Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 32: Lòng trung thành nằm phía bên phải




Editor: Mini || Beta-er: Min

“Còn bao lâu nữa thì anh đến thế? Phim sắp chiếu mất rồi này.”

“Mới vừa đỗ xe xong, tới ngay đây.”

Lúc đầu cô đã nhắc anh không nên đặt vé sau sáu giờ thế này rồi, anh còn bảo là muốn đến đài truyền hình đón cô nữa, nhưng lại đúng lúc cô có chuyện cần làm nên tan ca trễ, thế là bảo anh đừng đến đón, kẻo cả hai sẽ bị kẹt xe mất.

“Chu Từ?” Đột nhiên nghe thấy có ai đó sau lưng gọi tên cô.

“Ơ! Đàn anh? Sao anh lại ở đây?”

“Đi xem phim với đồng nghiệp ấy mà, một mình sao?”

Cô lắc đầu: “Không ạ, em đang đợi bạn trai.”

“Anh…”

Mùi hương quen thuộc đến gần, cảm giác một bàn tay đặt nhẹ lên vai.

“Anh vào trước đây, đồng nghiệp vẫn đang chờ, có cơ hội sẽ gặp lại.” Nói xong anh ta vội vàng rời đi rất nhanh.

“Ai thế?” Khổng Tây Khai nhướng mày chau chặt, mặt nom rất nhăn nhó.

“Là đàn anh cùng học nghiên cứu sinh.” Có hơi chột dạ, trước khi anh mở miệng hỏi dò liền hối thúc anh mau vào trong.

Sau khi xem xong phim, Chu Từ vừa chê bai nội dung bộ phim với anh, cũng vừa cảm nhận rất rõ rằng anh không mấy tập trung.

“Anh có nghe em nói không vậy?”

“Hả? Có nghe mà, em nói là vai diễn đó nên đổi sang nam diễn viên khác.”

“…” Cô bị anh làm cho nghẹn họng, cứ thấy bản thân như đánh một cú vào bông gòn.

“Thế rốt cuộc anh khó chịu chỗ nào?”

“Không có gì.” Anh mở miệng chối bỏ, ấn khóa xe, đèn xe nhấp nháy hai lần, rồi đi đến chỗ ghế tài ngồi xuống.

Thật ra cô biết Khổng Tây Khai thế này là vì chuyện ban nãy, không phải cô không muốn giải thích rõ ràng, chỉ là không biết nên mở miệng giải thích như thế nào cho đúng nữa.

Cô biết Chương Duyên Tư khi thi nghiên cứu sinh, anh ta là đàn anh hơn cô một khóa, cho cô rất nhiều tài liệu hướng dẫn ôn tập, sau khi thi đậu vòng hai thì có đặc biệt mời anh ta ăn một bữa cơm xem như là lời cảm ơn.

Vừa mới quen biết Chương Duyên Tư cũng không nhiệt tình theo đuổi cô, chỉ là ngày thường thỉnh thoảng sẽ mua cơm chiều cho cô, in tài liệu giúp cô, lúc làm hạng mục gì cũng sẽ dẫn cô theo, mưa dầm thấm đất. Chu Từ cũng không phải kẻ ngốc, lần đầu tiên cảm giác anh ta thích cô, cũng từng uyển chuyển từ chối ý tốt của anh.

Hai người chính thức ở bên nhau là khi cô đi lấy số liệu công ty cho thầy hướng dẫn, nhưng mà ngồi ở công ty đó cả một buổi chiều cũng không có ai để ý đến cô, hỏi thăm vài người thì bọn họ đều nói đang bận nhiều chuyện lắm nên cô cứ chờ ở đó đi, cô đành phải chờ thêm một lúc nữa, đến khi thật sự không còn cách nào khác mới bất đắc dĩ gọi điện thoại cho cô giáo hướng dẫn, bị cô mắng xối xả: “Em lớn như vậy mà còn cần thầy dạy nên làm cái gì nữa hả?”

Điều xui xẻo nhất chính là, cô nghe xong điện thoại thì di động hết pin tắt máy, cảm giác đó giống như trong lòng có cơn mưa lớn xối xả rơi xuống, cô đứng ở cửa lớn không nên làm cái gì bây giờ, đã đến giờ tan ca nhân viên nối đuôi nhau rời khỏi công ty, cô không mang theo tiền mặt cũng không biết đường về, không biết phải về như thế nào.

Trước đây cũng từng trải qua loại cảm giác này rồi, khi ấy là năm cô học lớp năm tiểu học, đột nhiên trời mưa to, cô đứng ở cửa trường học nhìn các bạn học đều được cha mẹ đến đón về, cô nghĩ bà ngoại sẽ nhờ người mang dù đến cho mình, nhưng đợi đến tận khi cổng trường chỉ còn mỗi mình cô và ông lão bán kẹo, mới nhận ra rằng không ai đến đón cô cả, trên người chỉ còn vỏn vẹn năm xu để mua kẹo, sau khi ăn xong thì vọt chạy về trong mưa. Lúc về đến nhà bà ngoại nhìn cả người cô ướt đẫm, mới biết được cô không mang theo dù.

“Chu Từ? May quá, em còn ở đây.”

Sau lưng Chương Duyên Tư như mang theo ánh sáng đi về phía cô, trong khoảnh khắc ấy cô gần như đã nghĩ là thiên sứ đến đây.

“Đàn anh? Sao anh lại đến đây?”

“Lúc em và cô Hoa nói chuyện điện thoại, anh cũng ở bên cạnh cô ấy, sau đó ra ngoài gọi điện cho em thì không nghe máy, nên anh hỏi cô ấy địa chỉ công ty để đến tìm em.”

“Điện thoại hết pin, em cũng không có tiền mặt trong người, em không biết đường đi về nữa.” Lúc nói đến đây xém tí nữa là nước mắt cô chảy xuống.

“Không sao nữa rồi, anh dẫn em về.” Anh ta lịch sự vỗ về sau bả vai cô tỏ an ủi.

Không bao lâu sau đó thì hai người ở bên nhau.

Nhưng chưa được hai tháng sau, Chương Duyên Tư nói lời chia tay trước.

Vào một đêm yên bình của mùa xuân, anh đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, nói với cô: “Chu Từ, em không thích anh, nếu như là vì đền ơn anh thì em không cần phải trả giá lớn như vậy, anh không muốn mỗi khi nắm tay em mà vẫn phải lo lắng em sẽ lùi về phía sau, chúng ta vẫn nên làm bạn bè thôi.”

Tuy nói là làm bạn bè, nhưng thật ra sau khi chia tay hai người gần như không hề liên lạc, dần dần trở thành một hình đại diện trong danh sách bạn bè mà thôi.

Thật ra cô cảm thấy Chương Duyên Tư mới là người bình thường, chỉ có Khổng Tây Khai là kẻ ngốc.

Vẫn là Khổng Tây Khai.

“Anh ấy là đàn anh mà em quen khi còn học nghiên cứu sinh…Trước kia bọn em ở bên nhau khoảng hai tháng, sau đó anh ấy muốn chia tay, ban nãy cũng là lần gặp đầu tiên sau hai năm chia tay.” Cô dùng dăm ba câu để giải thích đơn giản về chuyện này, thấy đã về đến nhà, chuẩn bị xuống xe, không ngờ anh lại khóa cửa xe lại.

“Còn gì nữa không? Trước khi ở bên nhau thì sau?” Anh quay mặt ra chỗ khác không nhìn cô, cứ như là một bạn nhỏ đang cố tình gây sự vậy.

“Làm gì có nhiều chuyện vậy chứ, bọn em cũng đã chia tay gần ba năm rồi, đã quên lâu rồi.”

“Vậy sao? Thế người khác thì sao?”

“Ở đâu ra mà nhiều người vậy chứ, anh đừng nghĩ em cũng giống như anh nhé?”

“Chu Từ, em nói rõ ràng đi, giống anh cái gì hả, anh đã làm gì chứ? Anh chờ em năm năm, bây giờ em lại nói như anh là như nào hả?” Anh đột nhiên quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn cô như sắp nổi lửa.

Thành thật mà nói thì cô đang rất sốc, thật sự chưa hề nghĩ rằng suốt năm năm qua anh chưa từng yêu ai khác ngoài cô, “Vậy Lương Dĩnh Tiệp thì sao? Ngày đó em còn thấy hai người ngồi bên nhau cơ mà.”

“Người thích Lương Dĩnh Tiệp có thể xếp hàng dài từ Bắc Kinh đến Thượng Hải đấy, bọn anh mà có gì với nhau thì có quỷ mới tin.”



“Thật sự xin lỗi…Khi đó em lướt Instagram của cô ấy có ảnh chụp của anh, em nghĩ cô ấy thích anh.” Cô thật sự xấu hổ, thật sự rất muốn quay ngược thời gian về năm năm trước rồi tự vả mình một cái.

“Chu Từ này, em đừng nói cho anh biết là vì chuyện đó mới cãi nhau với anh nhé.”

Cô gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, “Đó cũng không phải là tất cả, chẳng qua là lúc ấy cảm giác rất không chân thật, vì có được quá nhiều nên rất sợ sẽ bị mất đi.”

Anh mở cửa kính xe, thò tay vào hộc tủ bên trái lấy ra một điếu thuốc, tay phải che gió mồi lên.

“Lúc gặp được anh em bất ngờ lắm, những năm qua em đã soạn ra biết bao lời thoại để đối diện với anh, thế nhưng mà, đến khi chân chính gặp được anh rồi, tất cả những gì em đã chuẩn bị đều bị vỡ tan không còn một mảnh, chỉ còn dư âm của xấu hổ không biết nên nói gì, cảm giác mình đứng trước mặt anh hoàn toàn trần trụi, không thể chịu đựng nổi.”

“Thật sự xin lỗi anh, nhưng những lời này em hẳn phải nói với anh, em chẳng là câu hỏi càng không là đáp án, em chỉ là một đống phiền phức mà thôi.”

“Nếu anh thật sự để ý đến nó và muốn chia tay với em, em đều sẽ chấp nhận.”

Anh dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên ngoài cửa kính xe.

“Nếu em còn dám nói hai chữ chia tay trước mặt anh nữa, anh sẽ bóp chết em.” Nhìn những đường gân xanh trên cánh tay anh, cô biết anh nói được làm được.

“Vậy em không nói nữa đâu.”

“Chu Từ, anh rõ là…” Anh mỉm cười chua xót, tựa như là đang tự giễu bản thân: “Có một khoảng thời gian anh cảm thấy bản thân trông thật sự buồn cười, trước kia đi học đàn dương cầm, Kem nó quấn quít lấy không cho anh đi, sau anh phải lấy thức ăn chó dụ nó vào sân sau, buộc nó vào hàng rào ở phía sau sân mới ổn, lúc anh đi còn quay đầu lại nhìn nó, thế mà nó vẫn đang vẫy đuôi nhìn anh.”

“Anh đang nghi ngờ bản thân mình có phải kẻ cuồng ngược đãi hay không mới có thể thích em tận mười năm trời thế này.”

Kem chính là con chó Samoyed kia, Khổng Tây Khai nói nó đã rất già rồi, bây giờ không thích chạy nhảy nữa, chỉ luôn nằm yên bất động một chỗ.

“Muốn hôn không anh?”

Vô duyên vô cớ nói một câu này làm anh hơi sững sờ, phụt cười thành tiếng, lúm đồng tiền một bên khóe miệng lộ ra.

“Bên phải, còn chưa chọt ra nữa.” Ngón tay cô dán sát khóe miệng bên phải của anh.

Cá Anh Vũ cái và cá Anh Vũ đực không thể giao phối với nhau được, cô từng mua một con cá La Hán về muốn nó cùng ghép đôi với cá Anh Vũ cái, thế nhưng khi bỏ cá La Hán vào trong chậu thì Anh Vũ cái như phát điên mà cắn lấy cắn để con cá La Hán Kia, cô bất đắc dĩ phải thả Anh Vũ đực được vớt ra để bên cạnh vào lại trong chậu, ấy thế mà phát hiện ra chú Anh Vũ đực này không hề bị cắn mà còn tung tăng lội nước nô đùa cùng con cái.

Lúc này cô mới biết được, hóa ra cá cũng có lòng trung thành.