Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 17: Em muốn phạm tội(H)




Editor || Beta: Min

Đến khách sạn cũng vừa lúc rạng sáng, căn phòng được đặt là Luxury xa hoa, bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh sáng hồng tím của phố Thượng Hải, chưa kịp thưởng thức thì người nào đó đã dán chặt lấy gương mặt cô kịch liệt hôn xuống.

Nắm lấy vạt áo thun của cô kéo lên, lồng qua đầu cởi ra, trên người chỉ còn độc áo lót ren trắng bạc mỏng tang, bao lấy bộ ngực mê người, tay anh cách một lớp áo ren mỏng tùy tiện ve vuốt.

Môi anh còn vương màu son của cô, hai hàng mi dưới ánh đèn lập lòe tựa như hai cánh bướm rung cánh, gương mặt anh vốn là đạo cụ mê hoặc lòng người, chỉ một câu anh nói thôi, cô không cần tự ngẫm đã cam tâm tình nguyện mắc mưu.

Đó chính là thời khắc trước khi rơi xuống địa ngục, một lần thét lên: Em muốn phạm tội.

Dùng ngón tay khẩy quần lót của cô xuống, bụng ngón tay đặt nơi đầu hoa hạch dùng lực vỗ về. tay còn lại ôm lấy đỉnh bầu ngực sớm đã đỏ thẩm của cô, lại sợ cô đau nên chỉ dám nhẹ nhàng xoa nắng, nhưng ngược lại, cô tình nguyện để anh dùng lực mạnh thêm chút nữa, đừng để cô có cảm giác vĩnh viễn nhóm không nên lửa thế này.

“Dùng sức đi mà.” Cô nhịn không được thúc giục anh..

“Chỗ nào? Đây sao?” Bàn tay đang ở phía dưới của cô ấn mạnh xuống, làm cô không khống chế được lời rên rỉ.

“Không phải nơi đó.” Cô ôm lấy đầu anh, dâng ngực đến trước môi anh, chuẩn bị sẵn món điểm tâm ngọt ngào đưa đến cho anh.

Hơi thở của anh phả lên làn da mềm mại trước ngực, trong miệng chứa đầy bầu ngực của cô mút vào thật mạnh, nhìn không rõ gương mặt anh, đành nhắm mắt lại, trên đỉnh đầu là ngọn đèn ghé trên mí mắt anh, không còn nghĩ được gì nữa, chỉ có thể cảm nhận được một cơn sóng ồ ạt từ trong cơ thể mình tuôn ra ngoài.

Ngón tay nương theo mật dịch cô vừa tiết vơi vào cơ thể, quấy đảo trong từng ngõ ngách của đường hầm, nhưng vốn chẳng thể ngăn được cơn khát, mà càng giống một quả mận mọng nước hơn.

Anh vội vã cởi quần, giải phóng thứ cứng rắn đã lâu, lửa nóng khó mà dằn nổi trên người đâm thẳng vào từng tầng từng lớp màn của cô, nhìn cô nhắm chặt mắt, tưởng rằng cô đau, luống cuống chân tay muốn rút ra ngoài.

Cô đè lấy bả vai anh, thật ra cũng không mấy đau lắm, so với lần đầu tiên thì tốt hơn nhiều rồi.

Anh lo lắng cho cô, thong thả mà trắc trở, hại cô không biết có nên nói cho anh hay không, rằng anh cứ thế này thì cô điên mất thôi.

Tay vuốt ve bụng anh, không biết từ khi nào mà mà cơ bụng ẩn ẩn hiện hiện thế này, ngón tay mềm mại của cô gái tinh tế nhè nhẹ sờ soạng anh, càng làm cho dã thú chôn sâu trong thân thể cô lớn thêm vòng nữa.

Anh rốt cuộc cũng bị kích thích, chạm vào điểm G của cô, Chu Từ toàn thân như bị điện giật, ngứa ngáy lan khắp cơ thể, cảm giác như không thể khống chế được, tình ái cuồn cuộn.

Trong cô xối vào đỉnh dương v*t của anh, đốt thêm lửa dục.

Tiết tấu ngày một không thể khống chế được, anh kề tai cô thấp giọng khẽ khàng gọi tên cô, cắn cắn vành tai, mãi đến khi hoa huy*t bên dưới nhịn không được phải co rút.

Trước khi trở thành thảm án anh liền rút ra, đặt cây gậy ướt át vào trong tay cô, một tay đầy tinh dịch.

Cô vọt vào nhà vệ sinh rửa sạch tay, người trong gương trần như nhộng, mái tóc rũ xuống quấn quanh ngực.


Nhìn thấy anh đi vào, cũng biết được đêm nay hẳn anh sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.

Giữ chặt cô ở trước gương làm thêm lần nữa, để cho cô có thể nhìn thấy được hai người trong gương làm tình như thế nào, làm cho cô một thân kiều mỵ thở dốc không ngừng xin anh tha thứ.

***

Ánh sáng chói mắt chíu vào gọi cô tỉnh giấc, người bên cạnh hẵng còn say giấc, một tay bao trọn bầu ngực của cô.

Thật làm lòng người giận sôi, cô túm lấy tóc anh.

“Bỏ cái tay anh ra xem nào.”

Anh nghe lời cất tay về, lần nữa chui vào trong chăn nhắm mắt ngủ tiếp.

Chu Từ kệ anh luôn, đi ngay vào nhà tắm, tối qua không biết hai người đã nháo đến mấy giờ sau mới đi ngủ, trong thân vẫn còn lưu lại chất lỏng của ai kia.

Tắm rửa xong cô gọi bữa sáng lên, vùi mình trên sô-pha ăn, thật sự rất nhàm chán, lại lấy ipad trong vali hành lý của anh ra, may mà mật khẩu là ngày sinh nhật cô, mở ra thì lên mạng xem phim.

Không biết xem được bao nhiêu tập rồi, điểm tâm cũng tiêu hóa xong anh mới chịu rời giường, thấy cô nằm ở sô-pha thì thuận thế ngồi bệt xuống thảm, cúi đầu.

“Tỉnh rồi đấy à?”

Anh không mấy sức sống gật đầu, rốt cuộc đã tỉnh chưa vậy?

Cô nhìn anh như một chú chó bự con, ngồi cạnh chủ mình, cảm thấy thật đáng yêu chịu không nổi, dù cho anh có làm ra chuyện trái trời trái đất thế nào cô nghĩ mình vẫn có thể tha thứ được, vẫn là người xưa thương cô, nghĩ thầm, hóa ra mười mấy năm trước khố cực như vậy, là tích cóp mọi may mắn để gặp được anh.