Bưu Hãn Dân Quê

Chương 3: Bắt đỉa




Thời điểm Hắc Muội tới ruộng, cha nàng đã đem số nửa mạ còn lại nhổ gần hết, nước trong ruộngđã đủ rồi, không cần tháo nước , chỗ đất tháo nước đã dâng lên, hiện tại nước đang hướng ruộng của hai huynh đệPhùng Dũng Phùng Cường cách váchchảy qua.

“Cha, con đến đây.”

PhùngQuý không nghĩ Hắc Muội nhanh như vậy đã tới, cười cười, nói n, “Hiệntại con đang trong tuổi trưởng thành nên ngủ nhiều một chút.”

“Không có gì, giữa trưa con ngủ tiếp một lát.”

Hai người không nói thêm nữa vùi đầu cấy mạ, Phùng Quý là người có năng lực , từ khi ông mười mấy tuổi đã làm nông sống đến bây giờ, cấy mạ vừa mau vừa tốt, mạ cắmkhông dày không thưa, không sâu không cạn, ngay ngay thẳng thẳng, nhìn xa xa từng hàng từng hàng, chỉnh chỉnh tề tề.

Nhưng Hắc Muội cũng không thua ông, năm nay là năm thứ ba Hắc Muội xuống ruộng, trừ cắt lúa tốt ra thì chính là cấy mạ .

Cha và con gái hai người như đang thi nhau cắm.

Một mẫu ruộng một người giỏicắmnhanh nhất cũng mấtbảy tám giờ, nói cách khác hai mẫu ruộng nước nhà Hắc Muội hai cha con thế nào cũng phải bậnđến giữa trưa mới có thể làm xong.

Có đôi khi haingười cũng lên bờ bắt lấy con đỉa bám vào chân hút máu bỏ vào trong ốngtrúc, lại uống mất ngụm nước rồi tiếp tục xuống ruộng cấy mạ.

Đợi tới lúc mặt trời lộ ra một tia đỏ rực Béo Nha đưa cơm đến .

Trừ bỏ cháo và bánh ngô như thường lệ ra bên trong còn có nửa cái bánhhành khô, chính là hôm qua Phùng Quý từ chỗ nương ông mang về nhà, vốntối hôm qua ông mang về đặt ở trong nồi định sáng nay kêu Hắc Muội hâmnóng lại làm điểm tâm cho Tú Cô, không nghĩ tới bà lại đem nửa cái choPhùng Quý.

“Hắc Muội, con ăn đi!”

Phùng Quý đem nửa cái bánh đưa cho Hắc Muội.

Hắc Muội bưng chén cháo một hơi uống xong, cầm cái bánh ngô xé ra phânnửa lại đem bánh hành khô xé xuống một miếng nhỏ nhét vào trong bánh ngô ăn , còn lại hơn phân nửa lại chia ra làm hai, một bên đặt vào chén cha nàng, “Cha, tâm ý của nương cha không ăn không được.”

Nói xong lại cầm nửa miếng còn lại đưa cho Béo Nha, “Béo Nha, muội mang về nhà cùng Tứ Nha chia nhau ăn!”

Béo Nha nhìn miếng bánh hành khô trong tay nuốt nước miếng, miệng lạinói, “Nhị tỷ, tỷ và cha ăn đi, muội và Tứ Nha ở nhà không làm gì nêncũng không đói bụng!”

Hắc Muội đối với nàng cười cười, ” Béo Nha chúng ta thật sự đã trưởng thành!”

Cuối cùng miếng bánh khô dầu đó Hắc Muội đã kiên trì cho Béo Nha mangvề cùng Tứ Nha ăn, lại dặn Béo Nha thu dọn chén đũa một hồi mang thanhsắt đến chọc đỉa.

Béo Nha vui vẻ hết sức, “Nhị tỷ, năm nay lại có thật nhiều đỉa sao?”

“Đúng vậy, để Tứ Nha ở nhà với nương, muội đến đây a!”

Nói xong Hắc Muội chạy nhanh xuống ruộng tiếp tục cấy mạ, không bao lâu rất xa trên bờ ruộng có một người đi đến, ánh mặt trời lóng lánh từphía sau nàng chiếu lại, làm nổi bật đầu tóc nàng giống như ánh lên mộttầng tơ vàng, “Hắc Muội, Phùng đại ca, muội đến hỗ trợ !”

Người đến chính là Ngô mụ ở sát vách nhà Hắc Muội.

“Má Ngô, sao má đến đây?”

“Đại muội tử, chúng ta không cần muội hỗ trợ, mau trở về đi!”

Ngô mụ không để ý tới hai người từ chối trực tiếp cởi giày vén ống quần xuống ruộng, có chút không quen tay tháo ra một bó mạ bắt đầu cắm.

“Đại muội tử, muội làm ta thật ngại!”

“Phùng đại ca, này có cái gì đâu, muội và Thanh Thủy ở nhà huynh, huynh một chữ cũng không thu, tới giúp hai người làm chút việc huynh còn muốn khách khí với muội?”

“Má Ngô, cám ơn!”Hắc Muội thật ra không khách khí, ngẩng đầu đối với bà cười đến vô cùng vui vẻ.

Mặc dù Ngô mụ không am hiểu việc nhà nông nhưng có người hỗ trợ làm cho tinh thần nàng càng thêm hăng hái .

“Hắc Muội, đừng nhìn nhà của má rất nhiều năm không làm ruộng , mớitrước đây má ở nhà mẹ đẻ cũng là một người tài giỏi, khi đó má đi theocha xuống ruộng —— “

Mặt trời càng lên cao , nhưngHắc Muội vẫn chưa cảm thấy mệt, cùng Ngô mụ nói nói cười cười , nhiềungười sức lực lớn, tiến độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Ngô mụ bỗng nhiên nhảy lên bờ, thét chói tai , “Mã hoàng!”

Rất nhanh bà đã trấn định lại, bà đối với ong vò vẽ cũng không phảikhông quen thuộc, bà cũng là cô nương ở thôn Đại Diệp, trước kia tựnhiên đã trải qua việc nhà nông, chính là từ lúc xuất giá vào trongtrấn, sinh hoạt hơn mười năm đã rất lâu không có xuống ruộng , cho nênchợt nhìn thấy mã hoàng trắng tinh ngọa nguậy máu tươi đầm đìa có chútkhông thích ứng kịp.

Hắc Muội vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống, chụp tay lên bắp chân Ngô mụ, mã hoàng một bên ăn đến béo úmột bên lui ra ngoài, Hắc Muội khẽ kéo mã hoàng ra ngoài.

“Giẫm chết nó, mấy con mã hoàng hút máu này là ghê tởm nhất.”Ngô mụ hung hăng nói.

“Khó mà làm được, “Hắc Muội nói xong đem mã hoàng thả vào trong ống trúc đặt bên cạnh đám cỏ ở bờ ruộng.

Ngô mụ xem xét, bên trong tất cả đều là chi chít mã hoàng đang ngọanguậy, bà nhìn thấy toàn thân đều run lên, “Má ơi, Hắc Muội, con bắtnhiều mã hoàng như vậy làm gì ?”

Hắc Muội cười đắc ý, “Hắc hắc, đây chính là thứ tốt!”

Đang nói Béo Nha đã chạy đến, trong tay cầm thanh sắt thật dài.

Hắc Muội chỉ chỉ ống trúc, “Béo Nha, giao cho muội!”Lại cùng Ngô mụ xuống ruộng tiếp tục cấy mạ .

“Yên tâm đi nhị tỷ!” Nói xong Béo Nha ngồi xổm ở trên cỏ cầm lấy thanh sắt đâm mã hoàng thành xâu như xâu kẹo hồ lô.

“Béo Nha, bên cha còn có một đồng.”Hắc Muội ngẩng đầu nói, Béo Nha lại kích động chạy tới bên ruộng Phùng Quý.

“Hắc Muội, các con đem mã hoàng xâu lại làm chi vậy?”

“Má Ngô, mã hoàng còn gọi là đỉa, sau khi phơi khô chúng nó có thể làmthuốc Đông y, mấy y quán trong thành thu mua một hai lượng bạc.”

“Thật sự?” Ngô mụ chấn động, “Má ở trong trấn thời gian dài như vậy cũng không biết.”

“Y quán trong trấn nhỏ đương nhiên không cần thứ này.”

“Hắc Muội, sao con biết thứ này?”

“Năm kia không phải con với sư phó Lâm thúc của con đi trong thành bánda hồ ly sao, trong lúc vô tình biết được, nghĩ dù sao trong ruộng cónhiều đỉa như vậy, trước kia bắt được đều giết chết , chỉ cẩn xử lý mộtchút còn có thể bán lấy tiền, không phải rất tốt sao!”

“Vậy phải xử lý như thế nà?”

Ngô mụ hỏi.

Hắc Muội ngẫm lại Ngô mụ là từ trấn trên đến , tuy rằng trong nhà không ruộng người cũng thiện lương, nhưng có một điểm không tốt, chính làngười miệng rộng, cái gì cũng thích đi nói khắp nơi.

Vì thế Hắc Muội nói, “Thực phiền toái, hai ba lời khó nói hết về sau lại từ từ nói với má, mau cấy mạ đi, lát nữa còn phải về nhà ăn cơm vớiThanh Thủy nhà má.”

Quả nhiên, Ngô mụ vừa nghe xongnhìn thấy mặt trời đã sắp lên đỉnh, nghĩ đến Thanh Thủy đã trở về khôngcòn tâm tư nói chuyện nữa, gia tăng tốc độ trên tay.

Hắc Muội thấy Ngô mụ nếu không nói nhiều nữa vùi đầu làm việc mím môi cười cười, tốc độ cũng nhanh hơn.

Trong chốc lát Béo Nha đã giơ một xâu đỉa thật dài về nhà, đặt nằm ngang lên sào quần áo phơi khô dưới ánh nắng gay gắt.

Không bao lâu, mấy con đỉa vốn còn vặn vẹo thân hình không ngừng giãy dụa đã dần dần thành thật lại.

Béo Nha đứng ở trước cửa lôi kéo Tứ Nha nhìn xa xa nói, “Xem bọn xấu xa tụi bây còn dám hút máu của cha và nhị tỷ nữa không, đem bọn bây phơikhô sau đó đi hiệu thuốc bắc đổi tiền mua thuốc bổ cho nương ta.”

“Tam tỷ, muội cũng muốn đi bắt!”Tứ Nha nói.

“Bây giờ muội còn nhỏ, chờ muội lớn lên lại đi, hiện tại quan trọngnhất là phải chiếc cố nương cho tốt.” Béo Nha mới mười tuổi nói lời nàyvới Tứ Nha rất giống một bà cụ non.

Tứ Nha gật đầu, “Vậy muội vào nhà trò chuyện với nương.”

Béo Nha lại cầm mấy thanh sắt đi ruộng nước, trong ống trúc trên bờruộng lại đầy một đồng đỉa, nàng cao hứng kêu lên, “Nhị tỷ, ruộng chúngta thật nhiều mã hoàng a!”

“Ruộng nhiều mã hoàng là ruộng màu mỡ!”Phùng Quý nói.

Có Ngô mụ hỗ trợ thời điểm còn một canh giờ nữa là giữa trưa hai mẫuruộng đã cắm được không sai biệt lắm , Hắc Muội khuyên Ngô mụ về nhà.

Bà ngẫm lại Thanh Thủy cũng sắp từ trường về nhà , nên không hề kiên trì,lên bờ nói, “Phùng đại ca, muội về trước nấu cơm cho Thanh Thủy a.”

“Đại muội tử, cám ơn muội!”

“Không cần cảm ơn, đều là hàng xóm gần nhau !”

Hắc Muội cũng liên tiếp nói lời cảm tạ .

Đợi cho Ngô mụ đi rồi, Béo Nha nhìn thấy ruộng nước đã sắp cấy xong,nói, “Cha, nhị tỷ, con về nhà trước hái mấy trái dưa chờ hai người vềnhà ăn.”

Nói xong nhảy tung tăng về nhà , phơi mãhoàng xong, liền đến vườn rau trước cửa chỗ mấy trái dưa nằm phủ phụctrên mặt đất nhô ra lớp vỏ dính bụi đất, lại vào nhà bếp từ trong vạimúc ra hai gáo nước đổ vào trong chậu, đặt dưa vào trong nước lạnh.

Phùng Quý không nghĩ tới còn chưa tới giữa trưa hai mẫu ruộng nước đãcấy xong, hiện tại Hắc Muội làm việc nhà nông càng ngày càng thuần thụca!

Hai người về đến nhà, Béo Nha đã ôm dưa rửa sạch ra.

Phùng Quý nhìn nhìn nói, “Béo Nha, con đem một trái đến nhà bà nội đi!”

Béo Nha sửng sốt đem dưa ôm vào trong ngực không buông tay, nhìn Hắc Muội chờ nàng lên tiếng.

Hắc Muội không mặn không nhạt nói, “Vẫn là đưa đến nhà má Ngô, giúp chúngta cấy mạ tới trưa, ngay cả miếng nước cũng chưa mời má uống!”

Phùng Quý cái gì cũng không nói, tẩy sạch chân liền vào phòng xem Tú Cô.

Hắc Muội ra dấu, Béo Nha vội vàng ôm một trái dưa chạy như điên đến nhà Ngô mụ ở cách vách.

Thanh thủy nhà Ngô mụ mồ côi từ trong bụng mẹ đang từ trường tư thụcTrần gia dưới thôn tan học về nhà , hắn so với Hắc Muội nhỏ hơn mộttuổi, là một bé trai trắng nõn thanh tú, Béo Nha trông mong nhìn chằmchằm Thanh Thủy, “Thanh Thủy ca, muội đưa dưa đến cho huynh ăn.”

Thanh Thủy vô cùng lễ phép nhận dưa nói “Cám ơn!”

Béo Nha nhìn hắn đi tới càng gần, kề sát bên cạnh hắn vô cùng thân thiết kêu, “Thanh Thủy ca.”

Thanh Thủy không dấu vết nói, “Béo Nha, muội mau về nhà đi, giúp nhị tỷ muội nhóm lửa nấu cơm.”

Béo Nha chu cái miệng nhỏ nhắn không cam lòng nguyện rời đi.

Trong nhà Hắc Muội đã bắc nồi bắt đầu nấu cơm, thấy Béo Nha đã trở lại, kêu nàng xem lửa, nàng đi vườn rau hái đồ ăn.

Trước cửa vườn rau tổng cộng có bốn năm luống đất, trồng đủ loại rau, dướichân sào trúc cắm thành hàng rào cũng có rất nhiều loại qua quả, tùy ýnhìn xem có thể thấy được qua quả rủ xuống.

Hắc Muộihái mấy trái mướp, một trái bầu và một trái bí đỏ, trở lại nhà bếp, bắtđầu bào vỏ cắt rau, đem mướp cắt thành sợi, bầu cắt thành miếng mỏng, vỏ mướp và vỏ bầu giữ lại nấu cho heo ăn.