Cả Đời Không Quên

Chương 23: "Lần đầu tiên" chính thức (1)




Nhịp tim Liên Hách Duy đập nhanh dữ dội, anh xúc động nắm lấy tay cô, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, không có họ, chỉ có tên.

Người đàn ông trước mặt dùng đôi mắt phiếm hồng đầy thâm tình nhìn chằm chằm Cố An Mạt, cô cảm thấy thẹn thùng, muốn rút tay ra, lại bị anh dùng sức, kéo vào vòng ôm ấm áp.

"An Mạt... An Mạt..." Anh cứ thế gọi tên cô, in từng nụ hôn nhỏ lên cần cổ mảnh khảnh của cô.

Bàn tay ấm lẻn vào trong áo ngủ Cố An Mạt, vuốt ve từ vùng bụng phẳng dần lên phía trên, đụng phải trở ngại, Liên Hách Duy liền đẩy nội y của cô lên, một tay không chút khách khí bao trọn lấy tuyết nhũ, xoa nắn theo chiều kim đồng hồ.

"Ưm a..." Cố An Mạt vùi mặt vào vai anh, hai tay nhỏ nắm chặt áo anh, cơ thể căng thẳng vì sự đụng chạm của anh.

Nụ hôn của anh chảy dọc xuống, dùng răng nanh cắn cúc áo ngủ, dưới hai tà áo ngủ là cặp tuyết nhũ trắng trẻo đầy đặn. Ánh mắt trầm xuống, anh lập tức cúi đầu hôn mút một bên.

"Aha... Hách Duy..." Nhũ hoa truyền đến cơn đau nhẹ, cô biết đó là do anh cắn trong miệng, cô ngửa cổ ra sau, hai tiểu bạch thỏ trước ngực càng hướng tới gần anh hơn.

Cặp tuyết nhũ mềm mại mịn màng khó cưỡng, Liên Hách Duy liếm hết một bên, lại kiên nhẫn liếm nốt bên còn lại, cho đến khi hai bên đều in dấu hồng và ánh nước lấp lánh.

Nhưng anh vẫn chưa có ý định dừng lại, hôn dọc theo từng nấc xương sườn của cô xuống phía dưới, lúc đi qua rốn còn không quên liếm láp lỗ tròn đáng yêu đó.

Đến gần khu vực nhạy cảm ở bụng dưới, các dây thần kinh và cơ thể của Cố An Mạt vô cùng mẫn cảm, "A... Đừng..." Nhưng tiếng ngăn đó quá muộn, người đàn ông thừa dịp cô đang giãy dụa đã lột sạch đồ ngủ lẫn quần lót của cô.

Gió lạnh làm cơ thể trần trụi của cô run rẩy, Liên Hách Duy lấy chiếc chăn nhung quấn toàn bộ người cô lại, còn anh, tiếp tục vùi đầu ở bụng dưới và chân cô.

"Đừng..." Mặc dù không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn theo bản năng khép chặt hai chân, bởi vì... Cô phát hiện giữa hai chân mình bắt đầu ẩm ướt.

Bàn tay to khỏe tách hai chân cô ra, giữa bụi hoa đã lóng lánh nước, nhìn xuống chút nữa, là khe nhỏ chặt chẽ non mềm màu hồng phấn...

Bất chợt, anh hôn xuống.

"A a!" Thời khắc đôi môi ấm nóng áp lên, Cố An Mạt gần như sụp đổ, anh là người đầu tiên của cô, trước giờ cô không biết còn có thể làm vậy... Rất xấu hổ...

"Đừng... Hách Duy... Đừng mà..." Cô khóc nức nở, không phải vì sợ hãi, chỉ là vì cô chưa bao giờ trải qua chuyện này, phản ứng cơ thể cũng hoàn toàn vượt khỏi sự khống chế của cô.

Liên Hách Duy không nói gì, anh gập hai chân cô lại, do đó mở càng rộng thêm, đầu lưỡi mềm từng chút từng chút nhẹ nhàng liếm cánh hoa, trượt lên trượt xuống dọc theo khe, đến khi mật dịch chảy ra càng nhiều, anh mới cuộn đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong.

"Aha..." Bên dưới truyền đến từng đợt tê dại, hoa huy*t bị đầu lưỡi của người đàn ông càn quét chảy ra rất nhiều mật dịch. Cố An Mạt bị cảm xúc đánh úp đến không kịp trở tay, khác xa với mối tình đầu của cô, mà loại khác biệt này, chính là Liên Hách Duy hoàn toàn khai phá cơ thể cô.

Lực và chiều dài của đầu lưỡi hiển nhiên không thể so sánh với vật nam tính bên dưới, nhưng sự mềm mại linh hoạt của lưỡi có thể đem đến cho cô cảm giác mới lạ. Anh cố ý để cô trải nghiệm điều này, lần trước, anh đã quá sơ ý, không kịp phát hiện đấy là lần đầu tiên của cô. Còn lần này, anh hy vọng có thể bồi thường một chút, để cô thoải mái tận hưởng cảm giác tuyệt vời mà ái tình mang lại.

Vì thế, anh vươn lưỡi hướng sâu vào bên trong, cảm nhận được vách thịt co bóp ép chặt, đầu lưỡi lại càng mạnh mẽ chen vào hoa huy*t, xuyên qua từng nếp thịt.

"A a... Khó chịu..." Khi đầu lưỡi chạm đến một vị trí, Cố An Mạt bỗng hét rầm lên, chỗ đó rất tê rất ngứa... Cô không thể chịu nổi loại cảm giác này, thậm chí còn cảm thấy dường như sắp mất khống chế...

Nghĩ vậy, cô đột nhiên bật khóc, cô thực sự cảm thấy cơ thể mình thật kỳ lạ, kỳ lạ tới nỗi khiến cô luống cuống.

Nghe thấy tiếng khóc của cô, Liên Hách Duy lập tức dừng động tác, nâng người ngẩng đầu lên liền trông thấy vẻ lê hoa đái vũ(*) đáng thương của cô, trái tim vừa mềm mại vừa đau đớn, "An Mạt ngốc..." Anh dịu dàng dỗ dành cô, đưa tay lau đi nước mắt của cô, trong lòng cũng đoán được là cô khóc vì thẹn thùng.

(*) Giống như hoa lê dính mưa, vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Cố An Mạt lắc lắc đầu, vẫn không ngừng nức nở.

"An Mạt... Em có biết bộ dạng này của em làm anh cao hứng đến thế nào không?" Biểu cảm cô động tình vì anh đầy quyến rũ, gợi cảm, lại có nét thanh thuần khó tả, tất cả... Đều chỉ thuộc về anh.

Nghe lời anh nói, cô dần dần bình tĩnh lại, cơ thể vừa thả lỏng lập tức cảm giác được sự tê dại lúc trước còn chưa tan đi. Liên Hách Duy cũng nhận ra, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay anh đã tiến vào hoa môi, nhanh chóng tìm được hạt trân châu nhỏ, dùng sức xoa nắn.

"A a..." Trải qua một làn sóng khoái cảm,cơ thể Cố An Mạt lại tiếp tục bị cuốn vào một làn sóng khoái cảm khác, cho đếnkhi một lượng lớn mật dịch chảy ra ngoài.