Cả Đế Quốc Nạp Tiền Nuôi Tôi

Chương 14: Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tại thành phố điện ảnh bắt gặp phải minh tinh không gì đáng ngạc nhiên, như Hứa Thiến Thiến vậy, fan nhận ra nhiều lắm là lễ phép chào hỏi và xin chữ ký là xong.
Nhưng Trì Yến thì khác.
Một là vì lượng fan Trì Yến phủ sóng quá rộng, nói không ngoa thì toàn dân đều là fan Trì Yến, hai là vì Trì Yến quá thần bí.
Thậm chí đã từng có truyền thông chế giễu rằng Theo khảo sát, xác xuất tình cờ gặp Trì Yến trên phố còn thấp hơn xác xuất tình cờ gặp khủng long bạo chúa thời tiền sử trên phố.

Bởi vậy, sự kích động của đám học sinh cấp ba vừa rồi cũng là điều dễ hiểu và khi bọn họ hò hét lên thì cả con đường đều dậy sóng.
Văn Tinh Trạch mang theo Trì Yến chạy qua ba con phố, quẹo mấy góc cua, mới dần dần bỏ rơi được các fan đang cuồng nhiệt.
"Ha." Văn Tinh Trạch chống đầu gối thở dốc, "Thầy Trì ngài..." Kính mắt, trợ lý và người đại diện đâu?
Sau một trận chạy maratong, cho dù là Trì Yến đi nữa cũng có chút hụt hơi, bất quá so với Văn Tinh Trạch thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Trì Yến lời ít mà ý nhiều:
"Quên mang, lạc."
Văn Tinh Trạch: "?" Trì Yến có thuật đọc tâm à?
Trì Yến: "Đúng, nhìn mặt cậu là ra."
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch nhanh chóng xoa xoa mặt mình.
Bởi vì Trì Yến cận nặng, toàn bộ quá trình chạy trốn đều là Văn Tinh Trạch nắm tay Trì Yến, đến lúc này mới buông ra.
Trì Yến liếc nhìn bàn tay trái trống rỗng của mình, ánh mắt ngưng trọng, không tiếp tục nói nữa.
Nãy vừa chạy được nửa đường, Trì Yến đã cầm lấy kẹo hồ lô trong tay Văn Tinh Trạch, lúc này 7 que kẹo hồ lô đều đang nằm trong tay anh.

Trời nóng nực, si rô dễ tan chảy, Văn Tinh Trạch do dự một chút, hỏi Trì Yến:
"Ngài thích kẹo hồ lô không?"
Tuy rằng Văn Tinh Trạch là fan Trì Yến nhưng có rất ít thông tin về Trì Yến, fan còn không biết anh thích và không thích ăn gì.

Bất quá, lần trước Trì Yến mời cậu ăn cơm, có rất nhiều món ngọt của Giang Tô Chiết Giang.
Không thích ăn ngọt Trì Yến lập tức nói: "Thích."
"Thật là" Văn Tinh Trạch cố ý nói "Đầu hẻm có quầy bán kẹo hồ lô, tôi dẫn ngài đi mua hai que nhé?"
Trì Yến: "......"
Văn Tinh Trạch làm dáng túm góc áo anh kéo đi, Trì Yến bất động.
Văn Tinh Trạch: "?"
Trì Yến vẫn như cũ là giếng cổ không nổi sóng, nhưng Văn Tinh Trạch cảm giác anh đang hơi nghiến răng nghiến lợi.
Trong đôi đồng tử đen láy lộ ra chút phiền muộn.
Hai người đối mặt nhau vài giây, sau đó Trì Yến nói: "Thôi."
Mới vừa mở miệng, một cây kẹo hồ lô đã đưa tới bên mép.
Văn Tinh Trạch nói: "Đùa ngài thôi, há miệng nào, a -- "
Văn Tinh Trạch phát hiện Trì Yến còn có mặt đáng yêu đến như vậy.
Trì Yến vô cảm cắn chặt kẹo hồ lô, như là sợ Văn Tinh Trạch đổi ý, trong nháy mắt liền ăn hết cả que.

Khiến Văn Tinh Trạch khiếp sợ là anh không phun hạt ra.
Sau khi Văn Tinh Trạch hỏi, Trì Yến trầm mặc một cách đáng ngờ vài giây, nói:
"Quên mất."
Văn Tinh Trạch: "...!Ngài sẽ không phải là lần đâu tiên ăn kẹo hồ lô chứ?"
Trì Yến phủ nhận: "Không phải."
"Phốc hahaha, " Văn Tinh Trạch nói, "Được được được, ngài mau gọi cho người đại diện hoặc trợ lý đi."
Trì Yến không muốn gọi, nhưng bị Văn Tinh Trạch thúc giục một hồi anh chỉ có thể bất đắc dĩ lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Bân Lâm.
Mới vừa bắt máy, người bên kia liền bắt đầu ồn ào, hiển nhiên đã biết Trì Yến gây rối loạn tại thành phố điện ảnh.


Trì Yến đem điện thoại cách xa một chút, qua nửa ngày, bên kia hỏi Trì Yến ở nơi nào, Trì Yến đáp:
"Bên trong một ngõ hẻm."
Lâm Bân Lâm: "?"
Trì Yến: "Bên cạnh tôi là Văn Tinh Trạch, ở góc ngõ hẻm có một con mèo màu cam, bên ngoài có 2 cái cây."
Văn Tinh Trạch: "???"
Lâm Bân Lâm: "???"
Văn Tinh Trạch nghĩ Trì Yến nhất định là loại hành khách mà tài xế không thích nhất.
Cuối cùng vẫn là Văn Tinh Trạch và Lâm Bân Lâm trực tiếp giao lưu với nhau, thật vất vả mới nói rõ ràng địa điểm.

Lâm Bân Lâm đến nhanh không có lái chiếc Maybach của Trì Yến, mà thay bằng một chiếc Bentley điệu thấp chút.
* Bentley Bentayga V8 - 2022: giá niêm yết 22 tỉ 820 triệu

Lâm Bân Lâm hỏi Văn Tinh Trạch có muốn hắn đưa về hay không, Văn Tinh Trạch khước từ, khách sạn ở gần đây cậu trực tiếp đi bộ về sẽ thuận tiện hơn.
Trước khi tạm biệt, Văn Tinh Trạch đem kẹo hồ lô còn lại đưa cho Lâm Bân Lâm, nói: "Không cẩn thận mua nhiều, anh nếu như không ngại thì chứ nhận đi, đưa cho trợ lý thầy Trì cũng được."
Lâm Bân Lâm mặt mày hớn hở nhận lấy, trở lại trên xe, nghênh ngang lấy ra một que: "Ai, đứa nhỏ Tiểu Văn này thật hiểu chuyện -- "
Trì Yến: "Đưa tôi."
Lâm Bân Lâm: "Mẹ kiếp, cậu không phải không ăn ngọt sao?"
Trì Yến: "Tôi chưa từng nói."
Lâm Bân Lâm trợn tròn mắt, rất nhanh hiểu được chuyện gì đang xảy ra, sau đó cười đến thấy răng không thấy mắt: "Ha ha..."
Trì Yến thu lại kẹo hồ lô, lạnh lùng nói: "Ngậm miệng."
"..."
Buổi chiều cùng buổi tối đều không có cảnh, Văn Tinh Trạch trở lại khách sạn, lúc đi tắm mới phát hiện, chẳng biết lúc nào trong túi lại có một hộp nhỏ.
Một đôi tai nghe trong hộp sạc, rất tinh xảo rất công nghệ, cũng không loại bán trên thị trường.

Bên trong hộp có các hoa văn tối của gió và tinh cầu, hình như là hàng định chế.
Tấm thiệp nhỏ ở góc hộp, được viết bằng kiểu chữ rất quen thuộc: "Quay phim vui vẻ."
Được kí bằng một chữ rất đơn giản Y.
- -------------------------------------
"Leng keng! Chúc mừng các phụ huynh, bé con thu được đạo cụ then chốt [ tinh vân ] *1, có thể ngẫu nhiên kích hoạt buff độc quyền cho người dùng nạp tiền khi đeo nó!"
"Đạo cụ này có thể bất cứ lúc nào liên lạc với nhân vật then chốt [ Trì Yến ], mời cẩn thận lựa chọn sử dụng."
"Lăng kính Huyết tộc đã kích hoạt! Cấp độ hiện tại: lv1 (sơ ủng) "
【 Bệ hạ là Tinh Linh:??? 】
【 Bánh pudding dâu tây:????? 】
【 267716: Không chấp nhận!! Tình địch cách xa bệ hạ chúng ta ra a a a a a a!!! 】
【 Bất Tri Hạ:...!Tinh vân? Lăng kính Huyết tộc? 】
- ---------------------
Chủ tinh Huyết tộc.
Để hiểu được ý nghĩa của những từ như nhiệm vụ phụ đạo cụ then chốt người dùng nạp tiền, Huyết tộc gần như khuynh toàn bộ lực lượng tinh cầu, rốt cục biết được thông qua mấy tạp chí vũ trụ đưa tới, miễn cưỡng học xong cách thao tác tinh võng với quang não.
Sau hai giờ, quản gia giải thích xong tất cả, gỡ kính lão xuống, phát hiện 13 vị thân vương không có vị nào chú ý nghe cả.
- - Bọn họ còn không biết quy tắc ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể), lại hết sức nghiêm túc chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, hiện tại đã 28 tiếng rồi.
Hơn nữa, mỗi cái thân vương đều sai người hầu cầm camera.

Ghi lại từng giây từng phút, sau đó biên tập chỉnh sửa cắt nối những người không liên quan,...rồi những đoạn video này sẽ được nhóm thân vương xem lại hàng trăm lần, sau đó lại được cất giữ ở nói sâu nhất an toàn nhất của pháo đài cổ.
Trước đó, bọn họ cũng làm như thế với những cuộc phỏng vấn tin tức của vương.

Bởi vì hoạt động này, tuy rằng Huyết tộc lạc hậu so với thời đại nhiều năm nhưng camera lại luôn là loại tối tân tinh xảo nhất.

Sở dĩ mỗi cái thân vương đều phải ghi chép một bản là vì...!Tuyệt đối không nên hi vọng Huyết tộc sẽ cùng người khác chia sẻ bất cứ thứ gì liên quan đến bệ hạ, cho dù là đồng tộc hay anh em ruột đi nữa.
Có thể được các thân vương tuyển chọn làm người hầu phụ trách thu âm chính là vinh quang rất lớn.

Hết thảy Huyết tộc đều khát vọng trở thành nhân vật này.
Như vậy bạn có thể nhìn thấy vương.
Trên màn hình, vương đang ăn tối.
Cơm tối đoàn phim rất qua loa, đều là cơm hộp, dì đưa cơm lặng lẽ cho Văn Tinh Trạch thêm một cái đùi gà.

Vương bọn họ ôm chén giữ ấm, ừng ực uống sữa, hình như là được người đại diện chuẩn bị.
Sắc trời đã tối sầm, đoàn phim đã bật đèn, Văn Tinh Trạch an vị trên ghế đẩu nhỏ dưới đèn, hai cái chân dài oan ức co ro lại.

Bởi vì đêm nay không có cảnh, cậu không có mặc trang phục diễn, chỉ mặc đồ thường.
Trong mắt Huyết tộc, trên thế giới này không có gì đáng quý hơn vương cả.
Lúc này, một lọn tóc Văn Tinh Trạch nhếch lên, cậu thoả mãn híp mắt, trên môi trên dính một vòng sữa.
...!13 thân vương vươn tay gần như cùng lúc, tiểu tâm dực dực muốn giúp cậu lau đi vòng sữa.
Mãi cho đến khi tay xuyên qua hình chiếu, bọn họ mới dồn dập cứng đờ, phản ứng lại.

Solon trước tiên ho khan một tiếng như không có chuyện gì xảy ra thả tay xuống, Lilith cùng một vị nữ thân vương khác Isabel không hẹn mà cùng mở quạt lông vũ đen che mặt.
Quản gia hiểu rõ mỉm cười.
Cũng chính vào lúc này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có một con con quạ đập cánh bay tới, phát ra tiếng kêu khàn khàn: "Khặc, khặc --"
Dưới vuốt con quạ quặp một ống trúc nhỏ, quản gia tiếp được con quạ mở ống trúc ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, dòng chữ đỏ như máu viết: "Huyết tộc, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
Hình như là được gửi từ tinh cầu Lanser chủ tinh nhân ngư tộc.

Trước đây không lâu Long tộc cũng nhận được một phần.
Đoán chừng là hận Huyết tộc giành mở lăng kính thứ 2 của bệ hạ ra trước.
Quản gia: "..." Ông ho nhẹ, đầu ngón tay bốc lên ngọn lửa xanh lam, rất nhanh nuốt chửng tờ giấy.
Vì vũ trụ
Hòa bình, Amen.
Muốn so về ghen tị, Huyết tộc sẽ không thua bất kỳ chủng tộc nào.

Chỉ do khoa học kỹ thuật lạc hậu nên trước mắt vẫn chưa hiểu nhiều điều về game, nếu không đến lúc đó chắc sẽ phải đánh nhau...
Trong lòng quản gia biết các thân vương lúc này sẽ không nghe gì nên không nói nữa, ông cũng nghiêm túc từ ái nhìn chăm chú vào màn hình.
Mãi đến tận khi bệ hạ ngủ, màn hình chuyển sang dòng chữ Bé con đang nghỉ ngơi~, các thân vương mới chậm rãi rút lui khỏi niềm hạnh phúc khi nhìn thấy bệ hạ cả ngày, bây giờ có thể nói chuyện chính sự.
Lilith nâng chung trà lên nhấp một ngụm, hỏi quản gia: "Nhiệm vụ phụ, tới đâu rồi."
Phần thưởng nhiệm vụ phụ là hệ thống chuyển phát nhanh vũ trụ Quang Tháp chính thức được mở ra , nói cách khác, từ vũ trụ này có thể gửi đồ đến vũ trụ kia...
Bọn họ nhất định phải có được phần thưởng này.
Với lại nhiệm vụ này cũng không khó, bọn họ lười phải quanh co lòng vòng.
Hoàn toàn có thể trực tiếp gửi đồ.

Là do Solon đề nghị.
Quản gia nói: "Đã chuẩn bị chu đáo, tối mai sẽ xong, bệ hạ không có lịch trình gì vào ngày mai."
Trong tay Huyết tộc luôn có nhược điểm của Quang Tháp.
Dù sao, nếu như không có nhược điểm, bọn họ làm sao sẽ yên tâm để cái loại không rõ lai lịch kia đến gần bệ hạ gần như vậy.
Solon nói: "Được, vậy tối mai."
- --------------------------------------------------

Ngày hôm sau, tại phim trường.
"Cắt, Tiểu Văn biểu hiện rất tốt, đi nghỉ ngơi trước đi."
Trịnh Tiêu kỳ thực không phải là một đạo diễn thường hay khen ngợi diễn viên, nhưng ai bảo Văn Tinh Trạch diễn tốt như vậy, cảm giác và biểu hiện trước ống kính vô cùng tốt.
Mới vừa xong cảnh đơn của Hành Chi-- căn nhà cũ trống rỗng hoang tàn, một thiếu niên đơn độc cả người đầy vết thương nằm trong đám phế tích, từ giãy dụa đến từ bỏ ý chí cầu sinh.
Đoạn tiếp theo quay là cảnh Hành Chi gặp tiên quân, diễn viên đóng vai tiên quân chưa tiến tổ, có việc trì hoãn ở nước ngoài.

Cho nên phần lớn cảnh giữa 2 người phải dời về sau.
Trịnh Tiêu xem lại đoạn phát.
Cảnh một vai cũng là một thử thách kỹ năng diễn xuất, bởi vì không có diễn viên nào khác có thể giúp bạn kéo cảm xúc.

Biểu hiện Văn Tinh Trạch không thể nghi ngờ là rất đặc sắc.
Cậu cũng không có động tác quá mức nào, mà là dồn hết tâm sự khí lực vào đôi mắt.

Vốn đoạn cuối đoạn này muốn hậu kỳ dùng đặc hiệu để Hành Chi đang nằm trở về nguyên hình.
Tại lúc ý thức Hành Chi tiêu tan, thuyền chìm không thể cứu vãn, một tia ảm đạm thiên quang cùng yên hỏa hiện lên con ngươi hắn.

Cặp mắt nhạt màu kia trong nháy mắt như bị thiêu đốt, ánh sáng khuếch tán ra cả đồng tử.
Hai má và vết thương trên người sẽ được đặc hiệu thấp thoáng ẩn hiện vảy rồng.
"Tuyệt!" Phó đạo diễn líu lưỡi thán phục, "Quá đẹp, mỹ thiếu niên hung tàn."
"Đang nghĩ cái gì đấy." Trịnh Tiêu gõ đầu hắn một cái.
Phó đạo diễn: "Ý tôi là, chúng ta nhặt được bảo ấy mà..."
Lần này Trịnh Tiêu không phản bác.
Vốn nhà sản xuất cảm thấy Văn Tinh Trạch nhặt được của hời từ ( Ngộ Long Dạ), hiện tại vừa nhìn, thì ra bọn họ mới là người nhặt được bảo.
Khu vực nghỉ ngơi.
"Hành Chi" Hứa Thiến Thiến nhất thời gọi sai, "Aahh, Tinh Trạch."
Văn Tinh Trạch hết sức phối hợp gọi tên trong phim của cô: "Linh Dao tỷ tỷ."
Hứa Thiến Thiến nhất thời mở cờ trong bụng, khỏi nói cao hứng bao nhiêu liền tháo vòng tay ngọc xuống: "Hành Chi thật ngoan, ăn cái này trước đi, đợi tí nữa tỷ tỷ tìm thứ khác cho đệ."
Văn Tinh Trạch: "...!Không cần đâu tỷ tỷ!"
Văn Tinh Trạch hiện đã có thể khống chế được lv2 lăng kính Long tộc, vừa nãy mới kích hoạt nó khi quay phỏng chừng bây giờ còn chưa hết hiệu lực.

Chuyện tắt lăng kính này nằm ngoài tầm kiểm xoát của cậu, bất quá các phụ huynh đều rất có chừng mực Văn Tinh Trạch cũng không lo lắm.
"Nói cái gì đó?" Trong khi cả 2 đang nói chuyện, Chúc Bác đóng vai nam chính Yến Tuần đi tới, đưa cho hai người mỗi người một chai nước khoáng, "Hé yo, Hành Chi!"
Chúc Bác và Văn Tinh Trạch không quá quen thuộc nhau như Hứa Thiến Thiến, Chúc Bác cũng là một diễn viên rất chuyên nghiệp, nếu không sao có thể được Trịnh Tiêu coi trọng chọn làm nam chính.
Chúc Bác cũng là một nhân vật bi thảm trong nguyên tác (Cẩm Lý hào môn siêu giàu), sánh ngang với Văn Tinh Trạch.

Vì vai diễn trong Ngộ Long Dạ mà bị Hứa Bạch Kính lôi kéo buộc chặt xào CP, không chỉ bị fan Hứa Bạch Kính mắng đến máu chó đầy đầu mà còn bị phong sát bởi mấy người ba của Hứa Bạch Kính do ghen tị mà làm ra...
May mắn thay lần này Hứa Bạch Kính không có diễn ( Ngộ Long Dạ), Chúc Bác sẽ không phải gặp chuyện như vậy.
"A?" Hôm nay không biết tại sao mọi người đều thích chơi nhập vai, Văn Tinh Trạch chỉ có thể tiếp tục phối hợp nói "Yến Tuần ca ca."
Chúc Bác nhất thời cũng mở cờ trong bụng, gỡ xuống ngọc bội bên hông: "Hành Chi thật ngoan, ăn cái này trước đi, đợi tí nữa ca ca tìm thứ khác cho đệ."
Hứa Thiến Thiến: "Rõ ràng là tôi đến trước."
Văn Tinh Trạch: "...!Thật sự không cần!"
Hai nam nữ chính các người là đang làm gì vậy hả.
Cảnh tiếp theo của bọn họ phải chờ một lát nữa, ba người an vị tại khu nghỉ ngơi khu nói chuyện phiếm.

Chúc Bác lấy tạp chí che mặt, bỗng nhiên nhỏ giọng:
"Đúng rồi, hai người biết ma cà rồng không?"
Hứa Thiến Thiến: "Phí lời, tôi xuất đạo diễn từ phim thần tượng đó, tên là Bá tước ma cà rồng bá đạo yêu ta."
Chúc Bác: "..."
Văn Tinh Trạch: "..."
Nghe là biết không phải loại phim thần tượng đứng đắn gì.
"Phi, tôi không phải nói cái đó, " Chúc Bác vô cùng thần bí nói, "Nghe người ta nói, ma cà rồng thật sự tồn tại, tài phú đến chúng ta khó có thể tưởng tượng nỗi, chỉ là bởi vì tránh xa luật lệ thế giới nên mới rất ít xuất hiện ở trước mặt con người..."
Văn Tinh Trạch rất cổ động hô: "Woa."
Hứa Thiến Thiến: "Cho nên?"
"Khụ, không phải là bị ma cà rồng cắn sẽ có thể biến thành ma cà rồng sao" Chúc Bác sửa lại cổ áo một chút, "Hai người nhìn tôi có cơ hội không? Tôi không muốn nỗ lự nữa, đạo diễn Trịnh quả thực không phải là người, mới vừa cho tôi NG 12 lần!"

Văn Tinh Trạch: "..."
Hứa Thiến Thiến: "..."
3 giây sau, Chúc Bác bị Trịnh Tiêu vô tình nhấc cổ áo tha đi.
Tiếng kêu rên dần dần đi xa.
Văn Tinh Trạch: "A di đà phật." Hi vọng người không xảy chuyện gì.
- ------------
Văn Tinh Trạch hôm nay, ngày mai cùng ngày kia đều không có lịch, đoàn phim đã lên núi quay cảnh hồi ức ấu thơ của nam nữ chính, chủ yếu là vai 2 diễn viên nhí.

Đồng dạng với Văn Tinh Trạch là Hứa Thiến Thiến cùng Chúc Bác ba người chủ đạo đều được nghỉ phép ngắn hạn.
Văn Tinh Trạch buổi trưa xem lại kịch bản một chốc rồi đi ngủ trưa, vừa tỉnh lại liền có tiếng gõ cửa.
"Văn tiên sinh" người phục vụ hơi khom người chào Văn Tinh Trạch, có chút một mực cung kính, "Ngài có chuyển phát nhanh."
Văn Tinh Trạch theo bản năng nói cảm ơn.

Mà rất nhanh cậu nhớ tới cậu không có mua đồ online gì.
Sau đó, một người nước ngoài mặc đồng phục đẩy một dãy giá áo vào, theo sau là nhà thiết kế đã lấy số đo Văn Tinh Trạch ở Mạn Lễ lần trước.
Nhà thiết kế đặc biệt mang quần áo từ München tới.
Văn Tinh Trạch nhớ lại.
Là lễ phục đặt làm riêng, không nghĩ tới phải tăng ca làm thêm giờ, Văn Tinh Trạch líu lưỡi.

Thế nhưng cậu cũng chẳng có dịp để mặt lễ phục này cả.
"Văn tiên sinh, cân nhắc nhu cầu nhiều trường hợp, chúng tôi làm mỗi kiểu một bộ." Nhà thiết kế nói.
Trên giá treo tất cả đều là âu phục định chế, có loại 3 mảnh loại 2 mảnh, từ nhạt màu đến đậm màu đều có.

Nhìn vào loại vải và tay nghề thiết kế này, mỗi em không phải bảy, tám con số thì không thể nào.
* Vest 3 mảnh:

* Vest 2 mảnh:

"..." Văn Tinh Trạch mò tới ghế sô pha, chậm rãi ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ nâng một cái hộp chuyển phát nhanh khác tiến vào, suốt đêm gửi tới từ I-ta-li-a, mở nó ra trước mặt Văn Tinh Trạch.

Trong hộp quà là một đôi boot da cổ ngắn màu sẫm, đường may thủ công tinh xảo, dường như được đại sư độc lập thiết kế làm riêng.
Ngoài ra còn có các phụ kiện khác như mũ dạ, gậy chống cùng ca-ra-vat.
Văn Tinh Trạch hít sâu: "..."
Sau đó một nhân viên phục vụ nâng chuyển phát nhanh thứ 3 vào.
Văn Tinh Trạch: "Không phải chứ, còn nữa sao?"
Những người phục vụ đều gật đầu, nói Dạ.
Chuyển phát nhanh thứ 3 cũng là một hộp quà, có hoa văn đỏ sậm nghịch thánh giá.

Hộp này không phải âu phục cũng không phải phụ kiện.
Mà là một viên ngọc lục bảo.

Viên bảo thạch này có độ trong suốt và độ bão hòa cực cao, màu xanh lá cây sẫm rất bắt mắt trên nền nhung, lại không lòe loẹt chút nào.
Nó nhìn có chút quen mắt, nhưng lại nhớ không nổi đã gặp ở nơi nào.
Văn Tinh Trạch mê man mà đóng hộp quà lại.
Các nhân viên cúi chào rồi lần lượt đi ra ngoài, quản đốc đi cuối cùng đóng cửa lại, Văn Tinh Trạch rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra nữa đâu nhỉ.
Nhưng ngay sau đó.
Điện thoại Văn Tinh Trạch đột nhiên rung lên, nhận được một tin nhắn mới, một dãy số vừa quen vừa lạ:
"【 Hậu cần Quang Tháp 】 Văn tiên sinh, chào ngài! Các vị phụ huynh Huyết tộc đã mua cho ngài một hòn đảo tư nhân, xin chú ý kiểm tra và nhận..."
Văn Tinh Trạch: "?"
Đảo Tư nhân?
- -------------------- Hết chương 14
Có vị nào bên hd qua không ấy =)) (By Tira).