Ngồi trên kiệu hoa mãi cho tới tân phòng [phòng tân hôn], ta cái gì cũng chưa ăn, lại còn phải nhận hết các loại thủ tục lằng nhằng phiền toái rắc rối tra tấn.
Tối đáng hận là, ta ở trong tân phòng ngồi mội hồi, còn chưa hưởng dụng các loại mỹ thực trên bàn Thẩm Hiện liền kéo nhị ca chạy tới. Rồi khi hai mí mắt ta đang thân thiết làm quen thì phải làm hôn chứng [chứng nhận hôn nhân, cái kiểu tam bái gì gì ấy..]. Khi trở lại tẩm cung của hoàng hậu – Tĩnh Nguyệt uyển – liền bị ba tiểu quỷ phá cho một đêm không ngủ.
Cho nên, sau vài ngày, mí mắt của ta vẫn là đang thân thiết làm quen với nhau.
Đây là hậu di chứng!
Mọi người chỉ biết là Kỳ gia xuất ra một hoàng hậu, bất quá, không phải ta nga!
Vậy ta đâu?
Ta chỉ là cái “được gả đi”, không liên quan gì đến ta, nhiều nhất có thể tính là cơm trắng lót dạ, hoặc cũng có thể nói là cái thế thân mạo danh.
Bởi vì ngày đó, người ngồi kiệu hoa là ta, người bái đường cũng là ta, nhưng người động phòng không phải ta.
Sứ mệnh của ta, nói đơn giản, là thay ca ca xuất giá.
Mà sứ mệnh sau này của ta, liền làm một bảo mẫu, người hầu, cu li…..
Đúng, tối đáng ghét chính là ba nhãi con của Thẩm Hiên.
Con trưởng, Thẩm Kỳ, năm tuổi, là một tiểu ác ma không hơn không kém.
Con thứ, Thẩm Lâm, ba tuổi, coi như nhu thuận, nhưng kỳ thực tính chất so với ca ca hắn chỉ hơn không kém.
Tiểu nhi tử, Thẩm Tu, một tuổi, là tiểu ác ma chỉ biết khóc. Nghĩ đến nhũ danh của hắn là do ta cấp, Nhất Hưu, Nhất Hưu, nghe thật đáng yêu a! Nhưng là, hắn chỉ cho ta thêm nhiều phiền toái!
Cũng may ta còn có Địch mặc Viễn – Địch đầu gỗ siêu cấp bảo mẫu, cho nên, ba con chó con này liền giao cho hắn.
Địch đầu gỗ hiện đang là thống lĩnh thị vệ trong cung.
Lại nói, Địch đầu gỗ thật đúng là hảo nam nhân, hơn nữa, giống như, ta cũng có chút thích hắn nha.
Cho nên, khi ta nói với hắn muốn thử kết giao, cái mặt quan tài của hắn lại lần nữa vỡ tan.
Đến nỗi Thẩm Hiên cùng nhị ca, bọn họ đã hoàn toàn không đem ta để vào mắt.
Đều nói, nhi nữ gả đi như bát nước đã hắt, không nghĩ tới ca ca đem gả đi cũng là như vậy.
Cho nên, ta sẽ không cho các ngươi tiêu dao! Ta muốn phá hư!
Kết cục.
Hai năm sau.
Cuối thu khí sảng, trong hoàng cung yên tĩnh dạt dào một cỗ hương vị không tầm thường.
“Ân….. A………”
Trong cung mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Ngoài hành cung, có một bóng dáng lén lút nằm trên nóc nhà, biểu tình cực kỳ quỷ dị đang cười đến là biến thái.
Một lúc lâu sau, một tiếng bạo rống cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh: “Kỳ Vân Khanh, ngươi xem đủ chưa! Mau trở về lãnh cung cho trẫm!”
“………..”
Không có hồi âm.
Lại một lúc sau, trong phòng truyền ra tiếng cười đạm đạm, rồi sau đó, tiếng rên rỉ lại lần nữa vang lên.
Một đạo thân ảnh cao lớn xuất hiện phía sau ta, Địch Mặc Viễn không nề hà nhìn đến vẻ mê trai của ta, ôm ngang lấy ta, hướng tẩm cung hoàng hậu đi.
Ta yên lặng cầu nguyện cho nhị ca thân ái của ta: Thân ái nhị ca, lần này chính ngươi gặp họa, chớ có trách ta! Ai kêu ngươi tự mình đa tình đem Địch đầu gỗ gọi tới. Hy vọng ngươi ngày mai còn có khí lực đứng lên! A men!
Trong Tĩnh Nguyệt uyển, ta nằm trong lòng Địch Mặc Viễn, nhìn đến ba cái bột lọc nộn nộn đang ngủ ngon lành kia lười biếng mở miệng: “Đầu gỗ, sau này ta sinh cho ngươi hai cục cưng, một đứa gọi là Bảo Bảo, một đứa gọi là Bối Bối, ngươi nói được không?” Trải qua hai năm, quan hệ của chúng ta đã muốn xác định.
“Ân, ngươi muốn sinh bao nhiêu cũng không quan hệ!” Đầu gỗ trong thanh âm không giấu được cao hứng.
“Kia, chờ bọn chúng trưởng thành, làm cho bọn chúng thành huynh đệ luyến, tốt nhất là chờ chúng là của nhau rồi mới đến nam nam sinh tử, sau đó, sau đó cục cưng chúng sinh ra có thể gọi là Bảo Bối, ngươi nói đúng hay không?”
“…………” Địch Mặc Viễn trên mặt đã muốn treo đầy hắc tuyến.
♣ Hoàn ♣