Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

Chương 35: 35: Chết Cùng Nhau






Sau khi Lục Tước mở mắt ra, hắn nhìn chăm chú Đường Ẩn một lúc lâu, toàn bộ quá trình đều duy trì một biểu cảm, dù Lục Tước trước đây không có nhiều biểu cảm nhưng vẫn có một số điểm khác biệt giữa khuôn mặt vô cảm trước đây và dáng vẻ hiện tại, lúc này Lục Tước giống như một đoạn video bị ai đó nhấn nút tạm dừng, Đường Ẩn thậm chí còn phát hiện ra Lục Tước vẫn luôn nín thở kể từ khi hắn mở mắt ra.

Dù huyết tộc không cần thở nhưng con người rõ ràng vẫn phải có, nếu không cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của Lục Tước, Đường Ẩn sẽ nghi ngờ Lục Tước đang ở trong tình trạng "Chết không nhắm mắt".

Lại thêm trên mặt Lục Tước vẫn còn in rõ một dấu tay, Đường Ẩn nhìn thấy thì không khỏi có hơi chột dạ, cậu khẽ nói: "Anh tỉnh rồi.

"
Lục Tước vẫn nhìn cậu không chớp mắt.

Đường Ẩn do dự một hồi, cậu đưa tay chạm vào khuôn mặt sưng đỏ của Lục Tước, bàn tay của cậu lạnh lẽo, dán vào trên mặt của hắn sẽ có tác dụng làm dịu, biểu hiện của Lục Tước không có thay đổi gì trong suốt cả quá trình, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Đường Ẩn như thể có đóa hoa nào đó sắp nở trên mặt Đường Ẩn vậy.

Đường Ẩn tự hỏi liệu có phải Lục Tước đã xảy ra sự cố gì khi thức tỉnh sức mạnh nên đã khiến đầu óc trở nên ngu ngốc chăng.

Đúng lúc này, Lục Tước chậm rãi vươn tay ra, cẩn thận giữ chặt tay Đường Ẩn trên mặt mình, hắn giống như một con chó săn lớn màu vàng nào đó, ngoan ngoãn đặt mặt mình vào lòng bàn tay của chủ nhân, đôi mắt màu xanh thẳm ẩm ướt và tràn ngập nước mắt trong chốc lát.

Hai đôi tai hồ ly trắng lộ ra sau lớp tóc vàng rối bù rồi cụp tai xuống, chín chiếc đuôi hồ ly lông xù lấp đầy trong hốc cây, đầu đuôi chỉ dám chạm vào vạt áo của Đường Ẩn, Lục Tước giống như dã thú bị thương tìm được bảo vật thất lạc trong hang ổ.

"Anh bị sao vậy?" Đường Ẩn ngơ ngác hỏi.

Lục Tước cũng không nói gì, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Đường Ẩn, Đường Ẩn cảm nhận được run rẩy nhỏ từ cái ôm của Lục Tước, nước mắt ẩm ướt làm ướt vải trên vai Đường Ẩn.

"Ngài có thể hút máu của tôi được không?" Đường Ẩn nghe thấy Lục Tước hỏi như vậy, giọng nói của Lục Tước rất nhẹ nhàng như đang nói mớ.

Đường Ẩn nghe vậy cảm thấy có chuyện tốt như vậy sao, cậu dựa vào tự chủ của bản thân khó khăn từ chối: "Bây giờ không tiện lắm.

"
Mũi thính như chó của cự long sẽ đuổi kịp ngay khi ngửi thấy mùi máu tươi.


Không ngờ ngay sau đó Lục Tước đã đã cắt cổ mình, hắn cắt rất dứt khoát, hiến tế bản thân mang theo thành kính và tuyệt vọng để triệu hồi ác ma, máu đỏ tươi từ chiếc cổ mỏng manh chảy ra mùi thơm mê người tỏa ra tựa như vô số đóa hồng nở rộ trong đêm, răng nanh của Đường Ẩn lộ ra tại chỗ.

Móa!
Thơm quá! Mình không ăn cơm thì còn là huyết tộc sao?!
Đường Ẩn dựa vào bên cổ Lục Tước, ôm lấy Lục Tước mà hút một cách vui vẻ, không biết là cậu hút quá nhiều hay là máu của Lục Tước lần này có khả năng chữa trị, dù Đường Ẩn cảm thấy đầu lưỡi tê dại nhưng cậu vẫn có thể uống thêm, đến mức không thể kiểm soát được bản thân, sinh ra ham muốn hút khô Lục Tước và có nghĩ hôm nay mà có rượu thì sẽ buông thả uống đến cạn.

Mất máu quá nhiều là một điều nguy hiểm đối với bất kỳ loại sinh vật mạnh mẽ nào nhưng hết lần này tới lần khác Lục Tước đều tùy ý để Đường Ẩn hút máu, thậm chí còn vuốt lưng Đường Ẩn như thể hắn đang lo lắng Đường Ẩn sẽ bị sặc nếu uống quá nhanh.

Mùi máu nồng nặc lan tràn trong hốc cây, mùi bị gió thổi bay, bay về một phương xa không xác định.

Đôi mắt vàng của cự long đang bay lượn vòng trên bầu trời bỗng trở nên cực kỳ đỏ thẫm, toát ra hơi thở hung ác, tiếng rồng gầm kinh khủng sắc bén vang vọng khắp khu rừng tinh linh.

Đường Ẩn đắm chìm trong máu thoáng tỉnh lại, cậu muốn ôm Lục Tước chạy nhưng dây leo xanh thẫm từ tứ phía lan ra khắp nơi, chắn lối vào của cửa hang, Lục Tước duỗi lòng bàn tay thon dài, đè sau gáy Đường Ẩn, thấp giọng nói nhỏ: "Ăn miếng nữa không?"
Trong ánh sáng mờ ảo đôi mắt xanh như sóng biển dâng trào trong khe núi biển sâu, cùng với dấu vết khóc ướt át trên khuôn mặt điển trai này tựa như ham muốn hội tụ thành một đại dương, máu rỉ ra từ cổ là giọt máu cô đọng từ những ham muốn nhạt và sâu.

Đường Ẩn đang tham gia vào một cuộc chiến khốc liệt giữa trời và người nhưng ngay sau đó, thực tế đã giúp cậu đưa ra lựa chọn ——
Móng rồng sắc bén bẻ gãy cây cao, ánh sáng bầu trời chiếu vào nửa hốc cây, Lục Tước đứng thẳng người, bảo vệ Đường Ẩn trong lòng, biểu hiện thờ ơ với một chút không hài lòng khi bị quấy rầy, hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào cự long đang từ trên trời giáng xuống.

Long uy lan rộng bất ngờ mà không có bất kỳ kiềm chế nào, toàn bộ động vật trong toàn bộ khu rừng tinh linh đều bị áp chế bởi áp lực đáng sợ này, bọn chúng vừa chạy trốn khắp nơi vừa run lẩy bẩy, đôi cánh rồng to lớn điên cuồng vỗ, lá cây bay tứ tung, Kerr thu hồi cánh, hóa thành hình người đáp xuống trước nửa cây cổ thụ, ánh mắt sắc bén như thiêu đốt nhìn vết cắn trên cổ Lục Tước, hắn trầm giọng nói: "Trả lại Đường Ẩn cho tôi.

"
Lục Tước đưa tay ôm eo Đường Ẩn, đưa hình xăm hoa hồng trên tay ra trước mắt Kerr, cái đuôi hồ ly có in hình hoa hồng trên chóp đuôi chậm rãi đung đưa, hắn nheo mắt lại: "Ngài ấy là của tôi.

"
Ánh mắt Kerr trong phút chốc trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Lục Tước không hề nhượng bộ chút nào, hắn buông ra bàn tay ôm Đường Ẩn thay vào đó giấu Đường Ẩn ở sau lưng, đầu tiên là vô số dây leo đan thành lưới bao phủ Đường Ẩn, ngay sau đó chín đuôi hồ ly trắng như tuyết tạo thành một rào chắn di động, cuối cùng là ánh điện chảy ra từ đôi tay rũ xuống của hắn.


Kiếp trước hai người đã đánh nhau, lúc đó Lục Tước nhỉnh hơn một chút nhưng kiếp này đã có một số thay đổi, Lục Tước vẫn chưa có được năng lực của thời gian nên vẫn chưa biết ai là người mạnh hơn.

Kiếp trước Lục Tước cướp đi thi thể của Đường Ẩn, kiếp này Lục Tước lại chiếm giữ Đường Ẩn còn sống, thù mới hận cũ chồng chất khiến Kerr trực tiếp ra tay với Lục Tước.

Phép thuật ngưng đọng thời gian chỉ có thể sử dụng một lần mỗi ngày đã sử dụng với Đường Ẩn nên lần này Kerr sử dụng phép thuật ở cấp độ không gian.

Bàn tay trong áo bào đen chậm rãi nhô ra, ánh sáng như ngôi sao tỏa ra từ trong lòng bàn tay hắn, bọc lại Đường Ẩn sau lưng Lục Tước.

Lục Tước cũng không ngăn cản, hắn biết phép thuật làm biến dạng không gian này là để bảo vệ Đường Ẩn, phép thuật này có thể chuyển những thiệt hại do cuộc chiến của họ gây ra sang một chiều không gian khác.

Ánh sao tiếp tục lan tỏa, bao phủ nửa khu rừng.

So với những cự long ngang ngược bá đạo khác, Kerr là một quý ông giữa những cự long khác, hắn còn nhớ rõ thân phận người ngoài của mình, không quên đặt một lớp bảo vệ chủ nhà trước khi đánh nhau.

Sau khi làm xong những công việc chuẩn bị sơ bộ này, một thanh kiếm dài làm bằng ánh sao xuất hiện trong tay Kerr, phía sau hắn có đôi cánh rồng màu đen đang giương ra, vô cùng tráng lệ che khuất cả bầu trời, đôi cánh rồng bay lên, Kerr bay cao trên bầu trời dùng mũi kiếm chỉ vào Lục Tước ——
"Gào ——"
Hắn hét lên một tiếng rồng chói tai.

Vô số dây leo bắn ra từ khu rừng tinh linh, một dây leo to lớn nhanh chóng mọc lên từ dưới chân của Lục Tước, nhấc bổng Lục Tước lên bầu trời ngay lập tức, Lục Tước giang hai tay ra, sấm sét chói mắt tụ lại trong lòng bàn tay hắn, bầu trời trong nháy mắt trở nên ảm đạm.

Tình địch gặp nhau thì đặc biệt đỏ mắt, Lục Tước và Kerr đánh nhau kịch liệt trên bầu trời còn Đường Ẩn thì nằm trên chiếc giường làm bằng dây leo, suy nghĩ đến khả năng dùng sức mạnh bóng tối hứng máu rồng có thể từ trên trời rơi xuống, cả hai đời cậu còn chưa uống được một ngụm máu rồng, thế quá thảm rồi, cậu không thể bỏ lỡ cơ hội uống máu này được.

Cũng không biết liệu Lục Tước có thể đánh Kerr đến hộc máu hay không.

Nghĩ đến đây, Đường Ẩn kích động hét lên: "Lục Tước! Cố lên!!!"

Đôi mắt vàng của Kerr đỏ đến mức chảy máu, hắn hét lên một tiếng rồng giận dữ kinh thiên động địa, vung một thanh kiếm làm biến dạng thời không về phía Lục Tước.

Lục Tước bỗng cảm thấy phấn chấn, nhẹ nhàng tránh né đòn tấn công của Kerr, hắn đang định trổ tài thì bất ngờ thấy Đường Ẩn đang xem trò vui bên dưới mà không biết từ lúc nào đã dùng sức mạnh bóng tối tạo ra một cái bát lớn, chiếc bát cơm to và tròn ấy cứ không ngừng di chuyển theo cái bóng của Kerr.

Lục Tước: "! "
Kerr trong cơn tức giận cũng nhận ra sự khác thường của Lục Tước, hắn cúi đầu xuống rồi nhìn thấy cái bát to tướng kia.

Kerr: "! "
Mặc dù cả hai đều biết rõ bản tính của Đường Ẩn nhưng khi cả hai thấy đối phương đang bưng bát cơm trông mong nhìn bọn hắn thì có một cảm giác bất lực sâu sắc dâng lên trong lòng hai người, trong lúc nhất thời cũng bị mất hứng đánh nhau.

"Trước khi giải quyết giặc ngoài thì chúng ta khoan đấu đá nội bộ.

" Kerr bình tĩnh lại và quyết định đình chiến tạm thời.

Lục Tước không có ý kiến ​​gì, hắn lại trở về bên cạnh Đường Ẩn.

Đường Ẩn hơi thất vọng nhìn Lục Tước và Kerr.

"Đường Ẩn, những gì tôi nói với cậu trước đó quá hấp tấp, khiến cậu sợ hãi, tôi rất xin lỗi.

" Kerr nho nhã lễ phép nói: "Hang ổ mà tôi chuẩn bị cho cậu không phải để chiếm giữ mà là để bảo vệ cậu.

"
"Rồng ảo ảnh và chiến tranh có thể làm tổn thương cậu bất cứ lúc nào, tôi không muốn phải chịu nỗi đau mất cậu thêm một lần nữa, đó là lý do tại sao tôi muốn cậu ở lại hang ổ mà tôi đã chuẩn bị cho cậu.

" Hắn nói rất thành khẩn, nhất là khi nhắc đến chữ mất thì nhíu mày lại, trong mắt là đau khổ ngột ngạt nặng nề.

Tất cả trọng điểm Đường Ẩn đều tập trung vào "Rồng ảo ảnh và chiến tranh", cậu sửng sốt một chút mới nói: "Kẻ đã phong ấn tôi kiếp trước chính là rồng ảo ảnh và chiến tranh?"
Kerr cụp mắt nói khẽ: "Thật xin lỗi, nó tổn thương cậu một phần cũng là do tôi, hồi xưa tôi có thù với nó.

"
Đường Ẩn mờ mịt chớp mắt.


Ấn tượng duy nhất của cậu về rồng này là gã xuất hiện khi Lục Tước dẫn đầu đội quân nổi dậy lật đổ thống trị của đế quốc, sau đó bị Lục Tước và Yuanna liên thủ dùng búa đánh suýt mất mạng, kiếp trước cậu biết là Kerr thông báo tin tức cho cậu, Kerr vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh, khi nói đến chuyện này hắn không khỏi lộ ra một chút thương tiếc.

Khi đó cậu luôn cho là Kerr đang thương tiếc cho đồng tộc suýt chút nữa mất mạng nhưng không ngờ hắn đang thương tiếc vì đối phương hoàn toàn không chết trong tay Lục Tước và Yuanna.

"Thật xin lỗi ngài.

" Môi Lục Tước khẽ run lên.

Hắn vẫn luôn cho rằng việc Đường Ẩn bị phong ấn kiếp trước có liên quan đến hắn, nếu lúc đó hắn có thể hoàn toàn giết được rồng ảo ảnh và chiến tranh, hoặc nếu lúc đó hắn không từ chối lời mời của Đường Ẩn thì cũng sẽ không để Đường Ẩn rơi vào bước đường cùng.

Hắn bảo vệ rất nhiều người nhưng lại không bảo vệ được cho người quan trọng nhất.

Bỗng nhiên biết được sự thật, Đường Ẩn giờ mới hiểu ra tại sao vẫn không nhớ ra giọng nói và hình dáng của hung thủ đã phong ấn mình, rồng ảo ảnh và chiến tranh có thể biến đổi một hình ảnh quen thuộc trong tiềm thức của họ giống như một cái bóng, nó sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy quen thuộc chứ không thể xác định được thân phận.

Trong lòng của Đường Ẩn nhất thời ngũ vị tạp trần, cậu hiện tại chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh.

"Vậy anh muốn bảo vệ tôi vì áy náy hả?" Đường Ẩn nhìn Kerr, suy nghĩ một lát rồi nói: "Vì anh không phải hung thủ, vậy tôi cùng anh trở về hang ổ ——"
"Không phải đâu thưa ngài, đó là bởi vì anh ta thích ngài.

" Lục Tước cắt ngang lời nói của Lục Tước, một câu nói tiết lộ ra bí mật mà Kerr vẫn cất giấu trong tim nhiều năm qua.

Đường Ẩn: "?"
Vẻ mặt Kerr vẫn không thay đổi, hắn đương nhiên biết tiết lộ tình cảm của mình với Đường Ẩn ở đây sẽ bị trừ điểm nhưng hắn vẫn giữ vững bình tĩnh: "Lục Tước cũng thích cậu.

"
Đường Ẩn: "???"
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Tước & Kerr: Chết cùng nhau đi, con trai.

.