Editor|Beta: Min
Chu Từ chạy trốn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Từ, anh đã nhận ra Chu Từ là một bông hồng có gai.
Đâm vào thì không gây tổn thương cho người, nhưng vẫn lưu lại cảm giác đau đớn ở nơi nào đó trên thân thể họ.
Còn anh thì lại rất muốn hái bông hồng này xuống, nên anh đáng đời.
Lần tiếp theo nhận được điện thoại của Chu Từ là vào một ngày trước hôm nhập học, vừa nghe máy anh đã không thể phân biệt được đâu là tiếng khóc đâu là tiếng mưa rơi, mãi cho đến khi tiếng thút tha thút thít ngày một rõ hơn của cô vang lên.
“Cậu có thể…đến Tây Đơn đón tớ có được không…?”
“Cậu sao thế? Cậu đừng khóc đã mà, tớ đến ngay thôi.”
Anh bắt một chiếc taxi, lo lắng không ngừng chạy thẳng đến Tây Đơn.
Trông thấy Chu Từ cả người ướt đẫm, cúi đầu đừng ở bên trạm tàu điện ngầm.
Anh không nói ra được cảm giác đau đớn ê ẩm trong lòng lúc này là gì, chỉ nhìn thấy cô tựa như đóa hoa mỏng tang gió thôi liền bay đi, tất cả sự phòng bị chỉ gói gọn vỏn vẹn bằng mấy cây gai trên người mà thôi.
Đôi mắt cô đỏ ửng lên, vừa nhìn thấy Khổng Tây Khai liền bổ nhào vào trong lồng ngực của anh, khóc không được, tất cả đau lòng và khổ sở đều hóa thành từng tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng.
Ngay lúc đầu Khổng Tây Khai vốn không muốn nhận điện thoại của cô. Thậm chí trước kia cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người như thế này, mãi đến khi gặp được Chu Từ, mãi đến khi anh nhận điện thoại, mãi đến khi cô nhào vào trong ngực anh, những nghi vấn của anh cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Khổng Tây Khai vuốt ve lưng cô.
Thật ra cô đã rất do dự không biết nên gọi điện thoại cho ai, trễ vậy rồi cũng không thể gọi cho một cô gái nhỏ như Đường Hiểu Thiên, cuối cùng chỉ có thể tìm Khổng Tây Khai.
Cô giãy khỏi ngực anh.
“Không sao, không muốn nói cũng chẳng sao cả.”
Một thì rất hiểu lòng người, người kia lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Mẹ tớ dẫn tớ đến nhà ông nội của Tào Hân ăn tết, muốn tớ chào bọn họ, nhưng mà những người thân trong nhà họ tớ thật chẳng biết người nào cả, huống chi bọn họ cũng không biết tớ. Rõ ràng tớ không phải là con nít mà, cãi nhau với mẹ một trận xong thì chạy ra đây.”
Thật ra cô cũng biết mẹ không có ác ý gì, chỉ là đôi khi cách biểu đạt của bà sẽ khiến người khác tổn thương, lại thêm từ nhỏ cô sống cùng với nhà dì, giữa hai mẹ con họ vốn đã xuất hiện một khoảng cách không thể nào vượt qua nổi rồi.
“Vậy nghĩa là, cậu vì tức giận nên bỏ nhà đi bụi sao?”
Cô lúng túng cúi đầu, uể oải như một con chim cánh cụt.
“Chu Từ, cậu có biết không, cậu phải học cách nghe người khác nói, cậu không thể cứ bịt tai mình lại như thế này được.”
“Biết rồi mà, cậu đừng nói nữa.” Giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, kéo mạnh dây kéo áo khoác lên đến trên cùng.
“Đi thôi, dẫn cậu đi ăn khuya trước rồi sẽ đưa cậu về nhà sau.”
Anh đi xuống nấc bậc thang bên dưới, chiều cao của hai người vừa đúng không chênh lệch là bao, cô ôm anh dễ như trở bàn tay, dán môi lên.
Vốn chỉ muốn đụng nhẹ vào rồi tách ra ngay.
Anh nắm lấy eo Chu Từ, cạy mở hàm răng của cô ra, đầu lưỡi trực tiếp quấn quýt lấy nhau.
Hai đầu lưỡi như hai mảnh tảo biển rong đuổi, dây dưa khuấy đảo trong khoang miệng.
Một cái tay khác lướt từ đuôi sống lưng lên đến bả vai cô.
Trong cổ họng cô phát ra từng tiếng nấc, nhỏ giọng yếu ớt: “Em đói….”
Khổng Tây Khai dán sát vào cô, cười khẽ.
Anh nắm lấy tay cô.