Cuối tháng 4
Giữa chốn thành phố A đông đúc, hàng trăm chiếc xe thi nhau chạy qua lại đường phố náo nhiệt.
Cảnh về đêm hoa lệ kiêu sa, những nhà cao tầng thắp sáng cả thành phố.
Hôm nay Âu Thị cùng Lạc Thị chính thức hợp tác cùng nhau, công ty giải trí JK ra đời với trướng là công ty con của Âu Thị và Lạc Thị.
Lạc Ân Nghiên đứng trước gương, soi mình trong bộ váy đỏ rực được xẻ tà cao quyến rũ bờ lưng trắng mịn hoàn toàn được lộ ra.
Hạt kim cương lấp lánh đính xung quanh, thể hiện sự đắt giá của bộ váy này.
Váy là do Âu Thành Triệu đặt thiết kế riêng cho cô, nên chắc không cần nghĩ cũng biết, giá trị sẽ không tầm thường.
Lạc Minh Đông cùng vợ mình, sau mấy ngày hưởng không khí tốt đẹp của quê hương sau khi quay lại, những ngày nay cả hai đều về nhà của con gái để sống cùng, chuẩn bị cho bữa tiệc khai trương hào nhoán.
Chuẩn bị xong Lạc Ân Nghiên nhìn mình trong gương mỉm cười, từ khi quen nhau hầu như tất cả trang phục lễ hội, váy của cô đều do cậu chuẩn bị.
Mặc dù có thể tự chuẩn bị cho mình nhưng cô cũng muốn hưởng ứng sự ngọt ngào quan tâm của cậu.
Lạc Ân Nghiên mở của phòng chuẩn bị xuống phòng khách thì nghe tiếng mẹ gọi vọng mình ở tầng dưới.
“Nghiên nhi, vô phòng giúp mẹ một chút”
Cô nhanh nhẹn xách tà váy bước xuống, vì váy dạ hội nên có chút dài khiến việc đi lại cũng bị khó khăn.
Vào phòng Lạc Ân Nghiên thấy mẹ đang lựa chọn gì đó, cô liền bước lại nhanh chóng hỏi.
“Mẹ gọi con ạ”
“Ừm, thật ra cha con vừa rồi đưa mẹ đi mua rất nhiều váy dạ hội.
Mẹ không biết nên chọn cái nào, con gái có thể giúp mẹ chọn không”
Nghe vậy cô liền bật cười, nghĩ cũng thật hâm mộ mẹ lại lấy được cha cô vừa yêu thương lại chiều chuộn mẹ rất nhiều.
Nhìn vào tình yêu ấy, Lạc Ân Nghiên cũng ước rằng sau này mình cũng có một tình yêu giống cha mẹ.
Bỗng nhiên cô liền nhớ tới Âu Thành Triệu nhưng lúc sau liền bác bỏ đi, cô là một người sống theo hiện thực cũng chưa từng suy nghĩ sâu sa đến kết quả cả hai sau này chỉ biết rằng hiện tại cậu cũng rất yêu chiều cô như cái cách mà cha cô đã làm vậy.
Giai Ánh Tuyết thấy con gái không trả lời mình, ngước mắt lên nhìn.
“Nghiên Nhi!”
“Dạ?” Lạc Ân Nghiên đang chìm trong suy nghĩ cũng sực tỉnh bởi tiếng gọi của mẹ.
“Con làm sao vậy? Mẹ hỏi liền im lặng không trả lời”
“A con xin lỗi mẹ yêu”
Thấy vẻ mặt như trẻ mới lớn của cô bà cũng lắc đầu mỉm cười bất lực.
Giọng nói dịu dàng vang lên.
“Con thấy cái nào đẹp? Hiện tại mẹ chưa chọn được cái nào cả” Bà vừa nói vừa cầm hai chiếc váy một đen một nâu lên.
“Con thấy mẹ nên mặc màu đen đi ạ! Vừa đẹp lại tôn lên vẻ quý tộc trẻ trung của mẹ đó”
“Ừm…mẹ thấy cũng hợp lí đó, mẹ cũng tính sẽ chọn màu đen.
Cảm ơn con gái nhé!”
Vừa dứt lời cánh cửa phòng bị đẩy ra, Lạc Minh Đông một thân tây trang nghiêm nghị bước vào, giọng nói ôn hoà cất lên.
“Hai mẹ con hai người làm gì đấy? Sắp tới giờ đón khách rồi nhanh nhẹn lên”
Nghe thấy giọng chồng muốn la mắng mình Giai Anh Tuyết liền ra vẻ giận dỗi lên tiếng.
“Chồng! Chính là nãy giờ không chọn được váy nào đẹp mà.
Anh mua cho em nhiều quá làm gì”
Lạc Minh Đông thấy vợ mình làm nũng, âm thầm quay mặt đi chỗ khác, tay đưa lên miệng họ nhẹ vài tiếng.
“Ừm…em mặc cái nào cũng đẹp.
Anh đều thích mà, không cần chọn tới chọn lui”
“Nhưng mà con gái vừa chọn màu đen cho em, anh thấy sao?”
Lạc Minh Đông ấp úng giả vờ không quan tâm nói.
“Ừm…đẹp”
Lạc Ân Nghiên nghe cuộc trò chuyện như những cặp đôi mới yêu đương của cha mẹ thì không khỏi buồn cười.
Cô khoanh tay lắc đầu rồi nói.
“Con ra ngoài đây! Cha mẹ nhanh lên đi đó nha”
Nói xong cô liền nhanh bước chân chạy ra ngoài đóng cửa lại.
Tai len lén áp vào cánh cửa, giọng nói mập mờ cưng chiều của Lạc Minh Đông vang lên.
“Vợ em mặc cái này thật sự là đẹp quá đi.
Không hổ là vợ anh”
Lạc Ân Nghiên âm thầm che miệng cười.
Cô biết ngay khi không có cô ở đó cha sẽ liền khác mà, vốn trước mặt cô cha luôn là người nghiêm nghị nên cũng không dám bày tỏ tình cảm với mẹ khi Lạc Ân Nghiên ở đó.
Biết ý đồ của cha nên cô mới nhanh chóng đi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người.
Reng reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, không cần mở ra xem cô liền biết là ai gọi tới, một cái tên hiện lên trên màn hình ‘chồng’ đây là tên Âu Thành Triệu lén lút lấy điện thoại của cô để lưu linh tinh đây mà, tên này cũng thật ấu trĩ quá đi.
Lạc Ân Nghiên nhanh chóng nghe máy.
“Alo?”
“Chị yêu, em đã tới trước cổng nhà chị rồi! Mở cửa cho em vào đi”
“Được rồi!”
Nói một câu đơn giản xong cô liền cúp máy, chân bước nhanh từng bước xuống phòng khách.
Ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài liền thấy thanh niên một thân tây trang màu đen tay đút túi đứng chờ bên ngoài, khác với bộ dáng ăn chơi thường ngày, Âu Thành Triệu hôm nay nhìn rất chững chạc xe cậu đi cũng không phải là dạng thể thao mà chính là xe dành cho gia đình.
Vốn ý định của cô là muốn thuê tài xế để chở gia đình tới bữa tiệc nhưng Âu Thành Triệu luôn nằng nặc đòi tới rước gia đình cô, thấy sự kiên quyết của cậu Lạc Ân Nghiên cũng đành bất lực chấp nhận theo, nếu còn không đồng ý chắc chắn sẽ rất nhức đầu với tên nhóc này, đây là lý do mà cậu xuất hiện trước nhà.
Nghe tiếng mở cổng thanh niên đứng bên ngoài liền liếc nhìn lên.
Một dáng người thon thả xuất hiện trước mặt, không đợi cô nói gì cậu không kiềm lòng được đã vồ vào người cô, hai tay ôm lấy cái eo nhỏ bé, môi không ngừng hôn tới tấp.
Lạc Ân Nghiên bất ngờ đẩy người cậu ra, nhìn vào bên trong nhà một lúc cô liền quay lại nhìn cậu lên tiếng.
“Coi chừng cha mẹ tôi”
“Hai bác thì sao chứ? Công khai cho họ biết em là người yêu của chị luôn”
“Không được!”
Nghe tiếng “không được” chắc nịch ấy, khuôn mặt đang vui vẻ của Âu Thành Triệu trầm xuống nhanh chóng, giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Tại sao?”
“Không có sao trăng gì cả, tôi không muốn cha mẹ biết mối quan hệ này”
“Tại sao lại không muốn biết?”
“Đừng hỏi nữa, đi vô nhà ngồi đợi một tí nhé”
Thấy giọng nói cậu lạnh lẽo một phần Lạc Ân Nghiên cũng đánh trống lảng đi việc khác, nắm tay cậu kéo vào nhà, giọng nói cũng dịu dàng giúp cậu hạ hoả một phần.
Âu Thành Triệu cũng nắm lấy tay cô nhưng ánh mắt của cậu vẫn không rời Lạc Ân Nghiên nửa bước, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái gáy nhỏ bé ấy, sự ác liệt nổi lên không ngừng.
Vừa vào nhà, Lạc Minh Đồng cùng Giai Ánh Tuyết đang bước xuống cầu thang tay của ông đang càm váy giúp vợ đỡ bà từng bước sợ sẽ không may mà vấp té.
Lúc này thấy Âu Thành Triệu bước vào cũng tròn mắt bất ngờ.
Giai Ánh Tuyết lên tiếng.
“Âu Thành Triệu, sao cháu lại ở đây?”
“Cháu là tới rước hai người đi đến lễ tiệc ạ” Cậu lễ phép trả lời.
“Không cần phiền, cứ để tài xế gia đình ta đưa đi cũng được mà”
“Không sao ạ! Dù gì cháu cũng đến đây rồi, hai bác tiến ra xe đi ạ.
Xe cháu đã đậu trước cổng rồi”
“Hây da, thiệt là phiền cháu quá, gia đình bác cảm ơn nhé” Vừa nói Giai Anh Tuyết vừa cười triều mến.
Đứa trẻ này thật ngoan, vừa lễ phép lại vừa tinh tế làm cho bà cũng rất thích.
Tiếc thay thằng bé lại nhỏ tuổi hơn Lạc Ân Nghiên, biết tính con gái là một người lạnh nhạt sẽ không có khả năng yêu người nhỏ tuổi, vì cô là một người sẽ chú ý về bề ngoài hơn là lý trí nên bà cũng tiếc nuối thay.
Nếu hai đứa có cơ hội quen nhau bà cũng giơ hai tay ủng hộ.
Song cả gia đình đều tiến ra ngoài xe, ghế phụ chắc chắn chị để dành cho Lạc Ân Nghiên nên vừa ra cậu đã đẩy cô vào xe còn mình thì mở cửa giúp cha mẹ cô lên.
Chiếc xe lăn bánh ra khỏi khu dân cư, hoà mình vào thành phố nhộn nhịp.
Âu Thành Triệu trên xe lấy ra một hộp kẹo cao su, đưa cho Lạc Ân Nghiên rồi lễ phép hỏi.
“Hai bác ăn kẹo không ạ? Kẹo này cháu nhờ bạn nhập từ bên Anh, vị của nó rất ngọn”
Lạc Minh Đông ngồi phía dưới, tay ôm bả vai vợ mình, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Ừm cho hai bác thử nhé.
Bác gái cũng rất thích nhai mấy thứ linh tinh này, không cho kiểu gì cũng giận bác”
“Anh này…” Giai Ánh Tuyết vỗ nhẹ vào vai chồng.
Lạc Ân Nghiên nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh này cười không ngừng, làm cho cả ba người đều nhìn cô chằm chằm.
Lạc Minh Đông sự nhớ ra cái gì đó, bộ mặt trở lại dáng vẻ nghiệm nghị, trách móc cô.
“Con cười cái gì đó?”
“Ơ không có gì thưa cha” Vừa nói cô vừa cố gắng che miệng, kiềm nén cơn cười đang tới của mình..