Đến tối.
Vừa về đến nhà.
Phương Anh đi học về rồi đã con - Ba nó vui mừng nói khi nhìn thấy nó đi học về.
A! Con chào ba, Ba mới về ạ? -Nó nhìn thấy ba vui mừng.
- Uhm ba mới về, à ba có mua cho con vài bộ quần áo đấy .
-Thôi vào rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi con.
-Vâng ạ ( hu hu sướng ợ đi học về được ăn cơm luôn. Anh Anh ơi ơi ăn với).
Bữa ăn trôi qua trong yên bình nhưng sau bữa ăn một lúc thì.
Anh nói lại cho tôi xem nào? -Mamy của nó đó.
Anh đã bảo rồi mà năm nay làm ăn kém anh chỉ có một ít tiền mang về thôi.-Bố nó minh oan.
- Vậy hả? Sao anh không ở lại mà làm kiếm thêm nhiều nhiều về làm gì?.
-Em cũng một vừa hai phải thôi,anh nhớ con thì anh về thôi tiền bạc quan trọng với em vậy sao?
-Đúng nó quan trọng vậy đấy. Tình cảm thôi thì sao mà sống được mà nhà lại nuôi hai đứa ăn học c** Phương Anh nó còn phải tốn thêm tiền học thêm nữa chứ.
-Vậy thì thôi cho con nó đi học ở trường thôi,bắt con nó đi học thêm ở ngoài làm gì cho nó mệt mỏi.
-Anh nói hay nhỉ? Nó mà học giỏi như con người ta thì tôi cũng đâu có tốn tiền cho đi học thêm cơ chứ.
-Con nó chỉ học được có vậy bắt nó học nữa thì cũng chẳng là bao.
-Anh nghĩ đơn giản nhỉ đường đường là con của Minh Lan này mà trượt cấp 3 thì chỉ có lấy mo(cái này Chibi cũng không hình dung nó là như thế nào nữa tại thấy mọi người nói vậy Chibi viết vậy thôi) úp vô mặt mà ra đường thôi.
-Thì cũng có làm sao đâu đầy người trượt đấy thôi,con nó không thi được trường điểm thì học trường bình thường là được rồi có nhất thiết phải làm qúa lên không.
Túm lại là bla bla &@€+#cãi nhau inh ỏi ( Chibi không kể thêm chuyện gia đình nhà người ta nữa không lại bảo vô duyên đi lục lọi đời tư của người khác).May sao bé My không có ở nhà, bé sang nhà bà chơi rồi ngủ bên đấy luôn rồi.Nhưng điều này nó đã nghe thấy hết rồi.Tại tưởng nó đang trong phòng học bài chắc không nghe thấy. Chị ý vô tình (hay cố ý) đi ngang qua phòng ba má lên vậy.
Khi nghe xong nó chạy về phòng đến bàn học viết viết cái gì đó.Viết xong đến tủ quần áo.(làm gì vậy? Chắc đến đây ai cũng biết làm gì rồi).
Lấy ra một cái balo nhỏ nhắn (cũng không nhỏ đâu).
( CẤM KHÔNG ĐƯỢC HỌC THEO LY NHA)
Đoạn này suy nghĩ của Ly nha.
Lấy một bộ đẹp nhất trong bằng đấy bộ này,thêm bộ lần trước mặc đi chơi với Long nữa còn gì không ta à tiền tiết kiệm,điện thoại (tắt nguồn), ơ đúng rồi dây chuyền có chiếc nhẫn đâu rồi ý nhỉ ( dây chuyền có khác ngày sinh tháng đẻ của nó và A&P) a đây rồi đeo vào cổ đã. Phải mang thêm ít đồ ăn đi mới được.Đã đầy đủ, đến đêm lên đường.
Nó lại sử dụng cách cũ thôi (ai không nhớ đọc lại chương 7 nha).Do chèo một lần nên quen,đỡ sợ hơn. Ra khỏi cửa nó đi một đoạn,rồi chạy một đoạn cuối cùng ra được bờ sông.
- Hưzz...hưzz (thở không ra hơi) nhọc nghỉ tí đã.
- Thôi xong mải chạy rách dép rồi,may có đem theo giầy uhm ha mải bỏ đi quên không thay quần áo rồi ( Chibi -Thay quần áo làm gì?
Nó -Mi ngu hay giả vờ ngu vậy? Thay quần áo không nỡ bố mẹ mà đang báo tìm rồi cháu bé bỏ nhà đi mặc bộ màu này màu kia...v.v...
-Uhm ha nói cũng có lý
-Thôi đi chỗ khác cho ta thay đồ
-Ò biết rồi ).
( nhanh chóng thay quần áo).
- Quần áo vứt đâu bây giờ.
Đang loay hoay suy nghĩ thì thấy bóng dáng của ai đấy nó nhanh chóng lấp vào bụi cỏ gần đấy.
Hu hu...hức hức -Tiếng một người con vang lên.
Khi thấy người đó chạc tuổi mình nó liền mò ra.
-Làm sao bạn khóc.
-Mình bị mụ dì ghẻ đánh đuổi ra khỏi nhà.
-Sao bà ta có thể làm như thế cơ chứ.
-Bà ta có quyền làm như thế mà.
-Là sao.
-Hu hu hức hức trước đây tớ được ba má nhận nuôi hộ yêu thương tớ lắm nhưng từ khi má nuôi mất ba lấy vợ mới rồi ba cặm cụi kiếm tiền ít về nhà nên không có thời gian quan tâm tớ.Bà ta được nước làm tới sai tớ hết việc này đến việc kia không vừa ý là bà ta đánh tớ.
-Uhm thương bạn ghê,hay bạn muốn đi cùng với tớ không.
-Cảm ơn bạn nhưng mình không muốn đi đâu cả.
-Bạn không muốn đi thì thôi.Mà quần áo bạn tả tơi qúa hay lấy bộ này mà mặc này.-Nói rồi nó giúi quần áo vào tay. người kia.
-Thôi mình đi đây khỏi không kịp,à có ai hỏi có gặp mình hay không thì bạn cứ bảo là không biết nhé.Bye.
Bỏ lại đứa trẻ kia phía sau một đoạn Vù vù vù tiếng gió bắt đầu nổi lên rất mạnh.
- Tự nhiên cảm thấy rùng mình. Ôi mẹ ơi con muốn về nhà "Không không được,đã đi là không chở về ''.
Lại đi lại đi cuối cùng cũng đến bến xe.
-A bến xe đây rồi.Xe đi vào miền Nam xe nào nhỉ? A chắc là xe kia.
Lên xe và cứ thế đi đi mất 4-5 ngày mới vào tới nơi.
Sáng hôm sau ở nhà.
Anh Anh dậy đi học đi con -má nó lên phòng nó gọi.
Không thấy đâu.
Chắc đi học rồi -Mẹ nó lại xuống bếp làm bữa sáng thôi.
Tầm 8 a.m
Reng...reng
Alo -mamy nó trả lời.
Minh Lan à? Tôi Hoa đây -Giáo viên dạy môn Ngữ văn. ( hôm nay văn học đầu tiên)
- À cô giáo à gọi tôi có việc gì không.(mamy nó hầu như biết hết giáo viên trong trường,quen biết rộng lắm.Bảo sao phải vào tít trong đấy)
-Sáng nay em Phương Anh có đi học không chị.
-Dạ sáng nay cháu vẫn đi học bình thường thây cô.
-Vậy sao sáng nay không thấy em Phương Anh đến lớp vậy chị.
-À vâng tôi sẽ đi tìm cháu,à nhờ cô nói với giáo viên chủ nhiệm cho cháu nghỉ hôm nay nhé, cô cũng đừng nói với ai cháu chốn học nhé. ( giữ thể diện kinh).
- Vâng.
- Uhm vậy cảm ơn cô. Chào cô.
-Vâng chào chị.
Cả lớp nhao nhao lên hỏi.
-Bạn Phương Anh làm sao không đi học đấy cô?
-À bạn Phương Anh nghỉ ốm,mẹ bạn quên không gọi điện ý mà.Thôi chúng ta học tiếp.
Vâng ạ.-Cả lớp đồng thanh.
Mẹ noy lại lên phòng nó lần nữa nhưng lần lại mới bước lại bàn học nhìn thấy lá thư để lại.
Gửi ba má.
Con cảm ơn vì ba má đã luôn...@&€€@&&(Đoạn này Chibi chưa nghĩ ra). Con sẽ sớm quay lại để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của ba má,mong ba má đừng cãi nhau vì tiền bạc và ba má cũng đừng đi tìm con nữa.
Tái bút
Con yêu ba má.
Tóm lại cái đoạn @&€€ là như thế này nó đi đến tủ đồ để lấy sổ hộ khẩu ( mang đến trường để giáo viên làm thủ tục giấy tờ cho học bạ) thì phải đi ngang qua phòng ba má (nghe chuyện ba má, mà phòng ba má cách cái tủ có bước tường thôi) khi lấy được sổ hộ khẩu thì mở ra xem,xem xong mới biết là con nuôi. Nên bỏ nhà đi tìm bố mẹ đẻ vì sợi dây chuyền đó.
Đọc xong má nó tá hỏa mang xuống bếp cho ba nó xem.
'' Choang '' ba nó đang cầm cái ly nghe tin nó bỏ nhà đi bụi rơi luôn cái ly.
Mau đi tìm con bé -Ba nó hét toáng lên.
Hàng xóm láng giềng thi nhau đi tìm đương nhiên là đi theo đường ra bến xe rồi.
Tôi thấy có cái gì vệ sông kìa -Hàng xóm 1.
Đâu đâu -Hàng xóm 2.
Mẹ nó nghe thấy thế liền chạy lại xem là cái gì.
Là dép của cái Phương Anh (do dép rách nên vứt luôn ở đó) -Mẹ nó vừa cầm dép vừa nói vừa khóc.
Tất cả tập trung đi dọc bờ sông tìm nhanh lên -Trưởng xóm hô.
Tìm thấy rồi - Hàng xóm 3.
Vớt lên nào -Trưởng xóm.
Không nhìn rõ mặt vì bị cá rỉa.
Dáng giống con bé lắm.-Hàng xóm 4.
Hu hu đúng nó rồi hôm qua nó còn mặc bộ này mà ( chắc là bé hôm qua đây rủ đi không đi lại đi tự tử không biết haizz thật tội nghiệp mà ). - Nói xong má nó xỉu luôn.( Chắc mọi người biết đó không phải là nó đâu nhỉ).
Ngay trưa hôm ấy đám tang được diễn ra.
Ở trường vừa ra về thì.
Sam cậu đi thăm Phương Anh với tớ không?. -Quân chạy lại chỗ Sam hỏi.
À, mình bận,mình không đi được,mình có việc rồi -Sam nhanh chóng từ chối.(Sam mà đến thì nó càng thêm bệnh,vẫn còn giận nhau).
-Uhm thế thì thôi.
Quân vừa đến nhà nó thì thấy bắc rạp kèn đám ma inh ỏi,ngay lập Quân chạy vào nhà thì thấy di ảnh của nó và thấy má của nó đang khóc.
Má Lan,sao...sao....-Quân nói không lên lời. (Quân thân với nó lâu rồi lên gọi má của nó là má Lan).
Quân à nó... nó đi rồi.-Má của nó buồn không nói lên lời nên ba của nó nói thay.
Anh Anh đi rồi sao,còn lời hứa thì sao? -Quân thất thần nói.
Phương Anh ơi...Phương Anh bà... Bà dậy ngay cho tôi hu hu - sau khi Sam về đến nhà nghe tin nó mất ngay lập tức Sam chạy đến nhà.
''Số mình đen thế nhỉ? vừa tìm được thứ gì đó quen thuộc trong cô gái đó thì cô ta lại ra đi không một lời từ biệt "-Long đứng ngoài cửa nhìn vào rồi đi mất.