Hôm Liên Tại Sơn xuất viện, ngoại trừ Liên Hân Duy phải đi công tác, những người còn lại đều đến đông đủ.
Bầu không khí giữa Liên Thắng và Ân Tiệp vẫn còn chút lạnh nhạt, nhưng vì quan tâm đến sức khỏe của Liên Tại Sơn, hai người có nói chuyện nhiều hơn.
Xe về đến cửa nhà, vốn nên lái xe vào gara nhưng Liên Thắng lại bỗng nhiên tắt máy, nhanh chóng xuống xe. Ân Tiệp ngồi phía sau trong lòng lo lắng, ấn hạ cửa kính xuống nhìn ra, khi trông thấy người phụ nữ kia đứng trước cửa nhà, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Xe của Liên Hách Duy đi ngay sau xe Liên Thắng, hành động dừng xe của ba khiến anh cảm thấy nghi hoặc, vì thế cũng xuống xe theo.
"A Thục, sao em lại đến đây?" Liên Thắng bước nhanh đến bên cạnh người phụ nữ. Lúc này thời tiết vẫn còn rất lạnh, mà bà lại ăn mặc phong phanh.
"... Em muốn đến giải thích mọi chuyện với bác Liên và chị nhà..." Giọng nói của Trần Thục run run, cho thấy bà đã đứng đợi lâu trong gió lạnh.
"Vậy em cũng nên báo trước với anh một tiếng... Hôm nay trời lạnh, sao em lại mặc ít như vậy?" Liên Thắng vừa nói vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, "Mau vào nhà."
Trần Thục gật đầu, đi vào trong nhà.
Liên Thắng mới xoay người, Liên Hách Duy đi tới gần ông hỏi, "... Là bà ấy?"
Liên Thắng ừ, "Cô ấy đã đến đây, vậy thì hôm nay nói cho rõ ràng mọi chuyện." Ông nhìn về phía sau Liên Hách Duy, Ân Tiệp đang dìu Liên Tại Sơn chậm rãi đi tới.
Ân Tiệp chua sót nhếch miệng, người phụ nữ đó cuối cùng đã tìm tới cửa. Mà thái độ của chồng bà chẳng những không một lời trách cứ, thay vào đó còn tỏ ra quan tâm lo lắng cho cô ta.
Liên Tại Sơn thật ra không hề kinh ngạc, ông cũng không còn xa lạ với người phụ nữ kia. Mọi người lục tục đi vào nhà, ông quay đầu nhìn Cố An Mạt đang đứng cạnh xe, "Còn không mau đi vào." Ngữ điệu nghiêm khắc.
"A? Vâng ạ..." Cố An Mạt bị điểm danh lập tức hoàn hồn, chạy chậm đến trước cửa.
Liên Hách Duy đứng ở cửa đưa tay đón lấy cô đang chạy tới, khuôn mặt tươi cười nhìn cô. Anh không ngờ, chưa cần anh mở miệng, ông nội đã gọi An Mạt vào nhà trước.
Bảo mẫu bưng trà lên rồi lập tức lui xuống.
"... Xin lỗi mọi người, tôi tới hơi đường đột." Trần Thục khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng xin thứ lỗi.
Liên Thắng nhíu mày, "Em không cần xin lỗi, chúng ta quang minh chính đại."
Ân Tiệp nhìn về phía Trần Thục ngồi đối diện, cô ta vẫn xinh đẹp, dịu dàng như ba mươi năm trước.
"Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng với cô vào ba mươi năm trước." Lời nói của Liên Tại Sơn không chút khách khí.
"... Cháu hiểu... Bác Liên, cháu không hề có bất cứ một suy nghĩ không an phận nào... Lần này cháu đến, cũng là vì chuyện của A Thắng ồn ào thành như vậy, ít nhiều cháu cũng có một phần trách nhiệm..." Trần Thục mắt rưng rưng, giọng điệu nghẹn ngào.
"Kể cả mấy người thật sự có gì, cô cũng đừng mơ sẽ có bất kỳ thay đổi nào!" Liên Tại Sơn đập tay xuống mặt bàn, đang định nói tiếp, lại bị Liên Thắng ngắt lời: "Ba! Người có thể cho con và A Thục một chút tôn trọng được không!"
"Đối với người, cô ấy chỉ là một người phụ nữ không có giá trị, nhưng ít nhất mong người tôn trọng cô ấy. Nếu năm đó không phải người hết lần này đến lần khác ngăn cản chúng con, thì cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay." Liên Thắng nhắm mắt lại, ký ức khiến ông cảm thấy đau lòng.
Giữa ông và Trần Thục cùng Ân Tiệp, đơn giản là một chuyện tình xưa cũ. Liên Tại Sơn phản đối ông và con gái một gia đình phổ thông Trần Thục qua lại, kiên quyết chia rẽ đôi uyên ương. Cuối cùng dưới sự sắp đặt của cha, Liên Thắng cưới tiểu thư danh môn Ân Tiệp.
Còn Trần Thục, dưới sự sắp đặt của cha mẹ gả cho một người đàn ông lớn hơn bà gần hai mươi tuổi. Nhưng sau khi kết hôn chưa đến ba năm, chồng bà lâm bệnh qua đời. Từ đó về sau, bà sống cô độc.
Trần Thục nhỏ giọng nức nở. Mặc dù năm ấy là Liên Thắng phụ bà, nhưng hôm nay ông đã lên tiếng bảo vệ bà trước mặt cha mình, cũng đủ để bù đắp cho những vết thương cũ.
"Tôi còn không phải muốn tốt cho anh sao!" Liên Tại Sơn tức khắc phản bác, người phụ nữ như vậy, có thể mang lại cho con trai ông cái gì?
"Đúng... Tốt cho con... Vì muốn tốt cho Hân Nhi... Tất cả đều là vì tốt cho chúng con, nhưng rốt cục thế nào? Hân Nhi không còn đứa bé, không còn hôn nhân. Con may mắn hơn Hân Nhi, Ân Tiệp bao dung toàn bộ quá khứ của con. Nhưng, phụ bạc A Thục, làm con ba mươi năm nay không có một ngày được thanh thản. Hai năm trước, từ bạn cũ hồi đại học con mới biết, sức khỏe của A Thục không tốt. Bồi thường cô ấy cũng được, giảm bớt cảm giác tội lỗi của con cũng được, con đều muốn vì cô ấy làm chút gì đó. Ân Tiệp, không nói rõ chuyện này với em, quả thực là anh suy nghĩ chưa chu toàn... Anh xin lỗi." Liên Thắng cầm tay Ân Tiệp, thành khẩn xin bà tha thứ.
"Ba, con cháu có phúc của con cháu, chúng ta chỉ cần đi đúng đường của chính mình thôi. Chuyện của Hân Nhi đã đủ khiến chúng ta vô cùng đau lòng, đừng để Hách Duy và An Mạt cũng lâm vào cảnh bất hạnh như vậy nữa." Giọng điệu của Liên Thắng không còn quyết liệt như trước, mà có thêm vài phần cầu xin.
Liên Tại Sơn trầm mặc. Ông sai lầm rồi sao? Một lòng muốn tốt cho con cháu, là sai ư?
Bầu không khí yên lặng giằng co hồi lâu, Liên Tại Sơn là người đầu tiên đứng lên, "Tôi già rồi, không quản nổi chuyện của mấy người, tùy mấy người." Trước khi rời đi ông nói với Cố An Mạt, "Pha cho tôi chén trà sâm mang vào."
"... Vâng, con sẽ mang vào ngay cho ông, ông nội." Lại bị chỉ điểm, trái tim Cố An Mạt đập nhanh vài nhịp, đó là vì vui sướng.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay đã được người đàn ông bên cạnh nắm chặt. Cô quay đầu, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Ba nói ông là người may mắn, còn Liên Hách Duy cảm thấy, anh mới là người may mắn nhất.
Có thể gặp lại An Mạt, là may mắn; có thể cùng An Mạt ở bên nhau, là may mắn; có thể khiến ông nội đón nhận An Mạt, là may mắn; có thể không bị ảnh hưởng bởi nền giáo dục gia đình như vậy, cũng là may mắn.