Sáng...
'Cốc! Cốc!', Lăng Lạc Tuyết gõ cửa phòng của Lăng Triết Hàn, sốt ruột gọi:
"Ca ca, lâu quá! Em mặc xong đồng phục rồi này!"
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa đã được mở ra. Triết hàn xuất hiện trong bộ đồng phục của Học viện Noah, Lạc Tuyết ngây người. Hình như ca ca của cô mặc đồ gì vào cũng đẹp hết á, nghĩ sao cô nói vậy:
"Ca ca, ca trông đẹp trai quá!"
Được cô khen, anh cảm thấy rất sung sướng, anh vui vẻ đáp lại một câu:
"Tuyết Tuyết cũng rất đáng yêu", thật vậy, trông cô có vẻ rất hợp với bộ đồng phục của Học viện Lưu Ly.
Cô cười rất tươi, hai mắt cong lên thành vầng trăng non, khuôn mặt trắng sữa rạng ngời sức sống, ai nhìn cũng muốn yêu thương thật nhiều. Cô nói:
"Em cứ nghĩ ca ca quên là sẽ hứa đưa em đi học rồi cơ"
"Đừng coi thường trí nhớ của anh thế chứ", anh bật ra tiếng cười trầm thấp
Anh dắt tay cô xuống nhà, lễ phép thông báo với ba mẹ:
"Ba, mẹ, con và Tuyết Tuyết đi học đây"
"Thưa ba, thưa mẹ, con đi học đây ạ", Lạc Tuyết ngoan ngoãn khoanh tay chào hai ông bà Lăng, cúi gập người xuống.
Ông lăng gật đầu, bà Lăng thì dịu dàng dặn dò:
"Ừm, đi học vui vẻ nhé!"
.......
Thế là hai anh em đến trường. Bác Trương, người làm lâu năm của Lang gia, là tài xế của hai anh em.
Lần đầu tiên được ngồi trong một chiếc limo sang trọng thế này, Lạc Tuyết vẫn còn bàng hoàng trước sự xa hoa của nó. Có ti vi tinh thể lỏng, có giá để rượu, mà toàn những hãng rượu lạ hoắc cô không biết tên, ghế ngồi bọc nhung rất thoải mái dễ chịu, thảm trải sàn màu đỏ nhưng êm ái, chiếc bàn lớn được mạ vàng. Thế này đúng là quá mức sang trọng rồi. Cô thật thà nói một câu:
"Nhà họ Lăng thật giàu"
Triết Hàn xoa mái tóc anh đã chải cho cô vào ban sáng, đáp:
"Tuyết Tuyết cũng là người nha họ Lăng, là em gái của anh. Từ nay nêú em thích cái gì anh cũng đều có thể cho em"
Cô ngỡ ngàng nhìn anh bằng đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu, đen lay láy, trong lòng rung động. Cô gật dầu, cười híp mí:
"Vâng ạ"
...............
Học viện Lưu Ly...
Triết Hàn và Lạc Tuyết được hiệu trưởng trường đích thân chào đón trước con mắt của hàng ngàn học sinh. Cô nắm lấy tay ca ca ngó nghiêng khắp nơi. Ngôi trường này rông lớn hơn trường cũ của cô rất nhiều. các bạn đang nhìn cô và ca ca, cô không quen bị chú ý, nên thấy rất xấu hổ, vô thức nép sát vào người ca ca hòng giấu mặt mình đi. Triết hàn thấy cô dựa dẫm vào mình, tâm khảm nổi lên một tia mãn nguyện đắc ý.
Phòng Hiệu trưởng...
"Ngài hiệu trưởng, tôi mong ngài và các vị giáo viên sẽ chiếu cố em gái tôi", anh nói, giọng không cảm xúc khiến người khác không rét mà lạnh. Anh ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, tay đan vào nhau để trên đầu gối, tyw thế ngạo mạn, khí chất cao ngạo lạnh lùng
"tất nhiên rồi! Chúng tôi sẽ chăm sóc lăng tiểu thư thật tốt", hiệu trưởng vừa toát mồ hôi vừa nói. Ông ta trông có vẻ rất căng thẳng
Lạc tuyết nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu. sao ông ta phải căng thẳng sợ hãi vậy làm gì? Bộ ca ca của cô là ma hay sao? Nhưng mà... cô có cảm giác... ca ca thật uy phong. Có một người anh trai uy phong như vậy, cô cảm thấy rất hãnh diện, rất tự hào
"Chỉ cần có thể chăm sóc Tuyết tuyết, tôi sẽ tài trợ cho trường hết sức mình", anh ung dung nói
Hiệu trưởng gật dầu lia lịa, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Ai chả biết lăng gia là một trong những đại gia tốc giàu có nhất trên thế giới, được Lăng gia tài trợ, đúng là miếng bánh tử trên trời rơi xuống
"Đó là phúc khí của trường, xin cảm ơn Lăng thiếu gia"
Nói chuyện với hiệu trưởng xong, anh lại dịu dàng bảo cô:
"Nhớ ở trường phải ngoan ngoãn học, tan trường ca ca sẽ đón em"
Cô níu tay anh, ánh mát buồn bã, hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời:
"ca, ca phải đi thật sao?"
Nhìn biểu cảm của cô, lòng anh mềm ra như nước. Anh kéo cô vào lòng, xoa đầu cô:
"Yên tâm, ca hứa sẽ đón em mà. Còn nữa, ở trường có bị ai bắt nạt phải nói với ca ca, biết chưa?"
Cô gật nhẹ đầu.
Hiệu trưởng nhìn hai người diễn cảnh huynh muội tương thân trương ái, không khỏi chấn động. Đay chính là Lăng thiếu gia lạnh lùng cao ngạo, tàn nhẫn đấy ư? Sao tự nhiên lại trở nê dịu dàng như thế này? xem ra anh thật sự rất yêu thương cô em gái này, ông ta phải chăm sóc cô bé này thật kĩ