Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 3 - Chương 254: Trận chiến biển và người (1)




Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là trời sẽ sáng, và có lẽ, cũng chỉ bằng chừng ấy thời gian thì cơn bão sẽ tan. Thế nhưng, như người ta vẫn thường nói, những phút giây cuối cùng của đêm đen lại là những phút giây tăm tối nhất, và điều tương tự dường như cũng có thể áp dụng cho cơn bão đêm nay – cơn bão dữ ở một làng chài không tên tuổi.

Trên bầu trời, công cuộc chiếm cứ lãnh thổ của tầng mây đen đã chấm dứt, nhưng từ giữa muôn vàn mây bão vẫn còn những tiếng động trầm đục lan truyền ra một cách mơ hồ, cứ như thể tầng mây kia còn đang thai nghén một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp – một thứ gì đó có thể hủy diệt toàn bộ vùng duyên hải này.

Và để tạo thêm sự bất ngờ cho các nạn nhân, kẻ thao túng vô hình còn điều khiển hàng ngàn tia sét quấn chặt lấy tầng mây đen, tạo nên một cơn bão sét chói lóa hòng làm lu mờ đi mối hiểm họa đáng sợ nhất. Nhưng, chắc hẳn kẻ thao túng này còn cảm thấy như vậy là chưa đủ, thế nên hắn còn khiến cho cơn mưa vốn ngừng lại đã lâu tiếp tục đổ xuống như trút nước.

Phía dưới mặt đất, trong những căn nhà dựng từ bùn đất và phên tre, người ta chỉ còn nghe thấy tiếng nước vỗ lên mái nhà lộp độp, hòa cùng những tiếng rì rào không ngớt mà tạo thành một giai điệu với chủ đề là mưa. Giai điệu ấy dữ dội mà mạnh mẽ. Nó mặc kệ mọi sự ngăn trở mà ồ ạt ập vào tai người ta, nó át đi tất cả những thứ âm thanh khác để độc chiếm cả một khoảng đất trời nơi đây. Và nếu như có ai đó muốn giao tiếp với những người xung quanh mình thì họ buộc phải hét lên thật to, hay thậm chí là sử dụng cả đến ngôn ngữ cơ thể để truyền đạt suy nghĩ của mình. Cách nói chuyện như thế thật mệt mỏi quá đỗi, thế nên, trong lúc này lại có rất nhiều người lựa chọn im lặng, như Loan.

Bấy giờ, Loan đang đứng bên thềm cửa mà dõi mắt nhìn ra xa, cố gắng trông theo một bóng hình đang dần tiến sâu vào trong cơn bão. Bóng hình nọ chính là Trần Duy – chàng sĩ tử ngây ngô mà Loan rất thích trêu chọc. Tất nhiên, Loan hiện giờ chẳng có lòng nào để nghĩ đến việc trêu chọc Trần Duy, mà trái lại, cô còn cảm thấy vô cùng lo lắng cho hắn. Thế nên cứ mỗi khi những tia sét giáng lên chàng sĩ tử, cô lại giật mình thon thót từng cơn. Và cũng chẳng biết từ lúc nào mà ánh mắt cô đã nhòa hẳn đi, là do mưa hay nước mắt nhỉ? Loan chẳng trả lời được, bởi tất cả sự chú ý của cô giờ đã đặt hết lên chàng sĩ tử kia rồi. Trong mắt cô, dáng hình Trần Duy lúc này thật cao lớn làm sao, chẳng khác nào một vị tướng quân dũng cảm đang vung kiếm xông thẳng vào trong trận thế của kẻ địch, tung hết sức lực của mình ra để chiến đấu đòi lại sự bình yên cho ngôi làng này.

Như một lẽ đương nhiên trong binh pháp, muốn bắt giặt thì trước hết phải bắt tướng. Thế nhưng, trước khi chạm mặt với tướng quân của kẻ địch, thì vị tướng họ Trần kia hãy còn phải chiến đấu với vô số binh lính đã.

Những kẻ địch đầu tiên mà Trần Duy phải tiếp chiến chính là những tia sét trên bầu trời. Sét đêm nay rất thô, rất dầy. Sét đêm nay chẳng ngoằn ngoèo như chúng đáng phải thế. Sét đêm nay giống như những cây cột từ trời cao giáng xuống, và tất cả bọn chúng đều chỉ có một mục tiêu duy nhất: đè bẹp kẻ dám thách thức uy thế của bão giông!

Lúc này, Trần Duy thật chẳng khác nào một cây cột thu lôi, bởi cứ mỗi bước hắn tiến lên là lại có hàng chục tia sét bổ xuống. Mỗi đợt oanh tạc của sấm sét đều hết sức chóng vánh, nhưng sức công phá lại dữ dội vô cùng. Xung quanh Trần Duy, mặt đất đã bị đốt cháy đen. Những vết cháy nối liền thành một con đường, một con đường chỉ ngắn ngủi mấy chục bước chân nhưng lại ghi dấu cho biết bao cuộc chạm trán đầy ác liệt.

Thứ vũ khí duy nhất mà Trần Duy nắm trong tay chỉ là một khúc tre, và chiến hữu duy nhất của hắn chính là chân hồn đang tồn tại trong tiềm thức. Có thể nói, hắn đang chiến đấu đơn độc. Nhưng cũng có thể nói, hắn được cả một đội quân hậu thuẫn! Và có lẽ Trần Duy sẽ chọn tin theo cách nói thứ hai, bởi ngay lúc này đây, tất cả dân làng đều đã đến bên cửa sổ để dõi theo hành trình của hắn, để gửi gắm trọn vẹn niềm tin và hy vọng của bản thân vào chàng trai trẻ mà họ chỉ mới gặp mấy ngày.

Cơn bão lại giáng xuống một đợt oanh tạc, và lần này thì bọn chúng đã đánh lui được viên tướng họ Trần hẳn bốn bước. Trên nền đất bị đốt cháy khét lẹt đã rướm máu! Những giọt máu tươi li ti nhanh chóng thấm vào nền cát, thấm cả vào những mảnh vụn kết tinh lấp lánh đầy góc cạnh.

Lòng bàn bàn chân của Trần Duy đã bị cứa nát tự bao giờ, bầy nhầy những máu tươi và đất cát. Từ trên miệng vết thương đã vỡ ra tung tóe, một thứ cảm giác đau xót truyền theo những dây thần kinh mà xộc thẳng lên não Trần Duy, khiến cho hắn không kìm được mà phải rùng mình một phen. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi! Sau thoáng rùng mình ấy, Trần Duy lại tiếp tục tiến bước, những bước tiến vững trãi mà ngay cả sấm sét cũng không thể ngăn cản!

Vượt qua vô số đợt oanh tạc dồn dập của sấm sét, rút cục Trần Duy cũng đến được bên bờ cát. Thế nhưng, chẳng để cho hắn kịp thở lấy hơi, vô số cơn gió từ khắp mọi nơi đã ập đến bao vây viên tướng không quân này.

Khác với những tia sét thô bạo cộc cằn, gió tuy hung dữ mà lại rất kiên trì và bền bỉ.

Xung quanh Trần Duy, những cơn gió cuồn cuộn thổi không ngừng, chúng đang dựng lên những bức tường dày ngăn lối viên tướng địch! Tiếng gió rền dần trở nên vang dội, những bức tường xây nên từ gió cũng ngày càng rõ nét. Trần Duy mới thử chạm tay vào một bức tường gió gần nhất, nhưng bàn tay hắn đã ngay lập tức bị hất văng về phía sau. Lòng bàn tay hắn bị gió cứa bỏng rát, thế nhưng lại cứ tiếp tục hành động có phần điên rồ này. Hết lần này đến lần khác, hắn liên tục ấn tay lên bức tường gió dày cộp. Thế nhưng, mặc cho hắn thử bao nhiêu lần thì kết quả vẫn vậy, cứ mỗi lần tiếp xúc là bàn tay hắn lại bị gió hất văng ngay tức khắc.

Sau nhiều lần thử mà không thu được kết quả vừa ý, Trần Duy lại suy nghĩ cách khác để vượt qua vòng vây này. Ngẫm nghĩ suốt một lúc lâu, chợt, hắn nhắm hẳn hai mắt lại, để mặc cho thân thể cảm nhận những biến đổi của gió. Dần dà, hắn cũng đã phát hiện ra được hướng thổi của gió, và thậm chí hắn còn tìm được một con đường xuyên qua vòng vây này. Chẳng chần chừ thêm một giây phút nào, Trần Duy nhanh chóng bước theo con đường mà hắn vừa phát hiện ra.

Càng tiến sâu vào trong vòng vây của gió, sức ép đè lên mình Trần Duy lại càng nặng nề. Ấy thế mà hắn vẫn đều đều tiến về phía trước, mặc cho gió dữ táp lên mình lên mẩy đau rát. Rút cục, hắn cũng bước được hết con đường tưởng như xa tít tắp kia, hắn biết vậy bởi sức gió ép lên mình hắn đã biến mất tăm mất tích. Và để xác định suy đoán của mình, hắn lại phóng mắt quan sát khung cảnh xung quanh một lượt. Đáng tiếc rằng, lần này thì suy đoán của hắn đã sai, bởi càng quan sát thì Trần Duy càng cảm thấy khung cảnh xung quanh sao quen thuộc quá. Thì ra, hắn đã trở về điểm khởi đầu rồi!

Ngay khi Trần Duy còn đang giật mình vì kết quả của cuộc hành trình, thì những bức tường gió xung quanh hắn cũng chợt rung lên từng trận nhộn nhịp, cứ như thể chúng đang bật cười khoái trá vì âm mưu đã thành công, hay có khi chúng đang cười nhạo gã người trần kia sao ngốc nghếch quá.
À, ra vậy! Giờ thì Trần Duy đã hiểu rõ rồi. Hóa ra từ nãy đến giờ hắn đã bị dắt đi trong một cái mê cung – một cái mê cung không có lối thoát. Thật quá rõ ràng, cái mê cung này chính là một âm mưu, và kẻ chủ mưu thì không còn ai khác ngoài con ngư tinh xảo trá. Chắc hẳn giờ này con ngư tinh đang cười rất tươi, bởi mưu đồ tiêu hao sức địch của nó đã thành công rực rỡ cơ mà.

Trần Duy đột nhiên cảm thấy giận, không chỉ vì bị con ngư tinh lừa, mà còn bởi vô số những phiền phức mà con ngư tinh đã gây ra cho hắn, cho Loan và cho cả những người dân chài ở vùng duyên hải này. Cơn giận ấy như một ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội. Nó xộc thẳng lên đầu Trần Duy, thôi thúc hắn mau chóng tiêu diệt con ngư tinh, trừ đi mối nguy hại cho vô số người dân sống bên bờ Định Hải.

Và trong khi lý trí Trần Duy còn đang bị khống chế bởi sự giận dữ, thì hắn đã chọn con đường ngắn nhất để đối mặt với con ngư tinh - đi thẳng. Mặc kệ những bức tường gió giày cả mét, cũng mặc kệ những con đường ngoằn ngoèo đang ra sức gọi mời, và mặc kệ cả những cơn đau rát sau mỗi lần va chạm với cuồng phong, Trần Duy vẫn cứ gồng mình đi thẳng về phía trước, xuyên qua vô số vách tường của cái mê cung giông bão này.

Đương nhiên, đội quân gió dữ sẽ chẳng chịu nhường bước một cách dễ dàng như thế. Từ khắp mọi nơi trên khắp vùng duyên hải, vô số cơn gió nhanh chóng tụ tập lại với nhau, dựng lên một bức tường dày hàng chục mét chắn ngay trước mặt chàng sĩ tử. Cùng lúc ấy binh đoàn sấm sét lại một lần nữa tập kích Trần Duy, và lần này thì chúng đã có thêm những đồng minh mới – gió dữ.

Nhận được sự hậu thuẫn từ những đồng minh mới, đám binh lính sấm sét cũng bắt đầu triển khai những kế hoạch tập kích dữ dội nhất của mình. Khởi đầu với ngón đòn bao vây từ khắp mọi phía, cả trăm ngàn tia sét đồng loạt oanh tạc lên mục tiêu đang bị gió dữ cản chân. Nối tiếp với loạt đánh phủ đầu dữ dội là những đòn đánh thọc, đánh xiên vào chỗ hiểm; hay những loạt đánh lẻ tẻ rời rạc với mục đích phân tán sức mạnh của đối phương, hoặc cũng có khi, bọn chúng lại tổ chức những đợt tổng tiến công mạnh mẽ và điên cuồng nhất nhằm triệt hạ kẻ địch.

Trong không gian đã bị bao phủ bởi ánh chớp chói lòa và những tiếng gầm rú dữ dội, hiếm có ai phát hiện ra vô số điểm sáng xanh mờ nhạt đang chậm rãi hòa mình vào trong gió dữ và sấm rền. Để rồi ngay khi hai binh đoàn gió và sét tung ra ngón đòn tấn công chiến lược của bản thân, thì những điểm sáng ấy cũng chợt bùng nổ ra sức sống mãnh liệt nhất. Giữa muôn vàn gió và sấm chớp, những điểm sáng ấy như hóa thành vô số nhánh rễ cây li ti, mỗi chiếc lại đang ra sức hấp thu và chuyển hóa sức mạnh của giông bão thành những luồng nguyên lực thuần khiết nhất. Và ngay khi đòn tấn công ấy kết thúc, thì những điểm sáng li ti kia cũng đã bắt rễ vào nền cát nơi đây, nháy móc đã mọc thành những bụi trúc, bụi tre dày kéo dài suốt cả một đoạn bờ biển.

Từ lúc những ngọn tre, trúc mọc lên trên bờ biển thì gió dữ cũng đã lặng thinh; và hình như, sấm sét trên bầu trời cũng đã thôi không rền vang như lúc trước. Hay, nếu nói theo một cách khác, thì sấm và gió đã bị khuất phục rồi, phải chăng?