Tuyết rơi nhẹ nhàng phủ lên vạt áo, lẩn vào mái tóc đen của Kha Dục. Cậu giơ điện thoại lên, thu cằm vào cổ áo, một tay đút túi bình tĩnh nhìn những bông tuyết bay.
Thật ra, hôm nay cậu mới biết sẽ có trận tuyết đầu mùa. Đài khí tượng dự báo có tuyết, phần mềm cũng đẩy các thông tin về tuyết rơi nên cậu đã có ý định chờ từ sớm.
Từ 9 giờ, sau khi giải xong một bài trên bàn học, cậu đã liếc nhìn ra ngoài cửa sổ tối om.
Đến 12 giờ, sau khi viết xong một trang đề, cậu quay đầu nhìn thấy khung cảnh tuyết rơi tĩnh lặng. Cậu chỉ rất muốn cùng cô ngắm nhìn nên xuống lầu, gọi điện thoại cho cô, chỉ vậy thôi.
Nhưng khi lời chuẩn bị ra khỏi miệng, nó lại biến thành, liệu có thể năm nào cũng cùng tôi ngắm tuyết không? Liệu có thể mãi mãi ở cùng một nơi với tôi không? Kha Dục luôn cố gắng để Lâm Hỉ Triều đáp lại nhiều hơn trong mỗi cơ hội có thể tỏ bày tình cảm.
Đêm mất điện là vậy, đêm tuyết rơi cũng thế. Cậu thở ra một làn khói, cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Trên màn hình, Lâm Hỉ Triều mắt ngấn nước, không chớp mắt nhìn tuyết rơi ngoài màn hình, rất lâu không nói gì.
Cô bị gọi dậy đột ngột, mặc rất ít, tóc còn rối xù vì mới dậy. Biểu cảm ngơ ngác, trông thật ngoan.
Kha Dục rất muốn hôn cô.
Cậu nhìn cô một lúc, cổ họng cử động, búng ngón tay vào màn hình, kiềm chế nói: "Em đi nghỉ đi, tôi cũng nên lên lầu rồi."
"Nói lời tạm biệt với tôi nào."
Bấy giờ Lâm Hỉ Triều mới nhìn thẳng vào cậu, dường như còn hơi mím môi, gật đầu, nhỏ giọng đáp lại một câu tạm biệt.
Ngay khi cậu chuẩn bị tắt video, đối phương lại nhẹ giọng nói: "Thi tốt nhé."
Sau đó, cô nhanh chóng tắt máy, màn hình trở nên đen kịt.
Kha Dục nắm điện thoại, từ từ nhếch mép cười.
Tuyết rơi suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, các học sinh trong đội của các tỉnh đạp tuyết ra ngoài, lên xe buýt đến điểm thi.
Trong khoang xe yên lặng, trước kỳ thi ai nấy đều ngồi yên trên ghế, im lặng nhìn ra cửa sổ trong trạng thái bình tĩnh hoặc căng thẳng.
Kha Dục bị nghẹt mũi nên tinh thần không tốt, đêm qua cố ra vẻ gọi điện cho cô ngắm tuyết đầu mùa, kết quả làm cậu bị cảm.
Cậu nhắm mắt hờ, ho nặng một tiếng.
Khi đến điểm thi là lúc 8 giờ, chuông bắt đầu thi reo lên.
Lúc này, mũi cậu nghẹt càng nặng, lướt qua đề một lần, xoay xoay bút, rồi cúi đầu tính toán trên giấy nháp.
Kỳ thi CMO, diễn ra trong hai ngày với sáu câu hỏi lớn.
Buổi sáng thi 4 tiếng rưỡi, giải 3 câu.
Muốn vào top 60 để đủ điều kiện vào đội tuyển quốc gia, thông thường trong hai kỳ thi phải chắc chắn đạt điểm cao ở 4 câu hỏi.
Xung quanh toàn là tiếng lách cách của bút viết, tinh thần Kha Dục không tỉnh táo, dù suy nghĩ khá nhanh nhưng cậu vẫn bị mắc ở câu n3 cuối, cậu gần như phải chạy đua với thời gian để chứng minh quá trình giải trên tờ đề.
Chuông kết thúc vang lên, Kha Dục xoay cổ, đặt bút xuống.
Ra khỏi phòng thi, trên đường về, đội của họ với đội khác cùng ngồi chung một xe, đều đang thảo luận về đề thi và dự đoán điểm.
Hứa Căng Tiêu ngồi cạnh Kha Dục, vẫn đang nói chuyện điện thoại với mẹ, nói gần hết đoạn đường mới cúp máy, tháo kính thở dài.
Trông có vẻ hơi thất vọng.
Có người thò đầu qua hỏi cậu ta về câu hỏi cuối cùng.
Cậu ta cười nhạt nói: "Tớ không giải được."
Người đó quay sang hỏi Kha Dục, Kha Dục xoa xoa mũi, tựa đầu vào cửa sổ rồi đáp: "Có thể dùng phép đếm bao hàm loại trừ, viết biểu thức bao hàm loại trừ, cuối cùng dùng hàm số để quy nạp."
"Hàm số rất khó tính, tớ phải tính rất lâu."
Trong xe có tiếng xuýt xoa, trông có vẻ mọi người đều bị câu hỏi cuối làm khó.
Hứa Căng Tiêu đeo kính vào, liếc nhìn cậu, cuối cùng quay đi.
Chiều về khách sạn, mọi người đều đang dự đoán đề và điểm, để xác định buổi thi ngày mai phải đạt bao nhiêu điểm, làm đúng bao nhiêu câu mới có thể đoạt huy chương vàng vào đội tuyển.
Kha Dục trở về phòng uống thuốc rồi ngủ, chiều dậy tinh thần khá hơn, vừa mở mắt đã thấy huấn luyện viên đang đứng trong phòng nói chuyện với Hứa Căng Tiêu về đề thi, có vẻ đang an ủi cậu ta điều gì đó.
Họ ngồi một bên trò chuyện, Kha Dục nhàm chán ngồi bên cạnh, huấn luyện viên hỏi cậu thì cậu đáp lại vài câu.
Hôm nay là thứ hai, Lâm Hỉ Triều đang đi học, cậu không tìm cô liên lạc, chỉ nhận một cuộc điện thoại của ông nội hỏi về tình hình thi cử rồi lười biếng ngồi một bên.
Đoạn đối thoại lọt vào tai cậu.
Không biết vì sao, Hứa Căng Tiêu càng nói càng có vẻ chán nản.
"Trường em không coi trọng thi đấu, lớp 10 em chỉ giành được huy chương bạc cấp quốc gia, nếu lớp 11 không có thành tích tốt thì khi quay lại trường đã là lớp 12 rồi, lúc đó chắc không còn cơ hội nữa."
Kha Dục nghe không tập trung nhưng vẫn khá đồng ý.
Việc có đoạt được huy chương vàng hay vào được đội tuyển quốc gia hay không, từ một mức độ nào đó, liên quan đến mức độ quan tâm của nhà trường đối với cuộc thi, với cả việc đào tạo học sinh.
Ở điểm này, THPT Số 1 làm tốt hơn Thực Nghiệm nhiều.
Thực Nghiệm từ trước đến giờ chưa có ai đoạt huy chương vàng, còn THPT Số 1 đã có vài người vào được đội tuyển quốc gia.
Kha Dục đang mơ màng thì nghe Hứa Căng Tiêu nói: "Vì vậy, nếu kỳ thi này không có kết quả gì, chắc em sẽ chuyển đến THPT Số 1."
Chậc.
Cậu cau mày, vừa quay đầu nhìn cậu ấy, Hứa Căng Tiêu nói tiếp: "Chuyển đến THPT Số 1, sang năm lớp 12 có thể thử lại lần nữa."
Huấn luyện viên an ủi cậu ta vài câu, nói rằng rất ít người có thể làm hoàn chỉnh câu cuối, bảo cậu ta đừng nghĩ nhiều, hãy tập trung vào kỳ thi ngày mai.
Huấn luyện viên rời đi, Kha Dục ngồi bên nhàn nhạt hỏi: "Cậu muốn chuyển đến THPT Số 1 à?"
Hứa Căng Tiêu không ngờ Kha Dục lại bắt chuyện, lắc đầu: "Không chắc, còn phải xem kết quả lần này."
Cậu ta có lẽ cảm thấy câu trả lời như vậy không quá nhiệt tình, lại bổ sung: "Nếu tôi ở lại Thực Nghiệm, trường sẽ không cho phép tôi tiếp tục tham gia thi đấu khi lên lớp 12."
Kha Dục cúi đầu cười nhạt, lấy một điếu thuốc từ hộp ra, nhưng cổ họng đang khó chịu nên lại đặt xuống, nhìn Hứa Căng Tiêu một cái rồi ra hiệu.
Hứa Căng Tiêu ngẩn ra, vội xua tay.
Kha Dục: "Đừng giả vờ."
"Không phải." Hứa Căng Tiêu nhớ đến tối qua, cổ họng di chuyển, cụp mắt: "Khói thuốc này mạnh quá."
Kha Dục chống cằm, lười nhác đánh giá cậu ta.
Ngay cả khói thuốc nặng nhẹ như nào cũng biết.
Giỏi thật đấy.
Cậu thu ánh nhìn, mở điện thoại lên, thờ ơ hỏi: "Lãnh đạo THPT Số 1 đã liên lạc với cậu rồi à?"
"Ừ." Hứa Căng Tiêu lặp lại những gì đã nói với Lâm Hỉ Triều trước đó, nói với Kha Dục.
Thấy Kha Dục có vẻ hứng thú với chủ đề này, cậu ta chủ động hỏi về THPT Số 1 và những vấn đề liên quan đến thi đấu.
Kha Dục không đáp, vẫn lướt điện thoại.
Hứa Căng Tiêu nhìn Kha Dục hồi lâu, cuối cùng cúi đầu, từ dưới gối lấy ra thuốc lá với bật lửa rồi đi ra cửa sổ, bên ngoài tuyết trắng xóa, cậu ta châm điếu thuốc, ngọn lửa màu cam cháy rực lên một bên mặt, hai ngón tay kẹp thuốc ngậm lên môi, phả ra làn khói, trông rất thành thạo.
"Kha Dục, giữa chúng ta... có hiểu lầm gì không?" Hứa Căng Tiêu ngước mắt nhìn cậu, mang theo chút do dự.
Kha Dục ngửi thấy mùi từ bên cạnh, không ngẩng đầu, cũng không đáp, ngón tay lướt đến khung chat với Cẩu Hề Duy, gõ chữ.
"Việc thi đấu đối với tôi là rất mệt mỏi, trên con đường này tôi không gặp nhiều bạn bè, mọi người xung quanh đều nói cậu rất giỏi."
Hứa Căng Tiêu mím môi, chân thành nói: "Tôi luôn rất ngưỡng mộ cậu."
Kha Dục kéo nhẹ khóe môi, tay vẫn không ngừng, cũng không có phản ứng gì.
"Trước đây, trong bữa tiệc sinh nhật, còn cả lần đi dã ngoại, xin lỗi, vì khi đó cậu không ở bên Lâm Hỉ Triều nên..."
Ngón tay đang gõ chợt dừng lại, Kha Dục hít một hơi, cuối cùng quay sang, đôi mắt đầy vẻ khó chịu ngắt lời Hứa Căng Tiêu —
"Cậu lôi cô ấy vào làm gì?"
Hứa Căng Tiêu ngạc nhiên trước âm điệu đột ngột tăng cao của cậu, cậu ấy đưa tay chạm vào mũi, dụi tắt thuốc rồi tiếp tục nói.
"Vì Cẩu Hề Duy viuws Thư Nhiên đã nhắc đến, trước đây là lỗi của tôi." Ánh mắt cậu ta chân thành: "Nếu cậu ghét tôi vì điều này, thì tôi muốn xin lỗi cậu."
"Xin lỗi vì cái gì?"
Kha Dục nhíu chặt mày, đặt điện thoại lên bàn: "Không phải cậu đang giúp cô ấy à? Giúp cô ấy cần xin lỗi tôi sao?"
Hứa Căng Tiêu trông như bị cậu hỏi bối rối, đứng ngây ra đó: "Tôi tưởng cậu để ý tôi với cô ấy..."
"Tôi không để ý đến cậu."
Đôi mắt đen nhánh của Kha Dục nhìn thẳng vào cậu ta: "Thay vào bất cứ ai làm gì với cô ấy tôi cũng sẽ để ý, chuyện này không liên quan đến cậu."
Cậu nói rõ từng câu từng chữ: "Đừng tự nâng mình lên, hiểu chưa?"
Hứa Căng Tiêu nhận ra, chỉ cần nghe cậu ta nhắc đến ba chữ Lâm Hỉ Triều, toàn thân Kha Dục sẽ trở nên sắc bén, tràn ngập sát khí.
Cậu ta cúi đầu: "Xin lỗi, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn giải thích với cậu về hiểu lầm trước đây."
"Không có hiểu lầm." Kha Dục cười nhìn cậu: "Cậu là người thật sự thú vị lắm đó, cậu đang tưởng tượng ra cái gì vậy?"
Kha Dục thẳng thắn lột trần Hứa Căng Tiêu: "Cậu không cần xin lỗi, không cần hạ thấp bản thân khen tôi, không cần nói những lời hoa mỹ giả tạo đó, tôi không thích, với lại cũng thấy phiền."
"Lời tôi nói đều là thật."
Được thôi.
Kha Dục nhún vai, thấy Hứa Căng Tiêu thật vô vị.
Cậu gật đầu, cằm hướng về phía hộp thuốc.
"Vậy cậu còn cố tình hút thuốc trong nhà vệ sinh chờ bị người ta phát hiện, đang diễn trò gì?"
Không gian bán kín là nơi mùi hương khó bay nhất, những ai trốn hút thuốc ở trường hoặc ở nhà đều biết.
Tốt nhất đừng vào nhà vệ sinh, một khibị bắt được là không thoát.
Rõ ràng mùa đông chỉ cần mở cửa sổ thì ai mà ngửi được mùi?
Hành vi này thật sự rất vụng về, bộ dạng thành thạo của Hứa Căng Tiêu không biết mới là lạ.
Hứa Căng Tiêu ngẩn người, biểu cảm hơi rạn nứt.
"Tôi... tôi không cố ý, tôi không biết cậu sẽ về vào lúc đó."
"Cậu giỏi đấy, tôi mới vẫy tay cậu đã châm thuốc, không phải rất kìm nén sao? Nhanh chóng muốn phơi bày bản chất trước mặt người khác như vậy à?"
Hứa Căng Tiêu nhìn cậu như thể đang nghe điều gì khó tin, như thể đang tự hỏi tại sao Kha Dục lại nghĩ như vậy.
Kha Dục chống lưỡi vào má, không muốn cãi nhau với cậu ta nữa.
Người này giỏi nhất là bám theo chủ đề của người khác, chiều theo sở thích của người khác, dùng tư thế của một người bạn tốt để kết bạn.
Vì thế cậu ta có thể chơi rất thân với bất kỳ ai, có thể giành được sự tin tưởng của bất cứ ai.
Kha Dục không muốn đánh giá cách kết bạn như vậy, tất nhiên cũng không muốn dính líu gì đến người như thế.
Cậu đứng dậy, cầm điện thoại đi ra cửa, chỉ nhạt giọng bỏ lại một câu.
"Chúc cậu thi tốt, tốt nhất đừng đến THPT Số 1."
...
Tối hôm đó Kha Dục đã đổi phòng, nói thẳng với giáo viên rằng mình và Hứa Căng Tiêu có mâu thuẫn, trước mặt mọi người làm rõ mối quan hệ, không muốn giả vờ khách sáo gì nữa.
Mọi người xung quanh đều thấy khó hiểu, mọi người đều biết tính cách của Kha Dục, nhưng một học sinh gương mẫu như Hứa Căng Tiêu lại có xích mích với người khác thì thật sự khó tin.
Nhưng sự thắc mắc và bàn tán này không kéo dài lâu, vì kỳ thi thứ hai nhanh chóng diễn ra.
Kha Dục đã thể hiện rất tốt, cậu đã làm đúng cả ba câu đầu tiên của kỳ thi đầu, huấn luyện viên đã dự đoán điểm rất cao, kỳ thi thứ hai chỉ cần làm đúng một câu nữa là an toàn.
Hôm nay trạng thái cậu tốt hơn nhiều so với hôm qua khi mũi bị nghẹt, còn đầu thì đau như búa bổ.
Sau khi kết thúc kỳ thi, ước tính điểm số đã gần như chắc chắn.
Mọi người đều truyền tai nhau rằng Kha Dục có thể là người duy nhất trong đội tỉnh có thể vào đội tuyển.
Trong khi đó, Hứa Căng Tiêu, người cũng được chú ý nhiều, nghe nói cậu ấy vẫn thất bại ở câu hỏi cuối, nhưng nếu tính điểm từ 4 câu thì cũng có thể đoạt được huy chương vàng.
Tuy nhiên điểm chuẩn chưa được công bố, ai cũng không biết kết quả sẽ thế nào.
Chiều hôm đó sau khi thi xong, xe buýt vừa trở về khách sạn, Kha Dục đã được bố đón đi.
Học sinh lục tục xuống xe, thấy Kha Dục lên một chiếc xe có biển số ngũ quý, ánh mắt mọi người đều phức tạp.
Hứa Căng Tiêu và một nam sinh khác tình cờ đi sau cậu, họ chuyển chủ đề sang Kha Dục.
Nam sinh nói người có tài năng có điều kiện thật sự khác biệt, không hẳn là chăm chỉ nỗ lực hơn chúng ta, nhưng đường đi của cậu rất thuận lợi, thuận lợi đến nỗi người khác phải ghen tị.
Hứa Căng Tiêu cười nhẹ: "Đừng nói vậy, bản thân cậu ta thật sự có thực lực, khi chúng tôi thảo luận về câu hỏi, cậu ta cũng có thể nhanh chóng nắm bắt ý chính."
"Cậu với cậu ta đã xích mích rồi mà, vẫn bênh cậu ta à?"
"Tất nhiên."
Hứa Căng Tiêu dừng bước nhìn xe của nhà Kha Dục dần khuất khỏi tầm mắt.
Nụ cười trên mặt cậu ta dần tan biến, cho đến khi biến mất hoàn toàn: "Phải nói sao đây, dù gì, tớ thật sự ghen tị với cậu ta."