Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

Chương 37: 37: Ishilia Đôi Mắt Của Anh Thật Đẹp Như Một Mùa Xuân Tràn Đầy Sức Sống






"Anh nói gì? Yuanna thích tôi? Làm sao có thể?" Đường Ẩn hoàn toàn không hiểu.

Kiếp trước cậu theo đuổi Yuanna lâu như vậy, Yuanna cũng không cho cậu vẻ mặt dễ nhìn nào, sao đột nhiên thích cậu rồi?
"Chuyện đó tôi có thể làm chứng.

" Lục Tước hiếm khi đứng trên một mặt trận thống nhất với Kerr, vì Yuanna tỏ tình nhẹ như mây gió: "Sau khi em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Yuanna đã bắt đầu viết bài hát đưa đám cho em, vừa hát vừa khóc, khóc ra rất nhiều hạt châu.

"
Nghe được những lời này, Đường Ẩn tự dưng nghĩ đến ảo ảnh mà cậu nhìn thấy khi bị mẫu thụ tinh linh rửa tội.

"Đúng rồi, mẫu thụ tinh linh lần này xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Ẩn hỏi.

Kerr nhìn Lục Tước, Đường Ẩn cũng đi theo nhìn Lục Tước, Lục Tước quay đầu lại, nhìn cái đuôi phía sau đang khẽ run lên vì chột dạ.

"Tôi cảm nhận được hơi thở thời không và vĩnh hằng còn sót lại từ trong thân của mẫu thụ tinh linh nhưng tôi chưa bao giờ tiếp xúc với mẫu thụ tinh linh bao giờ cả, nếu không phải dấu vết của rồng thời không và vĩnh hằng nhiệm kỳ trước thì có lẽ chỉ có Lục Tước ở kiếp trước mới có thể giải thích được.

" Kerr ẩn ý nói.

Lục Tước đành phải giải thích nói: "Đó là đường lui.

"
"Nếu việc du hành thời gian thất bại, ký ức ẩn trong mẫu thụ tinh linh cũng có thể cho biết chuyện gì đã xảy ra với tôi trong đời này.

"
Hắn cũng chuẩn bị một đường lui tương tự ở đền thần thú, xem như là bảo hiểm nhân đôi.

"Tôi trùng sinh là do anh làm hả?" Đường Ẩn hỏi.

"Không phải chỉ có tôi, Kerr và Yuanna cũng có đóng góp chỉ là thời gian lần này hình như xảy ra vấn đề nên khiến cho ký ức của chúng tôi không được trọn vẹn cho lắm.

" Lục Tước không tự nhận hết công lao về mình, hắn nhìn Đường Ẩn, khó nén vui mừng nói: "Nhưng cũng may chỉ có những sai sót nhỏ này mà không tạo nên những sơ hở nào khác.

"
Kerr nghe vậy cũng khẽ gật đầu, ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại trên người Đường Ẩn.

"Mấy anh chuẩn bị bao lâu?" Đường Ẩn đột nhiên hỏi.


"Ba năm.

" Lục Tước đáp.

Ba năm.

Hóa ra cậu cảm thấy những năm tháng dài đằng đẵng khi bị phong ấn chỉ có ba năm? Không, cậu không thể mắc sai lầm lớn như vậy trong việc phán đoán thời gian.

Vậy thì lời giải thích duy nhất chỉ có thể là trong lần quay ngược thời gian này, thiếu sót lớn nhất không phải là họ thiếu thốn chút ký ức, mà là cậu giống như bị mắc kẹt ở chiều không gian khác chịu nỗi dằn vặt vô tận.

Đường Ẩn nhìn qua ánh mắt may mắn mất mà được lại của Lục Tước và Kerr, hai người vui giận không lộ vì cậu vung tay đánh nhau, tuy không đổ máu thì có hơi tiếc! À không đúng, vì cậu làm chuyện lớn, tiến hành quay ngược thời gian, có lẽ đây là tình yêu trong miệng người đời.

Cậu không có khả năng đáp lại tình này đã là một loại tàn nhẫn rồi, Đường Ẩn nghĩ tới đây, lễ phép nói: "Cảm ơn mấy anh đã quay ngược thời gian.

"
Sau khi cảm ơn một tiếng, Đường Ẩn có hơi mệt mỏi, cậu từ khi trùng sinh đến bây giờ vẫn luôn bận rộn với kẻ thù không xác định rồi đột nhiên phát hiện ra thân phận thực sự của kẻ thù, lại phát hiện phần lớn nỗi đau của cậu có liên quan tới người ta nhưng người ta đều có ý tốt nên không có gì để nói cả.

Cậu mở quang não ra, mở danh sách liên lạc thật dài của mình, rất nhiều avatar đã thành màu đen nghĩa là đối phương đã không còn sống nữa nhưng trước thời đại tinh tế, càng có nhiều người đã ra đi khỏi thế giới của cậu.

Đường Ẩn kéo được một nửa thì tìm được tài khoản của Yuanna, lịch sử trò chuyện của hai người vẫn là vào ngày tế thần biển hôm ấy, Yuanna gửi cho cậu:
[Cậu đã nghe bài hát của tôi chưa?"
Đường Ẩn: [Đã nghe được.

]
Khi Đường Ẩn gửi tin nhắn này, phía trên khung chat hiển thị đối phương đang nhắn, hiển thị ngắt quãng tựa hồ đang không ngừng sửa đổi, cuối cùng cũng gửi tin nhắn:
[Tôi đang chuẩn bị cho buổi hòa nhạc tạm biệt, địa điểm đặt ở thủy quốc, cậu có đến không?]
Đường Ẩn: [Đến, tôi đang muốn thảo luận vấn đề này với anh.

]
Nhắn xong liền kể lại kế hoạch của Kerr, sau khi nói xong Đường Ẩn cảm thấy nói chuyện như thế này có hơi lạnh lùng, dù sao cậu muốn nhờ Yuanna giúp đỡ, thế là cậu dùng cái đầu nhỏ của mình nhanh trí suy nghĩ một lát rồi gửi một icon.

Đường Ẩn: [Hoa hồng.

jpg]
Suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy icon này không thể biểu đạt hết được nhiệt tình của mình, Đường Ẩn lại gửi: [Tặng người một đóa hoa hồng, trên tay còn vương vấn hương thơm.


jpg]
Khung chat của Yuanna hiện ra "Đối phương đang nhập", cuối cùng Yuanna cũng gửi một icon hoa hồng và điếu thuốc đáp lại: [Không sao cả, tôi có hơi mệt, tôi là hoa hồng buồn lúc nửa đêm.

jpg]
Trong lúc nhất thời bầu không khí rất ấm ấp hòa thuận, Đường Ẩn bày tỏ quan tâm cuối cùng: [Ca hát phải bảo vệ cổ họng, bớt hút thuốc chút nha.

]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Yuanna, Đường Ẩn đã chuẩn bị rời khỏi khu rừng tinh linh đến thủy quốc.

Trước khi rời đi, cậu phải nói lời tạm biệt với tinh linh vương, dù sao lần này không phải chạy trốn nên lễ phép vẫn phải có.

Lúc Đường Ẩn tìm tới Ishilia, đối phương đang chuẩn bị cho một buổi lễ chúc mừng, việc khôi phục mẫu thụ tinh linh là ưu tiên hàng đầu của cac tinh linh, họ phải bày tỏ niềm vui bằng một buổi lễ hoành tráng.

Ishilia khoác lên mình một chiếc áo dài lộng lẫy bằng vàng và bạc đan xen, mái tóc dài đẹp như ánh trắng của hắn được vén ra từ hai bên thái dương, bện thành một bím tóc dài mảnh, hắn không mang đồ trang sức đắt tiền, tất cả đồ trang trí đều là hoa và cây cỏ, nhành hoa mảnh mai cắm vào tai của hắn, đóa hoa như chiếc bông tai tinh xảo nở rộ trên đôi tai trắng như tuyết của hắn.

Hắn là tinh linh vương xinh đẹp là con của thiên nhiên, có bướm bay xung quanh hắn, chim nhỏ không muốn rời xa đậu trên vai hắn, rực rỡ xán lạn, tươi mát tự nhiên.

Đường Ẩn không khỏi dừng một chút khi nhìn thấy cảnh đẹp này, cũng không có trước tiên đi lên quấy rầy Ishilia.

Dù cậu là một huyết tộc quen với bóng tối nhưng cậu thích nhìn những khuôn mặt đước gắn với ánh sáng.

Chẳng hạn như mái tóc vàng rực rỡ và đôi mắt xanh thẳm của Lục Tước, chẳng hạn như đôi mắt xanh biếc đầy sức sống của Ishilia.

Đường Ẩn lặng lẽ đứng dưới bóng cây, nhìn Ishilia bận rộn, cậu trời sinh có đôi mắt ẩn tình, khi nhìn một người vừa đa tình lại thâm tình.

Ishilia nghe thấy chú chim nhỏ trên vai ríu rít: "Xinh quá, Ishilia, xinh quá, Ishilia, không xinh, lớn xinh, em thích! "
Ishilia bị tiếng chim hót trong trẻo làm rối loạn suy nghĩ, hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Đường Ẩn mà không hề đề phòng.

Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Đường Ẩn, hắn đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp duyên dáng, bệnh hoạn và cao quý của bóng tối đó.

Rõ ràng là đang nhìn bóng tối nhưng hình như bị nắng làm nhói hai mắt.

Tinh linh vốn là một chủng tộc luôn khao khát một tồn tại tươi đẹp, nói nôm na một chút là tộc tinh linh đều là nhan khống mà Ishilia cũng không ngoại lệ, hắn là tồn tại đẹp nhất trong tộc tinh linh hắn luôn nhìn thân thương phận, tự cho mình là thanh cao, hắn yêu tất cả những gì đẹp đẽ, muốn trồng ra hoa hồng ánh trăng nhưng lại nhiều lần thất bại, ngay khi hắn muốn bỏ cuộc thì Đường Ẩn xuất hiện.

Để hiện thực hóa ước nguyện của hắn mà vị huyết tộc tôn quý kia đã ngồi xổm trong đất, tự tay chôn những hạt giống trong vườn hoa.


Hắn nói với vị huyết tộc này: "Vô ích thôi, đừng uổng phí sức lực.

"
Đối phương nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ trong veo dường như ngưng tụ yêu thương chỉ phản chiếu bóng dán của hắn, ánh mắt như vậy có sức cám dỗ khó cưỡng đối với những tinh linh yêu mọi thứ đẹp đẽ và trong sáng: "Ishilia, đôi mắt của anh thật đẹp giống như một mùa xuân tràn đầy sức sống.

"
Hắn đã được vô số người khen ngợi bằng những lời hoa mỹ, tất cả những lời ca ngợi mà hắn nghe được trong đời này đều không đỡ được một câu tỏ tình đơn giản của Đường Ẩn.

Họ gặp nhau trong một mùa xuân tươi đẹp, tìm một thác nước để trốn cái nắng chang chang của mùa hè oi bức, trong một thu đầy quả nằm trên tấm thảm dày làm từ lá khô đỏ bàn về thơ ca, giúp những chú sóc nhỏ trải qua mùa đông phủ đầy sương giá.

Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của hắn không còn phản chiếu mùa xuân mà là tràn ngập bốn mùa liên quan đến Đường Ẩn.

Hắn vốn tưởng rằng sau này xuân, hạ, thu, đông đều sẽ như vậy, nhưng không ngờ Đường Ẩn lại rời đi mà không có lý do.

Nhìn thấy Đường Ẩn từng bước đi tới trước mặt hắn, y như lúc trước nói chuyện chia tay, cuối cùng Ishilia không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Đường Ẩn mờ mịt nhìn hắn.

"Tại sao đột nhiên xông vào khu rừng tinh linh rồi lại đột ngột rời đi?" Rốt cuộc hắn cũng hỏi câu hỏi đã quấy nhiễu hắn suốt cả ngày lẫn đêm.

"Tại sao rõ ràng thích anh nhưng không chịu ở lại với anh?"
"Làm xong chuyện, tôi nhất định sẽ rời đi.

" Đường Ẩn luôn hỏi gì đáp nấy: "Tôi thích anh từ bao giờ?"
Ishilia đã tưởng tượng ra nhiều câu trả lời nhưng lại không ngờ đến câu trả lời này.

"Em! chưa bao giờ thích tôi?" Có một sự run rẩy yếu ớt trong giọng nói của hắn.

Đường Ẩn chém đinh chặt sắt nói: "Chưa hề.

"
"Thế nhưng em nói với tôi, Ishilia, đôi mắt của anh rất đẹp như một mùa xuân tràn đầy sức sống.

" Hắn run giọng nói.

Đường Ẩn nhớ lại một chút: "Tôi đã nói qua câu này sao? Nhưng đôi mắt của anh nhìn đẹp thật.

"
Mỗi lời Đường Ẩn nói ra đều biến thành con kiến ​​gặm nhấm trái tim hắn, Ishilia đau lòng đến mức không nói ra được nữa: "Nếu em không thích anh, tại sao em lại trồng hoa hồng ánh trăng cho anh?"
"Bởi vì tôi cũng cần hoa hồng ánh trăng mà.

"

Tình yêu đẹp đẽ trong kí ức đã tan vỡ trước câu nói này, Ishilia dường như nghe thấy âm thanh thế giới của hắn đang tan rã từng chút một, biển hoa hồng mà hắn và Đường Ẩn tự tay trồng vào giờ phút này dường như khô héo, hóa ra hắn coi là hai bên tình nguyện chỉ là kịch hài của một người mong muốn đơn phương nên những năm tháng yêu thầm ấy đã trở thành trò cười ùn ùn kéo đến.

Thời gian thuộc về Ishilia đứng lặng, vô số ký ức đẹp đẽ đó bắt đầu phai nhạt dần, tan vỡ, không thể nhận ra, trong khi linh hồn hắn buồn bã co ro trong bóng tối, nhuộm đầy u ám giống như khi nhìn từ bên trong mẫu thụ tinh linh ngày ấy, tràn đầy khao khát phá hoại.

Con chim trên đầu vai Ishilia thét lên tiếng rít chói tai, toàn thân xù lông, hoảng sợ bay khỏi.

Chỉ thấy tinh linh vương người tượng trưng cho thuần khiết và sắc đẹp đã có một thay đổi lớn về diện mạo, mái tóc vàng bện bằng hoa và lá xanh dần dần chuyển sang màu nhợt nhạt, làn da trắng như tuyết giống như thay đổi từ ngày sang đêm, đôi mắt xanh lục dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm mà chỉ sinh vật bóng tối mới có.

Dưới kích thích cực lớn hắn đang dần sa đọa.

Đường Ẩn nhìn Ishilia đang sa đọa, không khỏi thở dài, cậu vốn chỉ muốn nói chuyện này ra nhưng ngờ lại thành như vậy.

Mặc dù bản thân Đường Ẩn là một sinh vật bóng tối nhưng Đường Ẩn không thích sinh vật bóng tối, thậm chí còn bài xích, cậu không muốn nhìn thấy Ishilia sa đọa.

Vì vậy Đường Ẩn nâng mặt Ishilia lên, đôi mắt đỏ như máu phản chiếu ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, dường như có một vệt đỏ mỏng chảy ra từ đuôi mắt mờ mông lung lại thâm tình, Đường Ẩn nhìn sâu vào mắt tinh linh vương, khẽ nói: "Ishilia, đôi mắt của anh thật đẹp như một mùa xuân tràn đầy sức sống.

"
Hàng mi dài không ngừng run rẩy, đôi mắt của Ishilia cũng run lên, màu đỏ thẫm và màu xanh lục bảo trong mắt hắn không ngừng trộn lẫn như thể đang trộn lẫn thứ gì đó.

Đường Ẩn vuốt ve gương mặt của Ishilia bằng những ngón tay lạnh lẽo như đang an ủi điều gì đó, đôi mắt đẫm máu ấy giống như một vầng trăng máu không rõ, có vẻ như những người bị bao phủ bởi ánh sáng của mặt trăng máu sẽ rơi vào một lời nguyền không thể hóa giải.

"Không, so với mùa xuân càng đẹp hơn.

"
Đường Ẩn dịu dàng lại tình cảm như vậy, chậm rãi mà chắc chắn nói: "Vì thanh xuân sẽ mãi trôi qua nhưng đôi mắt anh sẽ luôn xanh tươi.

"
Những giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ đôi mắt xanh lục ấy, lúc này quá trình sa đọa ngừng lại, tinh linh lại xinh đẹp tràn đầy sức sống và rực rỡ trở lại nhưng đôi mắt của hắn khóc đến đau lòng như vậy.

Đường Ẩn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Ishilia, nói với giọng đầy thương tiếc: "Tại sao anh lại khóc? Ishilia, đôi mắt của anh rất đẹp, khi anh khóc sẽ khiến trái tim tôi tan nát mất rồi.

"
Cậu nói mình tan nát trái tim nhưng trong mắt lại không có nửa phần thương tiếc, tất cả dịu dàng và thương tiếc ấy nổi trên bề mặt, chảy trong giọng điệu tạm thời chậm lại của cậu, chảy trong đôi mắt đẫm máu có vẻ thâm tình nhưng thật ra vô tình của cậu.

Thế là Ishilia cảm giác mình bị tổn thương thấu tim.

Hắn nói Đường Ẩn: "Em đi đi.

Sau này đừng nhìn một tinh linh khác với ánh mắt tình cảm như vậy, người ta sẽ nghĩ em đang yêu người ta đó.

".