Cả Đời Này Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 18: Vô Sỉ




"Nếu em không ngại có thể làm thiếu phu nhân nhà họ Dục. Ăn không ngồi rồi, cơm ngày 3 bữa đặt biệt mỗi đêm đều có "thịt tươi" hảo hạng để ăn."

Cô trừng mắt nhìn Dục Thần. Dạo này anh ta bị sao thế nhỉ có khi nào hay đi bar về tắm đêm nhiều quá nên bị chạm phải dây thần kinh nào rồi không.

"Vô sỉ."

Tịnh Y dùng hết sức đẩy anh ra làm anh bị lùi về sau vài bước sau đó cô tung cửa chạy ra khỏi phòng. Vừa thoát ra khỏi Dục Thần Tịnh Y như được yên ổn, từ lúc nào tên đó lại trở nên vô sỉ thế nhỉ. Đúng là đẹp trai không bằng chai mặt, thôi thì khi nào rảnh cô mua cho anh vài chiếc mask đắp cho dịu da lại bớt.

.....................

Hôm sau là chủ nhật Dục Thần kiếm cớ rủ cô đi ăn cùng mình nhưng Tịnh Y cương quyết từ chối. Tên tổng tài này cũng không phải dạng vừa anh đem hẳng cái loa cầm tay đứng ở ngoài cổng hò hét réo tên cô.

"Tịnh Y tôi cho em 5 phút để ra đây nếu không tôi liền đập nát cửa xông vào nhà em."

Anh hướng loa vào nhà cô không ngừng nói đủ đều, Tịnh Y đứng ở cửa sổ trong phòng nhìn ra thấy vài người hàng xóm đi ngang qua còn nhìn anh rồi nhìn vào nhà cô thì thầm to nhỏ, anh không ngại nhưng cô thì ngại dùm anh luôn đó.

Thấy Dục Thần đứng ở dưới cứ hò hét mãi Tịnh Y cũng đành chịu thua anh mà thay đồ đi xuống.

"Dục tổng bộ anh bị điên sao."

Anh thấy Tịnh Y ra thì vứt cái loa sang một bên đi tới dang hai tay ra. Anh tính làm gì vậy nhỉ đợi Tịnh Y nhào vào lòng ôm anh hay gì, Tịnh Y cố nở một nụ cười tự nhiên hết có thể tránh sang một bên. Dục Thần hụt hẫng xoay người bỏ đi theo cô.

"Ai biểu em không chịu ra."

Anh dùng giọng mỉa mai cô nhưng vẫn chu đáo mở cửa xe còn dùng tay che chắn ở phần cửa xe sợ cô bị đụng chúng đầu.

Chiếc xe lăn xuống nhưng không phải dừng lại ở một nhà hàng mà dừng lại ở một tiệm hoa.

"Không phải anh nói đi ăn sao? đến đây làm gì."

"Mua hoa tặng bạn gái."

Cô định hỏi tiếp thì anh cầm theo điện thoại mở cửa xe đi ra ngoài. Tịnh Y ngoan ngoãn ngồi trong xe nhưng trong lòng không tránh khỏi khó chịu giống như có một ngọn lửa nào đó đang bùng cháy trong người.

Dục Thần vừa vào thì đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, những nhân viên không ngừng bàn tán hâm mộ cô gái được anh mua hoa tặng.

"Ai là bạn gái anh ta chắc có phúc lắm. Đã đẹp trai, nhà giàu, còn chu đáo nữa."

Anh vừa lựa hoa vừa nghe những lời họ nói thì nhếch mép cười. Nghĩ cũng thật khổ "đẹp trai, nhà giàu, còn chu đáo" như anh nhưng đã vứt bỏ cái gọi là liêm sĩ để theo đuổi lại Tịnh Y nhưng vẫn chưa thấy cô xiêu lòng, chắc khi nào đó anh phải làm một cái gì thật là hoành tráng để Tịnh Y phải "cảm động" mà rớt nước mắt.

Trở vào xe anh đưa bó hoa cho Tịnh Y làm cô có chút khó chịu. Đã mua hoa tặng bạn gái còn đưa cho cô cầm càng nhìn càng muốn đem nó mà đập mạnh cho tang tành rồi đạp nát chúng.

"Anh tặng bạn gái anh thì bỏ hoa sau xe đi đưa tôi làm gì."

"Thì tôi vừa tặng cho bạn gái của tôi cơ mà."

Anh trả lời một câu rất chi là tỉnh bơ như đó là sự thật vậy. Tịnh Y nghe anh nói thì ngơ ngác quay sang nhìn anh, cô cũng ngầm hiểu được câu nói trong ý anh.

"Tôi là bạn gái của anh khi nào vậy."

Tịnh Y cầm bó hoa bỏ lại vào tay Dục Thần anh thì cố đưa lại cho cô hai người cứ đẩy qua đẩy lại, Dục Thần bất lực đành đùng một tay cầm chặt hai tay cô khống chế để yên vị một chỗ rồi dùng thân thể mình ép Tịnh Y lại một góc trong ghế.

"Là em tự nhận đấy nhé. Mà trước hay sau gì em cũng chỉ là của tôi thôi."

Anh cuối xuống thì thầm vào tai cô, tư thế này cũng quá là ái muội rồi. Với góc độ này Tịnh Y có thể thấy rõ từng đường nét hoàn hảo trên khuông mặt anh trên người anh còn toát ra một mùi hương bạc hà nam tính cũng rất dễ chịu nữa.

Dục Thần thả lỏng tay Tịnh Y ra ngồi quay về vị trí lái xe của mình phăng bánh chạy thẳng đến nhà hàng Capital. Đây là nhà hàng hàng đầu Bắc Kinh cũng như trong nước ở đây chủ yếu dành cho giới nhà giàu, một bữa ăn của họ cũng phải hơn cả tháng lương của cô. Ăn xong bữa này chắc cô lại phải nợ tên tổng tài này nữa rồi.

Dục Thần chọn một bạn có không gian lãng mạn và ít người nhất để có thể nói chuyện dễ hơn. Anh tỉ mỉ kéo ghế cho Tịnh Y ngồi rồi mới vòng qua chỗ mình. Nhân viên thấy anh thì liền đem menu ra cho họ chọn món.

"Em lựa đi."

Tịnh Y cầm menu lên xem phải há hốc mồm với những món đắt đỏ ở đây. Cũng có nhiều món rất là bình thường như một đ ĩa rau không thôi đã gần 30 tệ. 30 tệ cô có thể ra chợ mua rau cho anh ăn cả tháng trời đằng này vô đây cô nhìn thôi đến đã đ ĩa rau cũng không dám gọi.

Thấy cô cứ lật lui lật tới vẫn chưa gọi anh dựt lại chiếc menu trên tay Tịnh Y đưa cho nhân viên.

"Món nào ngon cứ lấy đem ra hết cho tôi."

Nhân viên gậy đầu rồi rời đi. Tịnh Y đầu óc vẫn còn đang quay vòng vòng tính sơ thử xem những món ngon anh nói ra là gì rồi bao nhiêu tiền.

"Anh có biết đồ ở đây mắc tiền lắm không hả."

Anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt không khỏi bật cười thành tiếng. Không biết nãy giờ cô đã tính được bữa ăn này bao nhiêu tiền cho nhỉ.

"Tôi trả tiền! em cứ việc ăn cho no, tối về cho tôi thịt em vậy là được rồi."