Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 38: 38: Thường Uy Ngươi Còn Nói Ngươi Không Biết Võ Công!





Hành động gọi âm sai đến của Mạnh Thiểu Du xoay chuyển tình thế một cách triệt để.

Cuối cùng tên phù thủy chỉ có thể đờ đẫn nhìn những con quỷ mình vất vả lắm mới luyện ra được bị âm sai mang đi, cả người hắn ta cảm thấy không khỏe!
Giang Thiên Thụy và sư huynh của anh liếc nhau, hai người nhân dịp tên phù thủy chưa lấy lại tinh thần mà xông lên bắt lấy hắn.

Tên phù thủy bị tóm mới tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía Mạnh Thiểu Du với ánh mắt tràn ngập nỗi oán hận.
Giọng nói của hắn đầy phẫn nộ: "Ngươi là ai?!"
Nếu không phải tên đạo sĩ này đột nhiên xuất hiện thì sao hắn có thể thất bại được! Đó là chưa nói đến việc đang đánh giữa chừng tự dưng cậu ta lại gọi âm sai đến, đây là việc mà con người làm à?!
Kiểu như hai bang phái đang giáp lá cà, kết quả là một trong số đó lại quay đầu báo cảnh sát, nguyên một đám tội phạm cứ thế bị bưng đi luôn.

Điều này khiến cho cổ họng của tên phù thủy căng lên, hắn nghẹn một hơi trong lòng mà không thể nuốt xuống được, dùng ánh mắt đỏ quạch như máu để nhìn Mạnh Thiểu Du.
Giang Thiên Thụy thấy vậy thì nói một cách trào phúng: "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Bộ tính đạt đến quan hệ lâu dài với cậu ấy hay sao?"
Cho dù tên phù thủy có muốn trả thù thì cũng phải ngẫm lại xem mấy con quỷ trên tay mình có đủ tư cách hay không.

Hơn nữa hắn ta còn gặp phải một đạo sĩ như cái bug hình người vậy, tên phù thủy chống lại cậu thì chẳng khác nào một đi không trở lại.
Biết thì còn nói hắn trả thù, ai không biết có khi còn tưởng hắn tranh thủ tặng công trạng cho đám âm sai cũng nên!
Tên phù thủy: "..."
Chắc chắn là tên phù thủy âm thầm không phục, hắn lại nhìn sang dáng vẻ nhàn nhã của Mạnh Thiểu Du.

Trong lúc gia nhập cuộc chiến, tất cả những người ở đây đều vô cùng chật vật, chỉ có mình cậu là sạch sẽ thơm tho như chẳng có gì, hắn bèn chửi um lên: "Nếu ngươi không gọi âm sai đến thì sao có thể là đối thủ của ta được?! Nếu không có âm sai thì các ngươi đã là quỷ của ta từ lâu rồi!"
Câu nói của hắn khiến Mạnh Thiểu Du liếc mắt qua.

Tên phù thủy đối mặt với cậu, giọng điệu khinh thường: "Mời quỷ sai mà được xem là năng lực á?! Có gan thì đánh một mình đi!"
Nếu có cơ hội, đương nhiên là hắn sẽ khiến tên đạo sĩ thối này đẹp mặt!
Mạnh Thiểu Du nhíu mày, cậu nói một cách chẳng hề khách sáo: "Ngươi nói đấu là ta phải đấu à? Gặp phải thành phần phạm pháp nên ta báo cảnh sát, rất chi là hợp lí!"
Cậu nhìn tên phù thủy rồi trưng ra một nụ cười tươi rói: "Ngươi không chịu thì cũng phải chịu thôi ~"
Cái tên này thật sự là...
Gợi đòn quá đi!!!
Tên phù thủy vẫn đang bị giữ lấy, hắn chưa bao giờ gặp phải người nào đùa giỡn kiểu lưu manh nhưng lại đúng lý hợp tình như vậy.

Hơn nữa những ác quỷ trong tay hắn đều đã bị bắt đi, phép thuật phản ngược khiến lồng ngực hắn căng lên, cứ thế phun một búng máu ra, sau đó vì chịu không nổi sự phản ngược mà hắn hôn mê bất tỉnh.
Mạnh Thiểu Du kinh ngạc nói: "Đã yếu mà còn ra gió!"
Giang Thiên Thụy: "..."
Cậu đạo trưởng này, thật sự quá là tàn nhẫn.
May mà tên phù thủy kia đã ngất đi rồi, nếu mà nghe thấy câu này chắc hắn tức điên mất.
Sự việc đã giải quyết xong, Mạnh Thiểu Du thấy bọn họ bắt được tên phù thủy rồi thì chuẩn bị rời đi.

Nếu không phải do tên phù thủy bày trận ở gần đây, khí âm và mùi máu thối đến mức khiến Mạnh Thiểu Du tỉnh dậy thì cậu cũng không đến đây làm gì.
Giang Thiên Thụy cũng không thể để cậu đi như vậy, anh vội vàng tiến lại nói: "Xin vị đạo hữu này dừng bước!"
Mạnh Thiểu Du quay đầu lại, Giang Thiên Thụy lấy ra di động của mình, dùng ánh mắt trông mong mà nói: "Không ấy...!Thêm WeChat cái nha?"
Một mãnh tướng như vậy, bọn họ nhất định không thể bỏ qua được!
Cuối cùng Giang Thiên Thụy cũng thêm được WeChat của Mạnh Thiểu Du như ý muốn, sau khi nhiệt tình like hết toàn bộ bài đăng trong vòng bạn bè của cậu, anh vui vẻ nói với sư huynh: "Cứ như thế, bọn mình lại có thêm một đồng đội đáng tin cậy rồi!"
- -
Trong phạm vi Nam Thành, chuyện Giang Thiên Thụy bắt được tên phù thủy có thể được xem như một việc lớn.

Có điều Giang Thiên Thụy cũng không kể công, mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh cũng không quên giải thích rằng khi đó còn có một người tên là Mạnh Thiểu Du.
Thời buổi khó khăn, chuyện về tên phù thủy truyền đến tai người khác, số lần người ta nhắc đến cái tên Mạnh Thiểu Du này cũng nhiều lên.
Số lần nhắc ngày một nhiều, khó tránh khỏi việc có người tò mò đi hỏi thăm.

Tin tức của Mạnh Thiểu Du ở Nam Thành cũng không thể coi là bí mật, hơn nữa những người này cũng có mạng lưới quan hệ của riêng mình, không lâu sau họ đã thăm dò được thân phận thật của Mạnh Thiểu Du.
Khi biết hiện tại đối phương đang làm trợ lí cho người khác trong giới giải trí, vẻ mặt của các lão làng giới huyền môn cứ phải gọi là đặc sắc.

Cũng không phải nói làm trợ lí là không tốt, chỉ là một đạo trưởng mạnh như vậy mà...
Cuối cùng nhóm lão làng cũng chỉ có thể thở dài, có lẽ đây chính là tuổi trẻ nhỉ, bọn họ không theo kịp thời đại nữa rồi.
Mạnh Thiểu Du không biết mình còn được các nhân vật lão làng trong giới huyền môn ở Nam Thành chú ý, cậu vẫn làm trợ lí cho ảnh đế như bình thường.
Chỉ là cậu rất hay nhận được tin nhắn của Giang Thiên Thụy.

Ngày nào tên này cũng gửi WeChat chào hỏi Mạnh Thiểu Du, còn ấn định thời gian rõ ràng, ai không biết chắc còn tưởng anh ta là báo thức cũng nên.
Giang Thiên Thụy muốn lôi kéo làm quen với Mạnh Thiểu Du, thế nhưng ngày nào cậu đạo hữu này cũng phải chạy theo đoàn làm phim, lúc bận rộn thì căn bản là không có thời gian lướt di động, cho dù cậu có biết ý thì cũng không có cơ hội.
Song, trùng hợp sao, gần đây Hiệp hội Tôn giáo và Tín ngưỡng Nam Thành có tổ chức một hoạt động.

Tuy nói là trao đổi tôn giáo, thế nhưng trên thực tế là hợp lại một chỗ để thảo luận về thành phần tà đạo không an phận ở Nam Thành trong thời gian gần đây.
Đương nhiên là sư môn của Giang Thiên Thụy cũng sẽ đến tham gia, sau khi phát ra thông báo, chủ quán đi đến bên cạnh Giang Thiên Thụy.

Vị này có thể xem như là sư gia của Giang Thiên Thụy, thấy ông lại gần thì da đầu anh căng lên, nói một cách không yên: "Sư gia, còn điều gì cần dặn dò sao ạ?"
Chủ quán vỗ vỗ bờ vai anh, cười ha hả nói: "Nghe nói con có thêm bạn tốt với vị đạo trưởng họ Mạnh kia à? Con hỏi một câu về hoạt động lần này đi, xem xem có thể mời cậu ấy đi cùng không."
Giang Thiên Thụy không ngờ ngay cả sư gia của mình cũng biết tên của cậu đạo trưởng này, anh không khỏi líu lưỡi, sau đó lại thấy sư gia của mình sờ sờ râu, lẩm bẩm: "Ta cũng muốn nhìn thấy diện mạo của Đại Đội Trưởng trên dương gian của đám âm sai."
"..."
Nói gì thì nói, Giang Thiên Thụy vẫn gửi lời mời tham gia hoạt động cho Mạnh Thiểu Du.
- -
Hoạt động ngày hôm đó diễn ra tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Quốc tế của Nam Thành.
Vì hoạt động lần này không chỉ kết nối hai bên Phật – Đạo của Nam Thành mà còn có một số người tu đạo bình thường, nên người chủ trì của chùa Long Hoa đặc biệt tìm một địa điểm rộng lớn.
Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Quốc tế có thể chứa được năm nghìn người, dư sức tổ chức một hội nghị trao đổi tôn giáo.

Khi Mạnh Thiểu Du đến nơi theo địa chỉ, cậu đã thấy trước cửa trung tâm toàn là người mặc áo đạo sĩ hoặc là tăng y đi tới đi lui.
Khi hai bên chạm mặt, các tăng nhân thì chắp hai tay lại thành hình chữ thập, miệng niệm: "A di đà phật", nhóm đạo sĩ cũng bấm ngón tay nói: "Phúc thọ mênh mông."
Trung tâm này cách phố thương mại cũng không xa, xung quanh còn có một làng đại học, người qua đường thấy cảnh tượng này thì cũng dừng chân lại để hóng hớt.
Họ nhìn kĩ thì thấy phía trước trung tâm có bày một tấm biển, trên đó ghi: Trao đổi tôn giáo Nam Thành: Thảo luận và nghiên cứu tôn giáo dưới chế độ xã hội chủ nghĩa.
Mạnh Thiểu Du còn chưa vào trong, cậu đang đi giữa đám đông thì nghe có người phát ra một tiếng bùi ngùi: "Xã hội hài hòa thật, hai bên Phật – Đạo còn phải cùng nhau học tập về chế độ xã hội chủ nghĩa nữa chứ."
"..."
Bước vào Trung tâm Hội nghị và Triển lãm, nơi này đã được chùa Long Hoa bao trọn, vừa bước vào đã cảm nhận được một bầu không khí khác biệt giữa mọi người.

Khi Mạnh Thiểu Du ngồi xuống, cậu còn nghe thấy các tăng nhân và đạo sĩ phía trước đang nói chuyện phiếm.
"Mấy ngày trước bần tăng có gặp được một nữ quỷ, bần tăng đang đi thì bị nó chặn đường, nó bảo bần tăng hoàn tục rồi sống hạnh phúc trăm năm cùng nó, muốn thử thách định tính của bần tăng."
"Ôi! Lá gan lớn như vậy cơ à! Sau đó thì sao, anh có bắt nó lại để siêu độ không?"
Tăng nhân nọ chắp tay lại thành hình chữ thập, trầm giọng nói: "A di đà phật, bần tăng dùng pháp trượng siêu độ nó ngay tại chỗ."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Siêu độ kiểu cứng rắn như vậy, chắc thầy của vị đại sư này là Pháp Hải* quá?
(Pháp Hải luôn nhăm nhe siêu độ Bạch Xà.)
Sau đó thì có không ít người lục tục đến, chỗ ngồi trong trung tâm cũng dần dần ít lại.

Mạnh Thiểu Du nhìn thoáng qua, thấy người ta sắp ngồi kín chỗ rồi.

Trừ các đạo sĩ và hòa thượng, còn có một số người ăn mặc bình thường nữa.
Người chủ trì hội nghị cũng chính là người chủ trì của chùa Long Hoa, theo sau đó là vài vị chủ quán của chùa Bạch Vân và miếu Đông Nhạc ra phát biểu.

Dù sao thì lần này cũng là một hoạt động tôn giáo quy mô lớn, theo lý thì phải có cả giới báo chí, nửa phần đầu còn có cả phóng viên chuyên quay phim.
Vì lẽ đó mà trong vòng nửa tiếng mở màn, người chủ trì của chùa Long Hoa đứng trên vị trí chủ vị, ông bắt đầu nói chậm rãi từ sự phát triển của thời đại và niềm tin tôn giáo.
Hằng năm người chủ trì đều phải tiến hành một bài phát biểu như vậy, nên ông đã ngựa quen đường cũ.

Chờ ông nói xong, phóng viên đều đã chụp hình xong xuôi, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, có một vị phóng viên dưới đài ngồi nghe từ đầu đến cuối giơ tay lên.


Dưới sự ra hiệu của người chủ trì, phóng viên đứng lên đặt câu hỏi: "Thưa người chủ trì, bọn tôi thấy chủ đề phát biểu của ngài hết sức mới mẻ và độc đáo, thế nhưng còn thiếu một chút tương tác, chúng ta có thể sắp xếp hỏi đáp với khán giả tại hiện trường được không ạ?"
Chủ yếu vẫn là vì tính phong phú của bản tin thôi.
Người chủ trì: "...À."
Trọng điểm của lần này cũng đâu phải là trao đổi thật đâu! Mọi người hoàn toàn không chuẩn bị gì cả! Cái đầu bóng lưỡng của cụ chủ trì rịn mồ hôi, trong lúc nhất thời, ông không biết phải làm sao mới đúng.
Ông nhìn xuống dưới, phía dưới đài có rất nhiều người yên lặng cúi đầu sau khi nghe thấy phóng viên lên tiếng.
Chưa chuẩn bị, biết gì đâu, đừng hỏi tui...
Người chủ trì không có cách nào, ông đành chần chừ một lúc rồi chỉ vào một người trẻ tuổi xếp phía sau: "Vậy tiểu hữu này trả lời nhé."
Mạnh Thiểu Du đột nhiên bị cue: "..."
Sự việc phát sinh đột ngột, cũng may mà Mạnh Thiểu Du không thoát khỏi khóa tư tưởng chính trị hồi còn học đại học, cậu vẫn có thể miễn cưỡng nói về mấy thứ này một phen.
Cậu thoáng ngẫm lại nội dung mà người chủ trì vừa nói, sau đó kết hợp với suy nghĩ riêng của mình rồi trả lời.

Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, phóng ánh mắt cảm kích đến Mạnh Thiểu Du.
Phóng viên thấy người đứng lên trả lời là một anh chàng đẹp trai thì camera trong tay cứ chụp tanh tách không ngừng.

Đợi Mạnh Thiểu Du nói xong, người phóng viên yếu ớt hỏi: "V-vậy cho hỏi vị đại sư này, cậu cũng đi tu sao?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
"Không phải, thật ra tôi là một đạo sĩ."
Khiếp! Một đạo sĩ mà có thể dùng giáo lý của Phật để nói về xã hội chủ nghĩa đâu ra đó! Ngay cả các vị hòa thượng ở đây cũng hơi giật mình, ví dụ cổ xưa mà Mạnh Thiểu Du dùng khi trả lời câu hỏi ban nãy, hơn phân nửa là xuất phát từ phật kê* của kinh Phật, bọn họ còn tưởng rằng vị này một người tu tại gia chứ!
(Kê: Lời hát trong kinh Phật.)
Phóng viên nọ nghe xong, một bên thì ghi chép, một bên thì gật đầu lẩm bẩm: "Thì ra là vậy, người hiểu tôi nhất lại chính là đối thủ của tôi..."
Mọi người: "..."
Cũng may là trả lời câu hỏi xong, phóng viên chụp ảnh rồi đi ngay, nếu không thì cũng không biết còn náo loạn bao lâu nữa.
Mạnh Thiểu Du vừa ngồi xuống, một đạo sĩ ngồi trước cậu xoay người lại nói: "Đạo hữu này, cậu trả lời hay quá...!Chẳng lẽ cậu là người chơi hệ tu kép trong truyền thuyết?"
Có điều chuyện này cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.

Sau khi đợi phóng viên đi rồi, người chủ trì nhanh chóng chuyển sang chủ đề thật sự của hoạt động lần này.
"Có lẽ mọi người đều đã biết rõ mục đích tổ chức hoạt động lần này." Người chủ trì nói, "Gần đây có rất nhiều người ngoại lai với hành tung không rõ xuất hiện tại Nam Thành, chúng ỷ vào một ít tu vi mà hoành hành ngang ngược, làm nhiễu loạn cuộc sống ở Nam Thành, nghiêm trọng hơn thì còn tạo ra không ít oan nghiệt."
Người chủ trì nói xong còn đưa ra mấy ví dụ, tất cả đều là những tên tà đạo hãm hại dân chúng ở Nam Thành, khiến bọn họ nhà tan cửa nát.

Mạnh Thiểu Du nghe xong thì không khỏi khiếp sợ, cậu rất ít khi giao lưu với giới huyền học của Nam Thành nên không biết gì về những chuyện này, bây giờ nghe vậy thì cậu không khỏi tức giận!
Sau đó người chủ trì lại nói đến mục đích của hoạt động lần này, chủ yếu là để gắn kết những người theo chính đạo, mọi người cùng góp sức bảo vệ người dân Nam Thành.
Nói gì thì nói, những người đến đây đều là những người tu hành theo chính đạo, họ nghe vậy thì đều gật đầu tỏ vẻ: "Đám tà đạo muốn làm loạn Nam Thành, đương nhiên là bọn tôi không thể bàng quan! Mọi người cùng đoàn kết lại đi!"
Có những người đến tham gia hoạt động cũng giống như Mạnh Thiểu Du vậy, tuy không đến từ chùa miếu hay đạo quán địa phương, thế nhưng họ vẫn nói: "Đám tà đạo này làm loạn chính là đang phá hủy thanh danh của những người ngoại lai như chúng tôi! Bọn tôi cũng sẽ không làm ngơ!"
Sự nhiệt tình của đám người tăng vọt lên, ngay lập tức hợp lại thành một nhóm!
Trong lúc đó Mạnh Thiểu Du lại nghĩ, có khả năng mà chuyện cậu gặp phải cũng là do người ngoại lai gây ra hay không? Bấy giờ mọi người đều đang mải trao đổi, Mạnh Thiểu Du bèn vỗ vỗ người bên cạnh, nói: "Nói cách khác, chuyện xảy ra vào đêm Trung Thu ở sông Âm Dương cũng là do đám tà đạo này làm ra ư?"
"Đúng vậy! Đó có thể xem là một sự kiện lớn làm kinh động Nam Thành, cũng là từ ngày đó mà bọn tôi mới hợp lại đó." Đạo sĩ được cậu hỏi thì gật đầu nói, "Lúc đó khi điều tra thì đối phương đã chạy thoát, sau đó lại có một tên phù thủy xuất hiện, đến nay vẫn chưa tìm được người đó!"
Quả nhiên là vậy...
Mạnh Thiểu Du nhướng mày, đêm đó đối phương không chỉ muốn giết thầy Dư mà còn gây ra sóng gió ở Nam Thành, vậy mục đích thật sự của hắn ta là gì đây?
Cậu đang mải suy nghĩ, chợt thấy bả vai bị đè xuống, đạo sĩ kia nói một cách mừng rỡ: "Đạo trưởng Mạnh! Mới nãy tôi còn không dám nhận, đúng thật là đạo trưởng Mạnh rồi, cậu cũng đến đây ư!"
Mạnh Thiểu Du hơi sửng sốt, đạo sĩ kia lại nói: "Tôi chính là người đã thêm WeChat của cậu trên bờ sông hồi trước đó! Tôi còn hay like cho cậu nữa!"
Anh đạo sĩ này chính là người đầu tiên chứng kiến cảnh Mạnh Thiểu Du gọi âm sai đến.
Giọng anh ta không nhỏ, hơn nữa còn vì vui mừng mà không khống chế được âm lượng.

Anh ta vừa nói ra một câu, phía xung quanh đột nhiên im bặt.
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, lúc nhìn Mạnh Thiểu Du đứng ở một nơi cực kì dễ thấy, họ nhỏ giọng nói với người bên cạnh mình: "Đây là vị đạo sĩ trong truyền thuyết kia à?"
"Đã vậy còn trẻ tuổi quá chừng!"
"Đây là cái vị chỉ cần vung tay là đã có thể gọi một đống âm sai đến, là âm sai xuất ngũ của Trung Quốc đấy hả?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cái gì với cái gì cơ?

Đây là lần đầu tiên Mạnh Thiểu Du trực tiếp nhìn thấy độ nổi tiếng của mình ở giới huyền học Nam Thành.

Vừa nghe nói có Đại Đội Trưởng trên dương gian của âm sai đến thì mọi người đều chen nhau đi về phía cậu.
Sau khi nhìn thấy Mạnh Thiểu Du hàng thật giá thật, những người đã từng nghi ngờ tại sao cái người này lại được âm sai ưu ái đến thế đều tỏ vẻ tỉnh ngộ.
Hóa ra, cái bọn họ thiếu chính là giá trị nhan sắc!
Có phải bây giờ đập mặt đi xây lại thì bọn họ cũng có thể sở hữu một tiểu đội âm sai như vậy hông hu hu....
Thật ra bây giờ đám âm sai mà bọn họ gọi cũng đến nhanh hơn nhiều rồi, nhưng chẳng có ai giống như Mạnh Thiểu Du, chỉ gọi một tiếng là kêu được cả đám đến.
Thứ nhất là do Mạnh Thiểu Du có quan hệ với âm phủ, thứ hai là vấn đề về thiên phú.

Không phải ai cũng có thể như Mạnh Thiểu Du, chỉ dùng một nhánh gỗ đào đã có thể quét sạch một đám quỷ, cậu còn ném bùa cứ như không cần tiền vậy.

Đây đều là những thứ mà Giang Thiên Thụy kể lại, chỉ nghe miêu tả thôi cũng biết được năng lực của vị đạo trưởng này không hề tầm thường.
Chỉ riêng việc vẽ bùa, phần đông người ta vẽ bùa đều phải tắm rửa dâng hương, rồi chọn thời điểm thật cẩn thận mới có thể vẽ được một lá.
Nghĩ đến đây, mọi người đều thở dài, thôi quên đi cho rồi, nói nữa thì sợ mình không ổn mất.
Mạnh Thiểu Du bị vây quanh chỉ có thể cười gượng để ứng phó, không biết là ai ở trong đám người hỏi một câu: "Đạo trưởng, bây giờ cậu có đăng kí ở đạo quán không?"
Vài vị ngồi trên đài chủ trì nghe vậy cũng vểnh tai lên nghe ngóng.
Việc này không có gì để giấu diếm, Mạnh Thiểu Du bèn nói: "Không đăng kí ở đâu cả ạ."
Sau đó mấy vị chủ quán bước từ trên đài xuống, họ đi vào trong đám người.

Đoàn người vừa thấy là bọn họ thì ai nấy đều tránh ra chừa một lối đi.
Người dẫn đầu chính là chủ quán của chùa Bạch Vân, ông cười ha hả nói: "Nếu đạo hữu Tiểu Mạnh không ngại thì có thể đến chùa Bạch Vân của chúng tôi xem sao!"
"Xê ra, chùa Bạch Vân mấy người có thể thu nhận đệ tử được à? Phải đến miếu Đông Nhạc bọn tôi mới đúng!"
"Ở Nam Thành cũng không phải chỉ có mình Đông Nhạc của mấy người là đạo quán, đến chỗ tôi này..."
Mấy vị chủ quán đều mở miệng, đây đều là những nhân vật có tiếng tại Nam Thành.

Miếu Đông Nhạc và chùa Bạch Vân thì khỏi phải nói, khách hành hương rất đông, là nơi mà vô số đạo sĩ ngoại lai đều muốn đến đăng kí.
Mà bây giờ bọn họ lại tranh luận không ngớt, sau đó đều nhìn về phía Mạnh Thiểu Du nói: "Đạo hữu, cậu chọn ai?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Dù sao thì vị này cũng qua lại thân thiết với đám âm sai, đương nhiên là có đất dụng võ trên dương gian rồi.
Mạnh Thiểu Du thấy cảnh này rất quen, hình như hơi giống cái đám đồng nghiệp của Lão Triệu...!Chẳng qua nếu bọn họ đến sớm hơn thì có lẽ cậu đã có thể chọn một nơi, thế nhưng bây giờ...
Mạnh Thiểu Du nói: "Các vị khách khí rồi ạ, tôi đã tìm được một công việc ổn định nên không định đăng kí nữa.

Ở đây cũng có rất nhiều đạo hữu xuất sắc, cũng không nhất thiết chỉ xem xét riêng một mình tôi."
Công việc ổn định trong miệng Mạnh Thiểu Du, chính là việc bảo vệ tùy thân mà thầy Dư đã phá giá để mời cậu.

Các chủ quán đã điều tra cậu từ trước, thế nhưng họ cũng không biết tình hình bên trong, vẻ mặt không khỏi trở nên hơi vi diệu.
Công việc ở đạo quán cũng ổn định như công việc trợ lí màaa!!
Tại sao cậu lại cố chấp đi làm trợ lí cho một tên đàn ông chứ hả!!
- -
Ngày hôm sau, tin tức về hoạt động trao đổi tôn giáo diễn ra tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Quốc tế Nam Thành được đăng lên trên mạng, trong đó lại có ảnh chụp cận cảnh Mạnh Thiểu Du đứng lên trả lời câu hỏi.
Chàng trai trong ảnh có khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan sắc nét, dưới ống kính có vẻ vừa tao nhã lại xuất trần.

Đó là chưa kể từng chữ về tôn giáo trên đầu bài còn dễ khiến người ta liên tưởng đến hòa thượng và đạo sĩ, chỉ nhìn bìa thôi cũng có thể ảo tưởng ra rất nhiều hình ảnh.
Chưa kể tít báo mà phóng viên giật còn mang đầy phong cách Đảng nữa chứ.
Hỏi đáp trong buổi trao đổi tôn giáo: Người chủ trì của chùa Long Hoa đặt câu hỏi, câu trả lời của chàng trai khiến mọi người khiếp sợ, người hiểu rõ về tôi nhất chính là đối thủ của tôi.
Đây chỉ là một tin nhỏ ở Nam Thành, thế nhưng sau khi phát hành lại thu hút được rất nhiều lượt xem ngoài ý muốn.

Cuối cùng tin này còn chen lên được trang chủ của mọi người luôn!
> Mợ nó, anh bé này đập chai quáaa!!!!
> Móa?! Đây là tiêu chuẩn của đạo sĩ bây giờ hả?! Đẹp quá rùi á!!
> Tôi thừa nhận tôi khốn nạn quá, tôi thèm khát thân thể của ẻm!! Em trai làm đạo sĩ cái gì! Đến đây làm người đàn ông trong vòng tay tôi đi!!!!
Việc Mạnh Thiểu Du hấp dẫn mọi người dựa vào giá trị nhan sắc đã không phải chuyện lần một lần hai, lúc này còn có cư dân mạng nhớ rõ về cậu, cậu chính là anh trai cứu hộ trong đoàn phim lướt sóng trên biển lần trước!
Chuyện này vừa nhảy ra, độ thảo luận lại trở mình.

Sự nhiệt tình của các cư dân mạng vốn đã biến mất rồi, kết quả là lại ầm ĩ trở lại.
Họ lại đào ra được đoạn ghi hình giải thích khoa học của Mạnh Thiểu Du, ai nấy đều phẫn nộ không thôi!
Thường Uy, ngươi còn nói ngươi không biết võ công?!!
Cái gì mà trượt phao tre chứ, lúc đó ta không nên tin cái thứ gian dối nhà ngươi!
Còn có cả người hâm mộ của Dư Giang Hòa lướt đến tấm hình này.


Tuy đã quen nhìn thấy cậu đẹp trai này thường xuyên xuất hiện bên cạnh thầy Dư, nhưng các Cá Heo không ngờ rằng cậu ấy lại có một thân phận khác nữa!
Có một bạn Cá Heo nhìn đi nhìn lại bức ảnh, sau khi xác định là cùng một người thì yếu ớt nói: "Mọi người nói xem, thầy Dư không tin vào mấy thứ này mà nhỉ?"
Những người khác: "..."
Cho nên tại sao cái cậu này lại xuất hiện bên cạnh thầy Dư được vậy!!
Chẳng qua lần này chỉ là một tấm ảnh chụp, Mạnh Thiểu Du vẫn luôn bàng quan với mấy cuộc thảo luận này.

Thời gian dần trôi đi, độ thảo luận cũng chậm rãi hạ xuống.
- -
Gần đây Tiểu Lâm luôn gặp phải một ít việc kì quái.

Lúc mới đầu cậu ta cũng không để ý, suy cho cùng thì cũng toàn những việc be bé.

Kiểu như phòng đã dọn dẹp đâu ra đó đột nhiên trở nên bừa bãi, hoặc không tìm thấy giày dép đâu.
Những việc này cũng không là gì, khi bận rộn thì đầu óc Tiểu Lâm thường lơ ngơ, rất hay không nhớ rõ mình đã sửa sang lại quần áo hay chưa, bởi vậy nên cậu ta cũng không để trong lòng.
Mãi đến khi về nhà vào một ngày nọ, lúc đang lên lầu thì cậu ta nghe thấy một tiếng kêu khe khẽ, sau đó lại thấy hình như bên hông mình bị cái gì nhéo một cái.

Sáng hôm sau, cả người cậu ta không tài nào đứng thẳng lên được.
Tiểu Lâm còn tưởng là mình bị trật thắt lưng, cậu ta bèn xin nghỉ để đến bệnh viện, kết quả là bác sĩ lại bảo không có vấn đề gì, bảo cậu ta về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi về nhà thì thắt lưng của Tiểu Lâm đau đớn không thôi, cậu ta không thể chịu đựng được nữa.

Nếu y học phương Tây không khám ra, vậy thì tìm đến y học Trung Quốc.

Kết quả là đến y học Trung Quốc cũng phải lắc đầu.
Trong nháy mắt Tiểu Lâm cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ cậu ta đã mắc phải một chứng bệnh khó chữa?
Bác sĩ Trung Quốc xem bệnh cho Tiểu Lâm sờ sờ râu, ông nhìn cậu ta nói: "Nhóc con, thật ra còn một khả năng nữa, nhưng chẳng biết cậu có tin không..."
"Khả năng gì vậy ạ?" Tiểu Lâm nói một cách sợ sệt.

Ông lão thấy sắc mặt cậu ta tái nhợt, nghĩ tới nghĩ lui rồi chậm rãi nói: "Thật ra, cũng có thể là do trúng tà...!Nhưng tôi khuyên cậu, vẫn nên đến đạo quán tìm người xem cho cậu thì hơn."
Tiểu Lâm: "..."
Tiểu Lâm bắt đầu trầm tư, cậu ta nhớ đến tiếng kêu khẽ trên hành lang mà mình nghe được khi đó.

Trong lòng cậu ta cũng có chút lo sợ bất an, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng lật ngược, cậu ta lại nhớ đến Mạnh Thiểu Du!
Nếu định tìm đạo sĩ, không bằng đi tìm người mà mình quen biết cho rồi.
Tiểu Lâm bèn kể lại tình huống của mình cho Mạnh Thiểu Du nghe.

Đợi đến khi Mạnh Thiểu Du đến nơi, khi đi ngang qua nhà hàng xóm ở dưới lầu của Tiểu Lâm, cậu chợt khựng lại một chút.
Hàng xóm lầu dưới của Tiểu Lâm là một người mới chuyển vào.

Mạnh Thiểu Du nhìn thoáng qua bàn thờ gỗ bày ở trước cửa, lúc bấy giờ cậu gọi điện bảo Tiểu Lâm xuống lầu, sau đó thì gõ vang cánh cửa nhà này.
Người mở cửa là một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, anh ta mở miệng nói: "Cậu là ai? Sao lại gõ cửa ầm ầm vậy hả?"
Mạnh Thiểu Du thấy Tiểu Lâm xuống đến nơi rồi thì mới nói: "Đây là bạn tôi, gần đây anh ấy gặp phải chút phiền toái.

Tôi muốn hỏi một chút, anh ấy làm gì mà chọc giận vị đại tiên ở nhà anh vậy?"
Người đàn ông nghe vậy thì nghiêng người để bọn họ vào.

Vừa quay đầu, anh ta đã ngồi lên ghế, mở mắt ra thì giọng điệu đã thay đổi, biến thành chất giọng giòn tan của một cô gái, anh ta nói: "Nhà ngươi còn không biết xấu hổ mà gào lên hỏi ta à? Ngươi đi mà hỏi hắn ni! Ai ui là cái tên này chọc ta trước! Răng mà ồn ào dữ!"

Hết chương 38.
- -
> Giải thích về tiêu đề:
Đây là một câu trong bộ phim "九品芝麻官" của Châu Tinh Trì, Netflix dịch là "Quan xẩm lóc cóc".

Nhân vật Thường Uy trong phim là một vai phản diện, hắn dùng võ công để tàn sát cả một gia đình, sau đó lại tự nhận không biết võ công.

Đến khi ra công đường thì quan lớn chỉ hỏi một câu: "Thường Uy, ngươi còn dám nói mình không biết võ công ư?".
- -
Shion: Đoạn cuối tớ có hơi biến tấu bằng cách dùng giọng Huế để miêu tả tiếng địa phương, đương nhiên là tiếng Đài Loan sẽ khác ;~;.