhớ, cậu không biết mọi người hay gọi cậu là ‘Diêm Vương mặt lạnh’ đúng không?”

Tịch Thận Trạch: “?”

Cái biệt danh ngố tàu gì thế này.

Tần Chi Giác cười nói: “Là vì tính cậu quá lạnh lùng, trông như kiểu trời sinh không thích cười ấy, lại còn rất nghiêm khắc trong công việc nữa, khiến các thực tập sinh đều sợ cậu.”

Tịch Thận Trạch: “…”

Anh biết mình không phải là người gần gũi hòa đồng, trong công việc anh cũng thực sự yêu cầu rất nghiêm khắc với các thực tập sinh, đó là vì nghề pháp y tuyệt đối không được phép có một chút sai sót nào.

Nhưng cũng không đến mức giống như một Diêm Vương sống.

Tịch Thận Trạch không hề biết rằng lúc anh đứng trong văn phòng của Tần Chi Giác nói chuyện với anh ấy, các thực tập sinh trong văn phòng vừa bàn nhau gọi đồ ăn ngoài vừa thì thầm bàn tán về tin đồn bất hòa giữa pháp y Tịch và vợ anh.

“Các cậu nói xem, tại sao tối qua vợ pháp y Tịch lại giả vờ không quen anh ấy nhỉ?”

“Không biết, có thể là cãi nhau chăng?”

“Mới đăng ký kết hôn đã cãi nhau à?”

“Cũng không phải là không có khả năng…”

“Hôm trước còn bảo pháp y Tịch dẫn vợ anh ấy đi ăn cùng mọi người mà, giờ thì chắc là đừng hòng ăn được bữa cơm đó rồi.”

“…”

Tịch Thận Trạch vừa bước ra khỏi văn phòng của Tần Chi Giác thì phát hiện các thực tập sinh đột nhiên im lặng hẳn.

Anh hơi nhíu mày.

Chẳng lẽ đúng như Tần Chi Giác nói? Mọi người đều rất sợ anh sao?

Trước giờ Tịch Thận Trạch chưa từng để ý đến điểm này.

Một lát sau, khi trở về văn phòng riêng, Tịch Thận Trạch cầm điện thoại lên nhắn tin cho Phương Thư Mạn, hỏi: [Tôi có dữ không?]

Lúc này, Phương Thư Mạn đang ăn trưa cùng Sở Duyệt Vân và Trần Hâm Nguyệt trong căn tin, sau khi nhận được tin nhắn của anh, cô ngây người một lúc rồi mới trả lời: [Chắc là không đâu?]

Tịch Thận Trạch vẫn luôn đợi Phương Thư Mạn trả lời, anh tận mắt nhìn thấy dòng chữ “Thư Thư” trong phần ghi chú anh dành cho cô biến thành “Bên kia đang nhập”.

Cô nhập liệu rất lâu, thế mà cuối cùng anh chỉ nhận được một câu “Chắc là không đâu?” không chắc chắn lắm từ cô.

Tịch Thận Trạch khẽ thở dài, có lẽ anh thực sự dữ mà không biết.

Anh nhắn tin cho cô: [Nếu thấy tôi dữ thì cứ nói thẳng với tôi nhé.]

Phương Thư Mạn nhanh chóng trả lời anh một biểu tượng cảm xúc là một chú mèo con tủi thân, trên biểu tượng cảm xúc có dòng chữ “Anh hung dữ quá”.

Lòng Tịch Thận Trạch bỗng chùng xuống.

Anh đang tự kiểm điểm xem mình có nói chuyện với cô cứng nhắc quá không thì tin nhắn tiếp theo của Phương Thư Mạn đã hiện ra: [Là vậy sao?]

Anh như trút được gánh nặng, khóe miệng khẽ cong lên, gõ chữ trả lời cô: [Ừ.]

Sau đó lại nói: [Cũng không cần dùng biểu tượng cảm xúc, cứ nói thẳng với tôi là được.]

Tiếp đó lại giải thích thêm một câu: [Ý tôi là khi tôi ở trước mặt em.]

Phương Thư Mạn trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc là hai chú gấu nhỏ đáng yêu đang đập tay, trên đó có dòng chữ “Hiểu rồi”.

Tịch Thận Trạch vừa lưu biểu tượng cảm xúc vừa cười.

Anh trả lời cô: [Đáng yêu quá.]

Phương Thư Mạn nói: [Đúng không! Mấy biểu tượng cảm xúc này là tôi cố tình lưu lại đó!]

Ngay sau đó lại gửi cho anh một loạt các biểu tượng cảm xúc đáng yêu và kỳ lạ khác.

Gửi xong đống biểu tượng cảm xúc này, cô lại gửi cho anh một tin nhắn: [Cứ lấy thoải mái.]

Tịch Thận Trạch thở dài bất lực.

Sao cô không hiểu nhỉ, anh đang nói cô đáng yêu mà.

Tịch Thận Trạch đành phải nói rõ hơn một chút.

Tịch Thận Trạch: [Ý tôi là người đáng yêu.]

Tịch Thận Trạch: [Tôi đang nói em rất đáng yêu, em hiểu không?]

Anh gửi cho cô hai tin nhắn liên tiếp, đổi lại là sự im lặng kéo dài của cô.

Một lúc sau, khi Tần Chi Giác đến gọi Tịch Thận Trạch đi ăn trưa, Tịch Thận Trạch mới đợi được hồi âm của Phương Thư Mạn.

Cô chỉ gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc, là một chú mèo con ngốc nghếch liên tục gật đầu.

Giống như dòng chữ trên biểu tượng cảm xúc hai chú gấu nhỏ đập tay, chú mèo con chỉ gật đầu này cũng nói: “Hiểu rồi”.

Trong lòng Tịch Thận Trạch đang lo lắng bất an, thậm chí có chút thất vọng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vui vẻ, khóe môi cong lên.

Hiểu là tốt rồi.