Cả Đời Này Anh Sẽ Cưng Chiều Em!!!

Chương 23: Bi kịch (2)




Thiên Ân gõ nhẹ cánh cửa văn phòng Chủ tịch, nghe hai tiếng "Mời vào" mới xoay nắm cửa, từ từ bước vào trong. Anh dừng lại trước bàn làm việc, đối diện với chiếc ghế xoay lưng về phía mình, lưng ghế hơi ngả ra một chút. Người ngồi trên ghế từ từ xoay người lại, đứng dậy, cùng Thiên Ân đi về bộ sofa màu gỗ, cùng nhau ngồi xuống. Trên bàn, hai tách trà được rót ra, nghi ngút khói. Tử Huy nhấp một ngụm, nhẹ nhàng đặt xuống, mới mở lời:

_Thiên Ân, dạo này tớ thấy cậu có vẻ thân thiết với một đồng nghiệp nữ. Cô ấy là cấp dưới của cậu, phải không?_Lời nói của Tử Huy thân tình có, xa lạ có, dường như có ý thăm dò đối phương.

Thiên Ân là bạn thân của Tử Huy từ bé, nên cũng hiểu anh ít nhiều. Anh cũng thong thả nhấp một ngụm trà rồi mới nói:

_Ý cậu là Băng Thanh sao? Cô ấy đúng là cấp dưới của mình. Mình đang muốn đề nghị cậu cho cô ấy làm thư ký của mình.

_Vì sao?_Tử Huy lạnh lùng cất tiếng, khó có thể thấy được ánh lửa đã thoáng xuất hiện trong mắt anh.

_Năng lực cô ấy rất tốt, lại biết cách ngoại giao. Cô ấy dạo này thường cùng mình đi gặp đối tác, không ít lần đàm phán thành công mấy hợp đồng tiềm năng thay mình, còn khuyến khích mọi người tăng ca cho kịp hợp đồng lớn. Biểu hiện như vậy, cậu nói xem, có phải nên để cô ấy giữ vị trí đặc biệt hay không?_Thiên Ân từng lời từng lời, chậm rãi giảng giải với Tử Huy đang thưởng thức tách trà, mắt nhắm lại, không biết nghe rõ hay không.

Tử Huy trong lòng thầm oán. Băng Thanh của anh, mấy hôm nay luôn từ chối hẹn hò với anh. Lí do ư? "Tử Huy, hôm nay em tăng ca", "Bữa trưa em phải thương lượng với đối tác",...Băng Thanh của anh, xem ra coi trọng công việc hơn anh rồi. Trong lòng khẽ thở dài, lại nhớ về chuyện mình muốn hỏi, Tử Huy từ từ mở mắt, trên tay vẫn cầm tách trà, nhìn Thiên Ân rồi nói:

_Sáng nay, tớ thấy hai người đi cùng nhau, bữa trưa còn ra ngoài ăn trưa, vừa nãy còn có những cử chỉ thân mật. Cậu và cô ấy, có tình ý với nhau phải không? Như vậy, để cô ấy làm thư ký cho cậu, không tốt lắm._Tử Huy lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối. Thật ra, trong lòng anh khó chịu vô cùng. Băng Thanh, rõ ràng là người yêu của anh, vậy mà đa số thời gian của cô ấy đều là đi cùng người đàn ông khác. Hơn nữa, vừa nãy, lại còn ôm ôm ấp ấp trước mặt tất cả đồng nghiệp. Tử Huy, anh thực sự nhớ cô đến phát điên rồi. Mấy hôm nay, cô lại còn chọc tức anh như vậy. Được, lát nữa, anh nhất định gặp cô nói rõ mới được. Còn đang thầm nói trong lòng, lại nghĩ đến vẻ mặt bối rối của Băng Thanh lúc gặp anh, thì anh đã nghe tiếng Thiên Ân bên tai, trầm trầm nói:

_Cậu hiểu nhầm rồi, Tử Huy. Bữa sáng, là tớ mời cô ấy, mục đích thay mặt công ty cảm ơn cô ấy đã giành được hợp đồng cho công ty. Bữa trưa, là đối tác muốn gặp cô ấy để thương lượng về hợp đồng. Còn vừa nãy, haizz, Tử Huy à, Băng Thanh có chuyện buồn, tớ và đồng nghiệp an ủi cô ấy thôi. Nhắc mới nhớ, Băng Thanh có xin nghỉ phép vài ngày, đây là đơn xin nghỉ phép, cậu duyệt đi._Vừa nói, Thiên Ân đặt nhẹ tờ giấy lên bàn.

Tử Huy tay cầm tờ giấy, chăm chú đọc kĩ, nhăn mày khó chịu. Băng Thanh, có chuyện, sao anh lại không biết chứ? Anh gật gật đầu, còn đang suy tư, điện thoại của Thiên Ân đã reo lên. Thiên Ân bắt máy, lát sau, lại chuyển máy cho Tử Huy: "Tử Huy, là gọi cho cậu". Tử Huy ngạc nhiên cầm lấy, "A lô" một tiếng.

_Anh Tử Huy, sao điện thoại của anh em gọi không được vậy?_Đầu dây bên kia Tuyết Vy gấp gáp hỏi.

_Điện thoại?_Tử Huy ngạc nhiên hỏi lại. Quả thực, anh sực nhớ điện thoại mình đã không mang theo từ sáng, chắc anh bỏ quên trên xe._Anh để trên xe. Có chuyện gì vậy?

_Anh còn bình thản được à? Băng Thanh, cậu ấy có ở chỗ anh không?_Tuyết Vy lo lắng hỏi dồn.

_Không có. Cô ấy không phải đang tăng ca ở công ty sao?

_Vậy thì có chuyện rồi. Anh Tử Huy, cậu ấy nhắn tin cho Phượng Nhi "Đừng tìm tớ, tớ sẽ không sao" rồi biến mất. Vừa nãy, bọn em đã gọi hỏi công ty, họ nói Băng Thanh ra về từ sớm. Đến chỗ Hạ Thảo, cũng không có. Ngay cả nhà, bảo vệ nói cậu ấy cũng chưa về. Điện thoại cậu ấy, em gọi từ sớm cũng không được._Tuyết Vy nói, trong từng lời đều không giấu được vẻ lo sợ, thổn thức._Bọn em đều rất lo cho cậu ấy. Băng Thanh, tình hình thế này, không biết sẽ làm chuyện hồ đồ gì nữa.

_Cái gì?_Tử Huy càng nghe càng thêm lo lắng, anh đã không giữ được bình tĩnh nữa. Vội vàng đưa điện thoại cho Thiên Ân, còn bản thân lại nhanh chóng đi ra khỏi phòng, để Thiên Ân ngỡ ngàng nhìn theo. Anh cầm chiếc điện thoại, nhíu mày nhìn dãy số lạ, tự hỏi ai đã gọi đến mà lại có thể khiến Tử Huy trở nên như vậy. Bộ dạng gấp gáp, lo sợ như vậy, quả anh chưa từng thấy ở Tử Huy từ trước đến nay.

Tử Huy lấy xe, rồ ga phóng như điên dại. Chết tiệt! Băng Thanh đã gọi anh, nhỡ nhiều cuộc gọi như vậy, anh lại không biết. Thật đáng trách! Bao nhiêu suy nghĩ ghen tuông vừa rồi lập tức bị thay thế bởi những ý nghĩ lo lắng, sợ hãi. Băng Thanh, em nhất định đừng có chuyện gì. Anh nhất định sẽ tìm được em, sẽ bù đắp lỗi lầm của anh ngày hôm nay. Băng Thanh, dù ở đâu, em cũng tuyệt đối đừng khóc, nếu không, anh sẽ trách mình đáng chết!