Bữa cơm chiều ồn ào kết thúc không mấy vui vẻ, Liên Hân Duy lại đột nhiên nói tin tức trọng đại muốn kết hôn, Liên Tại Sơn tức càng thêm tức, "Đối tượng kết hôn của Hân Nhi là người thế nào?"
Liên Thắng đứng đối diện với Liên Tại Sơn lắc lắc đầu, ông chưa từng nghe con gái nhắc qua. Ân Tiệp ở bên cạnh cũng lắc đầu, con gái từ nhỏ đến lớn đều nghe lời hiểu chuyện, bỗng chốc tùy tiện quyết định như vậy thật sự nằm ngoài dự liệu của ông bà.
"Anh chị xem! Anh chị xem!" Liên Tại Sơn tức giận đến mức không nói nên lời, "Gia đình chúng ta là quân nhân thế gia, anh còn là Phó giám đốc sở cảnh sát, nhưng anh nhìn xem, con gái anh thành ra thế nào!"
Ông nội và cha của Liên Tại Sơn đều là quân nhân, khi xưa ông cũng là Trung tướng quân đội, có thể gọi là quân nhân thế gia tuyệt đối. Về sau vì muốn phát triển hơn, cả gia đình di cư đến thành phố này. Ông cũng thành công bồi dưỡng Liên Thắng trở thành một cảnh sát xuất sắc, hiện giờ là Phó giám đốc sở cảnh sát, còn cháu trai cháu gái ở đâu?
Hồi Liên Hân Duy trẻ tuổi coi như nghe lời, thành tích học tập vẫn luôn nổi trội, đến khi ra trường đi làm cũng nghe theo sắp xếp của Liên Tại Sơn thi vào nhân viên công vụ chính phủ.
Còn Liên Hách Duy, phản nghịch từ nhỏ, tư chất thông minh giúp thành tích học tập của anh luôn trong top đầu, sau khi tốt nghiệp anh bỏ ngoài tai sự phản đối quyết liệt của gia đình, không làm nhân viên công vụ mà quyết định tự gây dựng sự nghiệp, những thành tựu ngày hôm nay đã chứng minh lựa chọn lúc trước của anh là chính xác.
Nhưng Liên Tại Sơn vẫn luôn cho rằng anh không làm việc đàng hoàng, trong mắt ông, chỉ khi Liên Hách Duy đi theo con đường ông đã an bài mới là thành công.
"Tóm lại, tìm hiểu kĩ đối tượng kết hôn của Hân Nhi, ít nhất phải môn đăng hộ đối với nhà ta." Liên Tại Sơn chỉ vào Liên Thắng, theo thói quen quân đội ra lệnh cho ông.
"Con đã biết, thưa ba." Liên Thắng nhíu mày, với ông mà nói hạnh phúc của con gái mới là quan trọng nhất, gia cảnh đối phương thế nào ông vốn dĩ không quan tâm, có điều, ông cũng biết không thể thuyết phục được người cha bảo thủ của mình.
Nhiều năm rồi vẫn đều như vậy.
Cố An Mạt từ tàu điện ngầm chuyển sang taxi sau đó tắc đường lại xuống chạy bộ, cuối cùng cũng đến nhà hàng đúng thời gian đã hẹn. Cô thở hồng hộc, sửa sang đầu tóc, lúc đi đến bàn đã đặt trước, quả nhiên đã thấy "người đúng giờ" ngồi ở đó.
"Hừ, suýt chút nữa thì cậu đến muộn!" Với mái tóc xoăn thời thượng, không ai ngờ dưới vẻ ngoài hiền dịu lại ẩn chứa tính cách soi mói cay nghiệt, đây chính là chị em tốt của Cố An Mạt —— Vưu Tư Linh.
"Xin cậu đấy, lúc tan tầm là giờ cao điểm, kẹt xe liên tục đó." Cố An Mạt buông túi xách, chuyện đầu tiên làm sau khi ngồi xuống là cầm menu chuẩn bị gọi đồ.
"Này, ít nhất cậu cũng nên nhìn tớ, rồi hỏi thăm tớ, xong hãy gọi cơm được không?" Dù biết cô không nhìn thấy, Vưu Tư Linh vẫn dành cho cô một cái liếc xéo.
"Cả ngày nay tớ chưa có gì vào bụng đây." Hiện giờ ngay cả đấu võ mồm với Vưu Tư Linh cô cũng không còn sức.
"Công việc của cậu bận rộn vậy hả? Chẳng phải chỉ là chân chạy vặt sao?" Nghề nghiệp của Cố An Mạt nói dễ hiểu là điều chế nước hoa, nhưng đã đi làm mấy năm, cũng vẫn chỉ là trợ lý hỗ trợ cho những chuyên gia điều chế cấp cao.
"Ừ!" Nói tới đây, Cố An Mạt có chút mất mát, lúc trước vì yêu thích nên chọn công việc này, không ngờ rằng nó khó hơn cô tưởng tượng rất nhiều, "Có điều đã bắt đầu cho tớ tham gia một số công đoạn trước khi điều chế, cũng coi như học được không ít kinh nghiệm."
"Tớ thấy cậu, gả cho Trịnh Nhạc rồi yên tâm làm bà chủ nhỏ đi, đối với cậu mà nói đó mới là hạnh phúc nhất!" Bạn trai Vưu Tư Linh là bạn đại học của Trịnh Nhạc, Vưu Tư Linh có thể coi là bà mối của anh và Cố An Mạt.
Cố An Mạt ngoan cố lắc đầu, dựa vào đàn ông hoặc bất cứ ai khác mới có thể sinh tồn, đấy không phải cuộc sống cô mong muốn, cô cũng không cho rằng đó là tiêu chuẩn duy nhất của hạnh phúc.
"Đúng rồi, cậu nhớ Liên Hách Duy chứ?" Vưu Tư Linh bỗng nhiên giảm bớt âm lượng, thấy cô gật gật đầu bèn nói tiếp: "Bạn trai tớ gần đây theo cậu ta đầu tư vài hạng mục, kết quả không tệ."
"Oh." Cố An Mạt ngây ngốc đáp lời, đối với cô, sự tồn tại của Liên Hách Duy giống như một vị thần, chỉ là nghe bạn bè chung của cả hai thỉnh thoảng nhắc tới. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, họ lại có một lần... tiếp xúc như vậy.
"Ê ~" Vưu Tư Linh giơ tay quơ quơ trước mắt cô, "Nghĩ gì đấy? Nếu cậu muốn Trịnh Nhạc cầu hôn cậu, tớ có thể giúp đỡ nha ~~~ "
"Nào, cậu đừng làm loạn..." Cố An Mạt bắt lấy bàn tay gây rối của bạn, lúc này cô hoàn toàn không ý thức được mình lần đầu tiên nghĩ đến người đàn ông khác ngoài Trịnh Nhạc, bởi vì cuộc gọi khẩn cấp từ gia đình đã khiến cô chẳng còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì.