Nhặt một viên đá trên bãi cát , Tiêu Luân dùng sức ném ra xa. Trên mặt biển văng lên một ít bọt nước, một đám hải âu cả kinh bay loạn
【 hừ! 】
Tránh ở mặt sau đá ngầm, đứng xa xa nhìn Mật Ny An cùng Lý Âu tản bộ đùa giỡn, Tiêu Luân trong lòng ngàn vạn lần khó chịu
Ai nói chỉ nữ nhân mới ghen tị? Tiêu Luân chính là một ví dụ điển hình
【 ba mẹ cũng thật là, không có việc gì lại thích xen vào, gì chứ mang nữ nhân đến đây? 】
【 Đều đã ngần ấy tuổi, mà dắt tay nhau đi dạo phố •••】
【 hảo ngươi cái Lý Âu! Nữ nhân đến đây liền lập tức thay tình không lưu luyến! cứ tình chàng ý thiếp đi. Đem ta thành cái gì? Thiết ! Ta Tiêu Luân cũng lập tức đi tìm một nữ nhân cho ngươi xem! 】 【 nói đến nữ nhân ••••】
Ánh mắt lại nhìn về phía bóng dáng Lý Âu cùng Mật Ny An, Tiêu Luân trong lòng bắt đầu bàn tính
Xoay người đi về hướng khách sạn.
Thoáng một cái, cũng tới giữa trưa
Mẹ, hai người có thất Tiểu Luân đâu không?
Lý Âu kéo tay Mật Ny An từ trên lầu khách sạn đi xuống, vừa lúc gặp Oliva vừa mới mua sắm về
Tiểu Luân không về lại phòng sao? Tiêu Quý Phong hỏi
Không có. Em ấy chốt cửa phòng. Tìm không thấy
Lý Âu nắm tay Mật Ny An, không tự giác mà nắm thật chặt
Lý Âu •••? Mật Ny An quay đầu lại nhìn thấy Lý Âu, có cần báo công an? Hoặc là chúng ta tìm cậu ấy thử?
Chờ một chút xem, có lẽ em ấy nói không chừng ••• quay đầu lại nháy mắt, Lý Âu thấy Tiêu Luân thân mặc quần áo của waiter
【 nga? ••• ha hả ••】
Ngược lại, Lý Âu một phen ôm chầm Mật Ny An, ghé vào bên tai của nàng nói
Không có việc gì, em ấy còn ở đây
Ách? Ngô •••
Mật Ny An thấy Lý Âu thình lình hôn hoảng sợ, nhưng rất nhanh, nàng cũng phối hợp nhiệt tình hôn lại lý âu
【 các ngươi •••! ! ! 】
Tiêu Luân có một loại xúc động muốn ném đi chiếc khay đang cầm trong tay
【 cư nhiên ở trước mặt ta•••! ! ! 】
【 Lý Âu! ! ! ••• quên đi •• ta nhẫn! 】
Đơn giản để ý cách ăn mặc của mình, Tiêu Luân ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến Tiêu Quý Phong một nhà ngồi xuống bên cạnh bàn.
Yêu! Tiểu Luân? Ngươi đây là •••?
Con ở đây là làm công.
Tiêu Luân hướng Oliva cười sáng lạn
A? Nhưng mà chúng ta đang nghỉ phép a?
Ta nói với ông chủ, ta muốn thử nghiệm một chút, không cần tiền công
Nga •• như vậy a •• chỉ cần con thấy vui vẻ là tốt rồi!
Ân, đúng vậy. Tiêu Quý Phong ở một bên phụ họa nói
【 quả nhiên, người ngoại quốc vẫn là thực phóng khoáng, sẽ không can thiệp chuyện của con mình •••】
Như vậy, các vị thỉnh xem thực đơn
Giọng thanh thanh, Tiêu Luân đưa ra thực đơn, quần áo tinh tế màu đen buộc quanh dáng người cao thẳng của hắn, nhẹ nhàng khoan khoái suất khí
Thực đơn truyền qua nhiều người, cuối cùng gọi món là Lý Âu
Rau xà lách, bò bít-tết, tôm hùm, ••• ai nha, Mật Ny An, ăn ít thức ăn dầu mỡ nga, đối thân thể không tốt lắm, một phần xà lách như thế nào? Đối với da cậu rất tốt, tuy rằng da cậu đã rất đẹp rồi.
Nói xong, Lý Âu lấy tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Mật Ny An
Cám ơn, anh thực quan tâm.
Mật Ny An trả lại bằng một nụ cười ngọt ngào.
Ok, hảo, còn gì nữa không. Đem thực đơn nhận lại, Lý Âu lại có một thâm ý khác cười
Tiêu Luân sắc mặt có chút hổ thẹn, bộ dáng vẹn vẹo. . . quả thật tựa như bị bệnh trĩ đứng cũng gian nan
Nhưng Tiêu Luân vẫn cứng ngắc cười nói, thỉnh chờ
Hoàn chương 12
Chú thích
Sun: Rau xà lách là cái nỳ chứ k phải là rau sống nghe chưa chớ có hỉu lầm . cái nỳ ko phải ta chém mà gu gồ bảo thía.