"Ba, người ăn chút canh đi. Có hơi loãng, nhưng bác sĩ nói đợt này người phải ăn đồ thanh đạm." Ân Tiệp vừa dứt lời, bên cạnh Cố An Mạt đã đổ canh từ bình giữ nhiệt ra bát, "Ông nội, cẩn thận nóng."
Liên Tại Sơn không có ý định nhận lấy bát canh, thậm chí ông cũng không thèm nhìn Cố An Mạt lấy một cái.
Cố An Mạt bỏ qua, trực tiếp đi tới: "Hay để con giúp ông uống?"
Ông cụ cau mày, đưa tay nhận lấy bát canh.
Ân Tiệp mỉm cười với Cố An Mạt, đánh giá cao sự thông minh của cô.
Liên Tại Sơn nằm viện hơn một tuần, phần lớn thời gian đều là Cố An Mạt giúp Ân Tiệp chăm sóc ông. Ở chung lâu, Ân Tiệp dễ dàng phát hiện những ưu điểm của Cố An Mạt, cẩn thận, kiên nhẫn, còn vô cùng thông minh.
Càng nhìn, bà lại càng thích nàng dâu này.
"Ụm..." Liên Tại Sơn mới uống hai thìa canh, đã cảm thấy buồn nôn.
"Ấy... Ba, con đỡ người..." Ân Tiệp hoảng loạn, chân tay có chút luống cuống.
Ngược lại Cố An Mạt phản ứng cực nhanh, trực tiếp duỗi hai tay ra trước mặt Liên Tại Sơn, "Ông nội, ông nhổ ra đi."
Hành động của cô khiến Liên Tại Sơn sửng sốt, chỉ ụm ọe một lát chứ cũng không nôn được.
"Ba có thấy đỡ hơn không?" Sau khi thấy ông gật đầu Ân Tiệp lại nói thêm: "Con bé ngốc này, nếu ông nôn thật thì tay con hứng được bao nhiêu chứ." Giọng điệu đầy đau lòng.
"Ở đây tạm thời cũng không có gì hứng, con mới..." Cố An Mạt cười ngượng, nhận ra hành động của mình có phần đường đột.
"Cũng tại mẹ sơ ý, bác sĩ nói đây là phản ứng phụ của thuốc, mẹ nên sớm chuẩn bị một cái lọ." Ân Tiệp đỡ Liên Tại Sơn, để ông nằm lại xuống giường.
"Vậy giờ con đi mua." Nói xong, Cố An Mạt lập tức cầm túi xách, "Mẹ, con đi một lát rồi về."
"Được, mẹ đưa con ra ngoài." Ân Tiệp đi theo Cố An Mạt ra khỏi phòng bệnh.
"Mẹ, mẹ vào trong đi, bên ngoài rất lạnh, con sẽ quay lại nhanh thôi." Cố An Mạt đưa tay sửa lại cổ áo cho Ân Tiệp, bàn tay nhỏ lạnh buốt vừa buông ra liền bị Ân Tiệp nắm lại.
"An Mạt à, tính khí của ông nội chính là bảo thủ như vậy, nhiều chuyện con đừng để trong lòng nhé." Ngay đến con đẻ cũng chưa chắc đã dám dùng tay hứng bãi nôn của cha mẹ, nhưng đứa trẻ này lại không chút nghĩ ngợi mà làm vậy.
"Mẹ, con hiểu, con sẽ không để trong lòng đâu, con sẽ cố gắng khiến ông chấp nhận con." Cố An Mạt nắm tay bà, mỉm cười ấm áp.
"Mẹ..." Có vài lời cô cũng biết đứng trên lập trường của mình cô không đủ tư cách để nói, nhưng cô thật sự không muốn gia đình này bởi vậy mà phân tán, "Chuyện của ba... Mẹ cho ba một cơ hội đi."
"An Mạt, chúng ta đều là phụ nữ, con có biết..." Điều phụ nữ khó tha thứ nhất chính là người bạn đời của mình phản bội.
"Nhưng mà mẹ, chẳng phải mẹ cũng tin ba không phải người như vậy sao? Mắt thấy chưa hẳn là thật, có một số việc không phải như chúng ta nhìn bên ngoài. Ba làm như vậy, nhất định có lý do." Mặc dù lúc trước cô chứng kiến một màn kia tại Hawaii, nhưng không có nghĩa là Liên Thắng thật sự làm ra chuyện phản bội Ân Tiệp.
Ân Tiệp trầm tư giây lát, đạo lý này bà hiểu, chỉ là khi mình rơi vào hoàn cảnh đó, lý lẽ gì cũng không tiếp nhận.
"Gia đình này, mẹ đã vun vén bảo vệ nhiều năm như vậy, chắc chắn mẹ không muốn nó tan vỡ hơn bất cứ ai." Sau khi kết hôn, so với trước kia Cố An Mạt dường như càng hiểu sâu sắc hơn tại sao những người phụ nữ đã kết hôn luôn hy sinh mọi thứ vì gia đình.
Bảo vệ gia đình, chính là bảo vệ hạnh phúc.