Lăng Lạc Tuyết đang ngồi trên chiếc sofa màu đen nhung trong phòng của Lăng Triết Hàn, ôm chú thỏ bông trong tay, đôi chân trần cứ đong đưa trên ghế. Cô vừa tắm xong và mặc một chiếc váy trắng muốt, nhìn qua như một nàng búp bê đáng yêu với đôi mắt trong veo, khiến ai ai cũng thấy thiện cảm. Mắt cô đang chăm chú nhìn về phía phòng tắm, cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ trong đó, và thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình săn chắc của một thiếu niên qua lớp cửa kính. Cô nhìn mà... nuốt nước bọt cái ực. Thật sự là bây giờ cô muốn mắng chính bản thân mình ngàn lần vạn lần, mới có tí tuổi mà đã dại trai thế này, cô thật sự là không có tiền đồ a! Hơn nữa người ta còn là anh trai của cô đấy. Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ như gấc chín luôn rồi.
Bỗng nhiên...
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô không khỏi giật nảy mình. Định thần lại, cô có cái gì mà phải sợ như vậy chứ, chỉ là chuông điện thoại thôi mà, cô có gì phải sợ chứ
Cô nhìn vào màn hình, là người cô không biết tên, cô có nên gọi ca ca không nhỉ? Cơ mà chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, vì một bóng đen đã bao trùm lấy cô, cô theo bản năng ngẩng đầu lên. Triết Hàn đã tắm xong và đang khoác một chiếc áo choàng tắm màu đen tuyền. Anh ôn tồn lấy lại điện thoại, xoa đầu cô rồi bước ra ngoài ban công nghe điện thoại. Cách một lớp cửa kính cách âm, cô không tài nào nghe được anh đang nói gì, cũng không nhìn rõ được biểu cảm của anh, rồi cô chợt nghĩ... mình, chưa thật sự chẳng biết chút gì, chẳng hiểu chút gì về anh cả. Cô chỉ biết, anh đem lại cho cô cảm giác rất cường thịnh, rất mạnh mẽ, cũng rất xa vời, dù anh luôn tỏ a gần gũi với cô, nuông chiều cô, thương yêu cô, nhưng cô lô cảm thấy có một bức tường ngăn cách cô với ca ca mình. Điều đó, thực sự rất khó chịu
Phía ngoài ban công...
"Vất vả rồi, Ôn lão", Triết Hàn vang lên chất giọng trầm ổn
"Vất vả gì chứ, Lăng thiếu quá khách sáo rồi", người được gọi là Ôn lão ở đầu dây bên kia cười xoàm trong giọng nói còn mang theo chút nịnh bợ
Ôn lão, là bang chủ của Thanh Long bang, đến nay cũng đã được hơn 50 tuổi. Ông ta là người thức thời, biết một Thanh Long bang nhỏ bé không thể so được với Dạ Vũ hoạt động rộng khắp châu lục, nên đã tự nguyện quy phục dưới trướng của Triết Hàn. Phải lừa dối, gài bẫy để đưa tàn dư của Rắn Độc vào tròng, ông ta ít nhiều cũng thấy day dứt, dù gì cũng là bạn thân, đã giúp đỡ nhau nhiều việc, nhưng ông ta làm trái lời Lăng Triết Hàn, liệu còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không. Chỉ vì tàn dư của 1 bang nhỏ mà đi đối đầu với anh, nói dễ nghe thì là châu chấu đá xe, không tự lượng sức, khó nghe chút thì là không có não, IQ tỉ lệ nghịch với độ tuổi
"Ôn lão, mấy tên thối nát đó dám đụng vào em gái tôi, lại còn có ý đồ cặn bã với em ấy, tôi muốn bọn chúng chế - trong - đau - đớn", bốn chữ cuối được anh đặc biệt nhấn mạnh, ánh mắt sắc lạnh đầy tàn nhẫn
"Được được, cứ giao cho tôi, Lăng thiếu yên tâm", Ôn lão vội đáp lời
Anh cúp máy, nhếch môi thành một đường cong đẹp mà lạnh, rồi nhanh chóng thu lại sát khí, quay vào trong phòng, nhìn thấy cô em gái đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp, anh liền thấy lo lắng, vội đến bế cô lên, hỏi:
"Tuyết Tuyết sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"
Cô lúc này đã lấy lại lý trí, lắc lắc đầu, tỏ vẻ giận dỗi:
"Ca ca xấu, ca ca để em lại một mình"
Hành động của cô đáng yêu đến mức khiến anh phải phì cười, anh nói:
"Được rồi, là ca ca không tốt, Tuyết Tuyết tha thứ cho anh nhé?"
Cô ôm chặt lấy cổ ca ca, đáp:
"Ca ca cho em ngủ trong phòng của ca đêm nay thì em sẽ tha cho ca", trải qua chuyện đáng sợ như vậy, cô không muốn ở một mình, ba mẹ thì đang đi hưởng tuần trăng mật, hai người đã thống nhất sẽ không nói cho họ biết chuyện này rồi, nên cô càng muốn dựa dẫm vào ca ca hơn
Anh nghe vậy, lòng trào lên cảm giác thỏa mãn, cô bé này là đang ỷ lại vào mình đây mà. Giờ anh mới biết, hóa ra cảm giác nuông chiều người khác, cảm giác được người khác ỷ lại rất hạnh phúc