Ca Ca, Ta Muốn Xưng Vương Ở Mạt Thế!

Chương 13: Đen ăn đen. (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lệ Tịch nghe tên lưu manh nói vậy thì khẽ nhướng mày.


Cô cười ngâm ngâm với tên lưu manh đó: "Thật sao? Vậy thì còn gì bằng! Mong các vị đại ca chiếu cố, tôi là dị năng giả hệ không gian, tôi có thể lưu trữ vật tư."


"Dị năng không gian?!" Tên lưu manh tóc xanh đẩy tên lưu manh kia ra, ánh mắt sáng loé nhìn Lệ Tịch.


Không gian hệ dị năng giả! Thế mà lại là không gian dị năng giả! Bọn họ lần này ra ngoài đúng là trúng số rồi!!! Vừa có vật tư, vừa có mỹ nữ, vừa có cái bình chứa dị năng không gian.


Phải biết dị năng không gian giả lực chiến đấu là bằng không, nhưng mà bọn họ có không gian có thể chất chứa vật tư, ở tại mạt thế, có thể nói là người được chào đón nhất. Bởi vì quá tiện lợi!


"Đúng vậy nha! Tôi có thể giúp mấy người cất giữ vật tư, chỉ cần mọi người cho tôi theo và bảo vệ tôi, cho tôi ăn uống đầy đủ là ok." Lệ Tịch cười híp mắt nói, kết hợp với khuôn mặt bánh bao trẻ con kia, muốn có bao nhiêu dễ thương, vô hại, thì có bấy nhiêu, chỉ còn thiếu viết lên mặt 'ta rất vô hại, ta rất yếu ớt, ta cần bảo vệ'


Quả nhiên, thấy vẻ mặt vui vẻ hưng phấn dễ bị lừa đó của Lệ Tịch đám người lưu manh liền ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ.


Nhóc con chưa hiểu chuyện đời.


Nhưng mà như vậy rất tốt, dễ khống chế hơn những đứa khác.


Đám lưu manh nghỉ thầm.


Nhưng có ai nghĩ đến, cái người mà bọn họ không ngừng khinh bỉ, cho là dễ bị lừa - Lệ Tịch bây giờ ở trong lòng không ngừng cười lạnh.


Moá, muốn chơi bà đây?! Ừ thì bà đây sẽ cùng chơi với các ngươi.


"Tốt, cô đi ở giữa, chúng ta tiến vào siêu thị, nếu không lát nữa sẽ có người đến cướp đồ của chúng ta." Lưu manh tóc xanh - Vương Lục,  hất mặt nói, sau đó dẫn người tiến lên phía trước, xử lý một vài con tang thi vừa xuất hiện.


Lệ Tịch nghe vậy liền cười cười, đi vào giữa đám lưu manh.


***


Trở về với Khương Chính Thiên và Khương Tịnh Vân.


Khương Chính Thiên lúc đầu muốn thu Khương Tịnh Vân vào không gian, nhưng mà không được, hắn cũng cảm thấy kỳ lạ.


Không gian của anh cũng không phải là không thu vật sống vào được, hơn nữa Khương Tịnh Vân cũng không phải vật sống, tại sao lại thu vào không được?


Hắn còn muốn đi thu thập vật tư, nhưng mà vứt bỏ cái tên này lại đây cũng không ổn, dù sao cũng sắp có người tiến vào, thấy Khương Tịnh Vân nằm đó, chắc chắn sẽ tặng cho hắn một đao vỡ sọ.


Hắn đành phải ngồi cạnh Khương Tịnh Vân khôi phục dị năng, thương thế của hắn đã được khôi phục hoàn toàn, hắn bây giờ mới biết, dị năng hệ quang thế mà cũng có thể chữa khỏi vết thương, khổ cho anh lúc trước còn cảm thấy dị năng này quá phế, trừ làm sáng cũng chẳng có lợi ích gì.


Cũng may đây là lầu 4, chuyên bán quần áo, Khương Chính Thiên tìm một đôi găng tay mang vào cho Khương Tịnh Vân lại tìm một cái mũ và khẩu trang mang vào cho đệ đệ tiện nghi, làm anh trai thật khổ.


Nhìn tác phẩm của mình, hắn không khỏi cảm thán, hắn tại sao đến bây giờ mới phát hiện, kỹ thuật hoá trang của hắn cũng không tồi.


Khương Tịnh Vân bây giờ cả người kín mít chỉ thua xác ướp Ai Cập thôi.


Tranh thủ lúc còn chưa có ai lên đây, Khương Chính Thiên đi dạo quanh gần đó, thu thập không ít áo quần, già trẻ trai gái gì, chỉ cần thấy thuận mắt hắn liền thu lại, tất nhiên cũng không phải là thu thập hết tất cả, mà chỉ là một số mà thôi, dù sao không gian của hắn vẫn có rất nhiều.


Một lúc sau, cảm thấy có người muốn đi lên, Khương Chính Thiên lập tức trở lại ngồi xuống cạnh Khương Tịnh Vân.


Đám người lưu manh Vương Lục vừa đi lên lầu 4 liền phát hiện ở đây còn có người, lập tức liền cảnh giác lên, ánh mắt không có hảo ý đánh giá hai 'người' kia, nói đúng hơn là một người một tang thi.


Khương Chính Thiên đồng thời cũng đánh giá những tên lưu manh, nhưng mà khi nhìn đến người nào đó thì ánh mắt khó mà phát giác được loé lên tia nghi ngờ.


Lệ Tịch khi nhìn đến Khương Chính Thiên thì ngẩng người ra, nhưng trong giây lát liền bình phục, may mà lúc này chẳng ai thèm để ý đến cô, chỉ chăm chăm mà nhìn Khương Chính Thiên và người nằm bên cạnh hắn Khương Tịnh Vân.


A... hình như có trò hay để xem?


Khoé miệng Lệ Tịch giương lên một nụ cười khó hiểu.


P/s: Ta đang vẽ truyện tranh, mong mọi người đón nhận, đam mỹ nhé, cũng là thể loại tu chân mạt thế.




Đón nhận ở mangatoon.