Tại viện cô nhi Rosary Dream...
Có một cặp vợ chồng đang đứng đó. Họ chẳng phải ai khác mà chính là Lăng Triết Minh và Trúc Vân Nguyệt, cặp đôi kim đồng ngọc lữ trong truyền thuyết. Lăng Triết Minh vốn là nhân vật có tiếng trên thương trường, phong độ ngời ngời, là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thị nổi tiếng, lọt vào top 5 những gia tộc giàu có nhất thế giới. Trúc Vân Nguyệt chính là thiên kim tiểu thư của Trúc Thị, tập đoàn đá quý nổi tiếng trong nước và cả thế giới. Dù đã khoảng 30 đến 35 tuổi nhưng trông hai người vẫn còn rất trẻ, rất đẹp, như vẫn còn ở thời 20 tràn đầy sức sống. Nhận nuôi trẻ một phần là vì Vân Nguyệt rất muốn nhận nuôi một đứa bé gái, một phần là vì thấy con trai mình Lăng Triết Hàn trầm tĩnh ít nói, ít bạn bè, sợ con trai buồn bã cô đơn nên muốn cho nó một người em. Triết Minh thù không lo lắng về con trai như vợ, bất quá ông cũng rất thích một cô con gái a...
Dạo quanh một hồi theo chân vị sơ già, Vân Nguyệt nhìn thấy bé nào cũng muốn nhận nuôi hết, vì ai cũng rất dễ thương. Tuy nhiên, bà bất chợt chú ý đến một bé gái đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây nhìn ngắm các bé khác đang vui đùa với nhau. Còn cô bé chỉ lặng lẽ nhìn bằng con mắt bình thản, trong con mắt đen láy đó phảng phất một nỗi buồn. Trông cô yếu đuối, mỏng manh như cánh hoa rơi, tưởng như chỉ cần một làn gió nhẹ là đã cuốn bay cô bé. Trúc Vân Nguyệt động lòng thương cảm. Bà hỏi:
"Cô bé đang ngồi dưới tán cây là ai vậy?"
Vị sơ già nghe vậy, trả lời:
"À, kể ra thì cũng khổ. Cô bé tên là Trâm Lạc Tuyết. Nhà con bé xui xẻo gặp một vụ hỏa hoạn, nó là người duy nhất sống sót rồi được đưa đến cô nhi viện này mới được 2 tuần. Con bé khá hướng nội và khó nói chuyện, chúng tôi cũng muốn giúp nó trở nên vui vẻ hơn nhưng vô dụng', nói rồi, sơ đau lòng thở dài: "Aizzz... đứa nhỏ đáng thương"
Vân Nguyệt nghe chuyện càng thấy xót xa, thương tiếc, Triết Minh thì hơi nhíu mày mặt không biểu lộ cảm xúc. Bà nhẹ nhàng đi đến bên Lạc Tuyết, dịu dàng nhìn cô. Cảm thấy có người lại gần mình, cô ngước đầu lên và thấy đó là một người phụ nữ xinh đẹp. Cô khẽ lên tiếng, giọng nói trong veo cuốn hút:
"Chào cô", rồi lập tức đứng dậy định đi nơi khác. Vân Nguyệt vội vàng nói;
"Đừng đi, con cứ ở đây nói chuyện với ta một lát"
Lạc Tuyết lễ phép hỏi:
"Cô muốn nói gì với con ạ?"
"Con là Lạc Tuyết, đúng không? Ta có thể gọi con là Tuyết Nhi chứ?", bà thân thiện nói
Cô bé kinh ngạc,, trước kia có người cũng gọi cô bé như vậy, cô chần chừ một lúc rồi gật đầu. Bà ngập ngừng giây lát, rồi hỏi;
"Ở đây chắc con buồn lắm nhỉ, con có muốn về nhà cô sống không?"
Cô ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc:
"Nhà?"
Bà gật đầu:
"Đúng thế, con có muốn sống với cô không? Chúng ta sẽ là một gia đình"
Nghe đến từ 'gia đình', tâm cô hơi chấn động, kí ức lại trở về cái đêm hôm đó...
Trước một căn nhà cháy rừng rực lửa, mọt người mẹ ôm con gái đứng nhìn ngôi nhà với đôi mắt tràn đầy nước. Cô bé run rẩy nép vào lòng mẹ, nước mắt nước mũi tèm lem. Giọng cô bé run rẩy hỏi đầy sợ hãi:
"Mẹ, sao... sao ba chưa ra ngoài?"
Người mẹ xoa đầu cô bé trấn an, dù rằng cả người bà cũng đang run rẩy:
"Tuyết Nhi đừng lo lắng, chú công nhân cứu hỏa đã vào đưa ba con ra rồi, yên tâm đi", rồi bà lại nhìn về phía căn nhà rực lửa. Bà cắn môi, rồi quay đầu nói với con;
"Tuyết Nhi ngoan ở đây chờ mẹ, mẹ sẽ vào đưa bố ra ngoài"
Nói xong, bà xoay người chạy vào căn nhà cháy. Những người lính cứu hỏa kinh ngạc, vội lớn tiếng ngăn lại:
"Bà Trâm, đừng vào đó, lửa cháy lớn lắm!!!", họ còn không biết người kia đi vào có khả năng cứu được người chồng không, có khi lại chết cháy với ông ta nữa.
Tuy nhiên bà vẫn lao vào đống lửa. Lửa cháy càng lúc càng dữ dội, dù đã cố gắng dập tắt đám cháy nhưng thất bại. Lạc Tuyết lại càng khóc dữ, hét lớn:
"Ba!!!!!!!! Mẹ!!!!!!!!", khi đó, cô cảm thấy có thứ gì đó đã vỡ tan...
Kết thúc hồi ức...
Nước mắt Lạc Tuyết bất giác tuôn rơi. Ngay lập tức, cô bé lau đi, nói:
"Gia đình... con cũng có... nhưng... mất rồi"
Khóe mắt Vân Nguyệt cay xè, bà đáp:
"Bọn ta sẽ là gia đình mới của con"
Cô ngạc nhiên, lặp lại:
"Gia đình... mới...", rồi cô lại nói vói giọng rầu rĩ, "Nhưng con mà có gia đình mới thì ba mẹ sẽ buồn, họ sẽ nghĩ con là đứa trẻ hư, họ sẽ nghĩ con không còn nhớ gì về họ nữa. Ở trên thiên đường họ sẽ rất đau lòng..."
Nghe cô bé nói, lòng bà thắt lại đau đớn:
"Tuyết Nhi, sao con lại nghĩ như vậy?"
Lạc Tuyết ngẩng đầu lên nhìn:
"Không phải sao?"
"Đương nhiên không", bà nói: "Nếu như ba mẹ con mà biết con như vậy, sẽ rất đau lòng đó, như vậy họ mói không thể hạnh phúc. Nếu muốn họ hạnh phúc, con phải sống thật hạnh phúc. Bởi vì con chính là niềm hạnh phúc của họ. Theo ta về, từ nay ta sẽ là mẹ con, ta sẽ yêu thương và chăm sóc con như con như con ruột"
Cô như bừng tỉnh, mắt sáng lên, nghĩ ngợi:
"Vậy ư? Thật sự là vậy?", cô bé cúi thấp đầu, hai bàn tay tráng nõn nắm chặt vào nhau, rồi lại ngẩng đầu, đáp: "Vâng". Sau đó, cô nhìn thấy Trúc Vân Nguyệt mừng rỡ đầy mặt.
Ba, mẹ, nếu như Tuyết Nhi sống thật hạnh phúc thì hai người cũng sẽ hạnh phúc phải không? Như vậy, Tuyết Nhi sẽ thật hạnh phúc cho ba mẹ xem.