Băng Thanh những ngày sau đó luôn cảm thấy có gì đó khác với mọi ngày. Cô không biết chính xác nó là cái gì. Bây giờ, cô đang ngồi ở chiếc bàn quen thuộc trong canteen, nơi gần cửa sổ, luôn tràn ngập ánh nắng chan hòa. Băng Thanh ngồi đó, trước mặt là ly nước ép trái cây mà Hạ Thảo gọi cho cô trước khi cùng Trọng Nguyên đến thư viện đọc sách, nói thẳng ra là để hẹn hò công khai trong trường. Còn Bảo Trinh, cô cũng vừa cùng Minh Hoàng đến phòng âm nhạc để luyện tập piano. Còn lại một mình, Băng Thanh ngồi nghiêng người về hướng cửa sổ, đón những làn gió mát mẻ, trong lành. Cô chống cằm, tay còn lại thỉnh thoảng lại gõ những nhịp đều đều trên mặt bàn. Cô lại đang suy nghĩ nữa rồi.
_Băng Thanh, cậu lại suy tư cái gì đó?_Băng Thanh còn mải chìm đắm trong việc tìm kiếm điều khác lạ mà cô luôn cảm nhận được kia, Tuyết Vy, Phượng Nhi và Tử Huy đã đi đến từ lúc nào.
Băng Thanh giật mình, nhìn bọn họ, mỉm cười dịu dàng làm cho Tử Huy trong lòng có chút dao động. Ba người nhanh chóng ngồi xuống, nói chuyện vui vẻ. Đột nhiên, Vũ Trân và Quý Tâm đi ngang qua. Đôi mày của Tử Huy có chút chau lại, anh đang kìm chế cảm giác khó chịu của mình. Phượng Nhi và Tuyết Vy, đôi mắt của họ chẳng dễ chịu chút nào. Còn Băng Thanh, cô ngạc nhiên khi Vũ Trân đi ngang qua cô, có chút cúi đầu cùng sợ sệt. Cuối cùng, Băng Thanh đã hiểu ra cái điều luôn làm cô khó hiểu kia: Vũ Trân và Quý Tâm, hai người họ, mấy ngày nay luôn tìm cách tránh mặt cô. Băng Thanh cảm thấy chuyện này dường như có gì không đúng, quay nhìn những người bên cạnh liền bắt gặp những biểu hiện khác nhau nhưng dễ dàng đoán được ngụ ý của họ: Các cô thử đến gần đây xem! Băng Thanh lắc đầu, rồi tằng hắng 1 tiếng lôi kéo họ trở về.Ba người vừa nghe, giật mình, biểu hiên của họ dễ nhận thấy đến vậy sao? Không phải, mà là Băng Thanh rất hiểu bọn họ.
_Các cậu, cả anh Tử Huy nữa, đã làm gì Vũ Trân và Quý Tâm vậy hả?_Băng Thanh nói, ngữ khí dường như ẩn chứa sự không hài lòng.
_Mình không có làm gì hết. Mình chỉ cảnh cáo cô ta thôi. Bọn mình nói nếu cô ta còn bắt nạt cậu, bọn mình sẽ không để yên cho cô ta_Tuyết Vy thấy biểu hiện của Băng Thanh, chịu không được, liền nói thật. Nếu cô không nói, Băng Thanh sẽ giận bọn họ, nhiều ngày không ăn, không gặp mặt, không nói chuyện cùng bọn họ. Lúc đó, bọn họ sẽ rất thê thảm. Bởi vì, Băng Thanh, lúc ấy, chẳng khác nào tảng băng cả. Đánh không phản kháng, chỉ tỏa ra hơi lạnh cùng sự vô cảm đến chết người. Bạn thân của bọn họ, thật rất biết cách đe dọa người khác.
_Cụ thể mọi người sẽ làm gì?_Băng Thanh tiếp tục tra hỏi, cô biết họ sẽ chẳng đơn giản đối với Vũ Trân và Quý Tâm.
Đến nước này, Phượng Nhi và Tuyết Vy không thể nói thật, nhưng cũng chẳng thể nói dối, Băng Thanh sẽ biết ngay, nên im lặng hồi lâu. Tử Huy thấy thế, liền đỡ lời cho họ, cũng như là dỗ dành cô, đối với anh:
_Bọn anh sẽ không để cho họ có thể làm hại người khác. Hai người họ chỉ nói nếu còn bắt nạt em, họ sẽ có cách khiến Vũ Trân và Quý Tâm không còn là hoa khôi của trường nữa.
Phượng Nhi và Tuyết Vy nghe thế, liền gật đầu đồng tình. Băng Thanh đưa nhanh đôi mắt qua hai người bọn họ, rồi tới Tử Huy nhưng cô nhanh chóng thu ánh mắt về bởi cô bắt gặp trong đôi mắt Tử Huy đang nhìn cô, có chút gì đó hấp dẫn, mê hoặc. Hơn nữa, anh còn nhìn cô, rất dịu dàng, chan chứa yêu thương.
“Phải chi đôi mắt đó chỉ hướng về mình” Băng Thanh nghĩ thầm, nhưng cô có biết đâu, không chỉ đôi mắt, mà cả trái tim anh đều đang hướng về cô, chỉ cô mà thôi.
Băng Thanh gật đầu, dù gì họ cũng có ý tốt muốn bảo vệ cô, rồi lại im lặng. Phượng Nhi và Tuyết Vy nghe xong, thở phào nhẹ nhõm.Sau một hồi không gian chìm vào im lặng, Phượng Nhi nhỏ nhẹ lên tiếng:
_Băng Thanh, sắp tới Giáng sinh rồi đó. Đi chơi cùng bọn mình nhé!
_Không phải các cậu phải đi nhà thờ vào đêm đó sao?_Băng Thanh định gật đầu, chợt nhớ ra điều quan trọng.
_Phải, nhưng chúng ta sẽ đi vào ngày kế tiếp. Em sẽ đi cùng bọn anh chứ?_Tử Huy nhìn Băng Thanh, dịu dàng nói. Trong lòng, anh mong cô sẽ gật đầu đồng ý.
_Phải rồi, cậu đi cùng đi, để anh Tử Huy đỡ buồn. Chứ anh ấy đi một mình cùng hai cặp, sẽ thấy buồn và tủi thân đó_Tuyết Vy không bỏ qua cơ hội chọc ghẹo Băng Thanh.
Còn Băng Thanh, vừa nghe thấy liền cảm thấy ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ lên. Cô cúi đầu, cốt để che giấu gương mặt ấy. Tử Huy, từ đầu tới cuối luôn lén lút quan sát cô, điều chưa từng có trước đây, bắt gặp biểu hiện này của cô, trong lòng có chút bị mê hoặc, bất giác nở nụ cười dịu dàng. Phượng Nhi và Tuyết Vy thấy hai người họ như vậy, chàng có tình nàng có ý nhưng cứ dây dưa không chịu nói ra, người này cứ nghĩ người kia không có tình cảm với mình nên cứ để trong lòng. Hai cô gái nhìn nhau, lắc đầu. Chỉ tiếc là, trong chuyện này, hai người không thể giúp gì được, chỉ có thể cố gắng tạo cơ hội cho họ ở bên nhau.
_Tuyết Vy chỉ chọc cậu và anh Tử Huy, hai người cô đơn thôi. Cậu đi chung cho vui nhé!_Phượng Nhi
_Được, lúc nãy Hạ Thảo, Trọng Nguyên, Minh Hoàng, Bảo Trinh vừa rủ mình đi chơi Giáng sinh. Mình đồng ý rồi. Hôm sau, mình sẽ đi cùng mọi người, được chứ?_Băng Thanh nhỏ giọng nói
Ba người kia “ Được ” rồi nhìn cô mỉm cười. Tử Huy, trong lòng anh suy nghĩ nên tặng gì cho cô đêm Giáng sinh nhỉ? Chết tiệt, anh lại nôn nóng tới ngày Giáng sinh rồi.
Bên ngoài, ánh nắng chan hòa, chiếu sang cả một không gian xung quanh chiếc bàn, tô điểm cho bức tranh bốn người, nổi bật lên cô gái có mái tóc dài xõa buông, đôi mắt thỉnh thoảng chăm chú nhìn về người con trai anh tuấn ngồi đối diện thỉnh thoảng cũng nhìn cô đầy yêu thương.