Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 3 - Chương 232: Trúc Long (3)




Lời nguyện cầu trầm hùng vang vọng, khiến toàn bộ những thanh âm hỗn loạn của cuộc chiến cũng phải lui xa. Lời nguyện cầu sâu lắng thiết tha, khiến cho thời gian vô tình tưởng như cũng phải lỗi nhịp! Tiếng nguyện cầu vừa dứt, trong khắp đất trời dường như chỉ còn lại sự tĩnh lặng xa xăm, và văng vẳng một tiếng thở dài đầy xót thương của tự nhiên có lẽ sẽ còn vọng mãi.

Từ trên trời cao, một vầng hào quang trong trẻo như ánh ban mai đột nhiên xuất hiện, dễ dàng xé tan màn đêm tối tăm mà rọi thẳng xuống thân mình Trúc Long. Thân rồng từ từ bay lên cao, mãi đến tận ranh giới giữa bầu trời và vũ trụ bao la thì mới dừng lại. Thế rồi, linh hồn và thể xác của Trúc Long đột nhiên tách riêng. Thân rồng vốn đã khổng lồ lại ngày càng biến lớn, cuối cùng biến thành một ngọn núi xanh hạ xuống mặt đất mênh mông. Thế núi kéo dài, tạo nên một vách chắn vững vàng ngăn cách toàn bộ đội quân bóng tối khỏi lãnh thổ quê hương. Mà đỉnh núi lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ của đầu rồng ngẩng lên trời cao, tựa như kiêu hãnh, hay là nhớ nhung?

Lặng yên quan sát cả quá trình biến hóa ấy, linh hồn Trúc Long đến tận lúc này mới tỏ vẻ yên lòng. Rời ánh mắt khỏi ngọn núi xanh biếc, hắn một lần nữa nhìn khắp thế gian, cố gắng mà ghi nhớ toàn bộ cảnh vật của tự nhiên vào trong tâm trí mình. Rồi đôi mắt ấy lại nhìn về phía những chiến hữu, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một niềm xúc động thay cho lời chia ly. Bầy rồng dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Trúc Long, tất cả bọn họ đều lặng yên ngước mắt nhìn lên trời, cùng nhau ngâm lên một khúc ca tiễn biệt sâu lắng nhất.

Cuộc tiễn đưa nào rồi cũng đến lúc phải chia tay! Linh hồn của Trúc Long lúc này đột nhiên rực lên từng ánh hào quang rạng ngời rồi lập tức tan ra, hóa thành muôn vàn điểm sáng phủ xuống thế gian. Bóng tối vừa chạm vào những điểm sáng ấy liền lụi tàn, sắc đen u ám bao phủ khắp đất trời cũng mờ nhạt dần đi. Từng đốm sáng vừa chạm lên thân thể của bầy rồng liền giúp bọn họ xua tan những sợi khói đen đáng ghét, đồng thời còn chữa trị luôn cả những thương tích do bóng tối gây ra. Duy chỉ có những vết thương trên thân thể Bạch Long là không thể chữa khỏi ngay được, mà nàng dường như cũng chẳng còn quan tâm đến thương thế của bản thân nữa, bởi toàn bộ tâm trí của nàng giờ đây đã bị nỗi buồn biệt ly che phủ.

“Trúc Long…”

Khẽ than thở một tiếng buồn rầu, Bạch Long ngẩn ngơ vươn tay đón lấy những điểm sáng kia, nhẹ nhàng nâng niu như những mảnh ký ức mong manh về một chiến hữu đã mãi xa. Ánh sáng chợt lóe sáng một lần cuối cùng rồi vụt tắt, thế gian lại trở về với vẻ yên bình quen thuộc, có chăng là cuộc đời này đã thiếu đi một Trúc Long, và cả một Bạch Long nữa.

*****************************

Cảnh vật trước mắt Trần Duy chợt chuyển, hắn đã trở lại mảnh rừng trúc trên núi Trúc Long. Vây quanh hắn vẫn là lũ ma tộc hung tàn, mà bên cạnh hắn lúc này lại chính là Bảo Trung đang vững vàng ngăn chặn từng đợt công kích của đám ma binh. Tất cả mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra, khiến cho Trần Duy không khỏi có cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng dài. Chẳng qua, thứ cảm giác ấy cũng chẳng thể quẩn quanh trong tâm trí hắn được lâu, bởi hiện thực khốc liệt đầy những hiểm nguy đã ép Trần Duy phải tập trung toàn bộ sức lực và tinh thần của bản thân mà phòng thủ, mà phản công, mà kiếm tìm lấy một cơ hội sống còn giữa muôn trùng vây công của lũ ma tộc.

Đúng lúc này, áp lực dồn lên hai người bọn họ đột nhiên giảm đi. Phải đến ba phần tư số ma binh đang bao vây hai người đã rời đi hòng chi viện cho những chốt phòng thủ dưới chân núi. Xung quanh hai người giờ đây chỉ còn lại chừng hai chục tên ma binh, và một trong số đó chính là gã chột mắt đã phát hiện ra bọn họ trước nhất.

“Khặc khặc khặc, rút cục thì các ngươi cũng không thoát được khỏi tay ta.”

Bất chợt, gã chột mắt lại bật cười lên một cách hiểm ác. Mà trong ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Bảo Trung và Trần Duy lại lóe lên vẻ tàn nhẫn và điên cuồng, như muốn bất chấp tất cả mọi thứ để tiêu diệt hai người bọn họ.

Nghe thấy tiếng cười ấy, trong tâm trí Trần Duy bỗng dậy lên một nỗi lo lắng bất an, xen lẫn cùng những mảnh ký ức còn tươi mới về sự việc sẽ diễn ra kế tiếp. Đã biết trước được kết quả không tốt lành của bản thân cùng Bảo Trung, Trần Duy làm sao có thể để cho sự việc ấy tái diễn? Chỉ thấy hắn đột nhiên buông tha cho mọi nỗ lực phòng vệ bản thân, mặc cho những lưỡi đao của đám ma binh chém lên thân thể mình mà vẫn tiến bước không ngừng. Toàn bộ nguyên lực trong thân thể Trần Duy đồng loạt ngưng tụ lên thanh kiếm trong tay, mũi kiếm dứt khoát xé gió đâm thẳng về phía gã chột.

Vào giây phút này, trong con ngươi duy nhất của tên chột chỉ phản chiếu duy nhất một bóng kiếm màu xanh, mà từng thớ da thịt trên người hắn cũng chỉ còn lại duy nhất một cảm giác cận kề cái chết. Gã ma binh đã hoảng sợ, chỉ muốn lui về sau hòng tránh khỏi nhát kiếm trí mạng kia. Thế nhưng đôi chân hắn dường như đã mọc rễ, cứ dính chặt xuống mặt đất khiến cho hắn không cách nào nhúc nhích được.

“Phập!”

Mũi kiếm trong tay Trần Duy đã đâm trúng thân thể gã chột, mà trên mình hắn cũng đã trúng phải cả chục nhát đao của đám ma binh. Một người một ma đồng thời ngã gục! Máu tươi màu đỏ và đen xối xả tuôn ra từ thân thể cả hai, hòa lẫn vào nhau thành một thứ chất lỏng chẳng thể phân biệt được màu sắc.

Một khi phải đối mặt với cái chết, người hay ma rồi cũng chẳng khác gì nhau, đều bất lực và yếu ớt đến vô cùng. Có chăng, điểm khác biệt duy nhất giữa hai kẻ sắp chết ấy chính là tâm thái khi bọn họ tiếp nhận cái chết.

Trong cảm nhận của gã chột giờ đây chỉ còn lại sự sợ hãi, sợ hãi trước cái chết đang đến gần. Thân thể hắn không ngừng vặn vẹo dường như muốn thoát khỏi sự trói buộc của tử vong. Đôi tay hắn cứ ôm chặt lấy miệng vết thương, dường như muốn níu giữ lấy sức sống đang nhanh chóng biến mất. Thế nhưng, mặc cho tên ma binh có cố gắng ra sao thì cái chết vẫn chẳng chịu buông tha cho hắn, thậm chí tử vong đến với hắn còn nhanh hơn.

Mà một kẻ sắp chết khác là Trần Duy lúc này lại chỉ lặng yên đợi chờ, chờ một cái kết cục đã được định trước của bản thân. Chỉ có đôi môi hắn là vẫn còn mỉm cười, một nụ cười thanh thản tựa như đã hoàn thành được mối tâm nguyện bấy lâu.

“Trần Duy!”

Quát lên một tiếng đầy bi thương, Bảo Trung múa ngọn trường côn trong tay ào ạt như sóng dữ, đẩy lui toàn bộ đám ma binh mà mở ra một con đường tiến đến bên Trần Duy. Ngồi xuống cạnh người chiến hữu đã cùng vào sinh ra tử bấy lâu, Bảo Trung vốn còn muốn đặt ra muôn vàn câu hỏi, thế nhưng ngay khi nhìn thấy nụ cười thanh thản của Trần Duy thì trong lòng hắn dường như đã hiểu hết, lời ra đến miệng cũng chỉ còn lại hai chữ đơn giản:

“Tại sao?”

Không có hồi âm! Không có bất cứ câu trả lời nào! Duy chỉ có một nụ cười giản đơn vẫn còn đọng trên môi người đã mãi mãi ra đi.

*********************************

Chờ đến khi Trần Duy một lần nữa mở mắt ra thì cảnh vật trước mắt hắn đã lại thay đổi hoàn toàn. Bao quanh hắn lúc này chỉ có sương khói mông lung, cùng với tiếng gió xào xạc tựa như một bản nhạc buồn đầy sâu lắng.

“Ngươi đã tỉnh lại rồi!”

Một giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên bên tai Trần Duy, khiến cho hắn không khỏi giật mình một phen. Trong vùng sương khói trước mặt hắn chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một bóng người – một bóng nữ nhân. Dù rằng thân thể nàng đã ẩn kín trong màn sương, thế nhưng chỉ bằng một vài đường nét mơ hồ kia thôi cũng đã đủ để cho Trần Duy cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng. Ngây ngẩn một lúc lâu, Trần Duy mới giật mình mà lên tiếng hỏi lại:

“Đây là đâu?”

“Đây là một không gian đã bị phong ấn sâu trong lòng núi Trúc Long.”

“Vậy cô là ai?”

“Ngươi có thể gọi ta là Bạch.”

“Vậy… Vậy ta còn sống hay đã chết?”

“Ngươi đã chết một lần rồi! Nhưng linh hồn ngươi may mắn lại tiến được vào trong không gian phong ấn này, thế nên ngươi vẫn còn cơ hội để sống!”

“Thật sao? Ta phải làm thế nào mới có thể sống lại được?”

“Mọi chuyện cần thiết ngươi đều đã làm xong hết rồi, bây giờ chỉ còn lại một bước duy nhất mà thôi!”

Nói rồi, nữ nhân nọ liền đưa tay điểm lên trán Trần Duy. Thuận theo ngón tay của nàng, từng đốm hào quang chậm rãi tiếng vào trong tâm trí của Trần Duy, dần dần liên kết với tinh thần của hắn mà biến hóa thành một chân hồn mới. Chân hồn này có hình dạng gần giống với loài rồng, chẳng qua nó không có chân, lại thêm cặp sừng trên đầu mới chỉ là hai cái bướu thịt nhô cao, có lẽ còn phải trải qua một quá trình lột xác thì nó mới có thể biến thành rồng chân chính.

Cẩn thận cảm nhận chân hồn mới của bản thân, Trần Duy lúc này lại chẳng hề có lấy một chút cảm giác mừng rỡ. Trái lại, trong lòng hắn còn cảm thấy bi thương và xót xa lạ thường, không chỉ vì chân hồn kia thật quá giống với Trúc Long, mà còn bởi những mảnh ký ức rời rạc đã theo ánh hào quang mà thẩm thấu vào tâm trí hắn, làm cho cõi lòng hắn trong một giây phút ngắn ngủi đã chẳng còn là của mình.

Chẳng cần phải hỏi, Trần Duy cũng có thể biết được rằng: những đốm sáng kia chính là chút tàn hồn còn sót lại của Trúc Long. Mà nữ nhân đang đứng trước mặt hắn kia rất có thể là…Cố gắng hít một hơi thật sâu để ổn định tâm tình, Trần Duy lại chắp tay với nữ nhân kia mà nói lời cảm tạ:

“Cảm ơn cô, Bạch Long!”

Lần này lại đến phiên nữ nhân nọ phải ngạc nhiên, nhưng chút ngạc nhiên ấy cũng chỉ là thoáng qua mà thôi:

“Đã lâu rồi không có ai gọi ta như vậy!”

Trong giọng điệu của Bạch Long giờ đây đã nhiều thêm một nỗi buồn thật đượm, tựa như chính tiếng lòng của một kẻ đã sống với nỗi cô đơn suốt hàng ngàn năm. Nàng vừa dứt lời, cả hai lại đột nhiên cùng im lặng, không biết nên nói gì cho phải. Mãi một lúc lâu sau, Trần Duy mới lên tiếng:

“Sau trận chiến ấy, tại sao cô không rời đi mà lại phong ấn bản thân ở nơi này?”

“Lâu quá rồi, ngay cả nguyên nhân thực sự ta cũng đã không còn nhớ nữa! Có lẽ, một phần nguyên do là vì vết thương của ta quá nặng, không tiện đi xa nên mới phong ấn bản thân ở nơi đây để tĩnh dưỡng. Mà một phần nguyên nhân khác là vì ta muốn đợi một người!”

“Cô thực sự là muốn đợi một người sao?”

“Có lẽ là vậy…”

Câu nói còn bỏ lửng chẳng biết còn ẩn chứa những cảm xúc gì? Bầu không khí một lần nữa lại lâm vào sự trầm mặc đậm nét cô đơn, một nỗi cô đơn sâu thẳm. Rút cục, vẫn là Trần Duy mở lời phá vỡ tình thế bế tắc này:

“Bạch Long, ta muốn hỏi về tình hình của Bảo Trung. Cậu ấy bây giờ thế nào rồi?”

“Ngươi muốn hỏi về người chiến hữu của ngươi sao? Hắn đã chết rồi!”

“Cái gì? Bảo Trung đã chết rồi?”

“Đúng thế!”

“Vậy, linh hồn cậu ấy có may mắn lọt vào không gian phong ấn này như tôi không?”

“Điều đó là không thể! Không gian phong ấn này chỉ có thể tiếp nhận thêm một linh hồn duy nhất mà thôi.”

“Vậy, cô có cách nào để cứu cậu ấy không?”

“Có một phương pháp, thế nhưng với sức lực của ta bây giờ thì chỉ có thể giúp hắn giữ được tính mạng mà thôi. Mà hắn sau khi được cứu thì sẽ lâm vào tình trạng hôn mê sâu, có thể tỉnh lại được hay không thì đành phải xem cơ duyên của hắn vậy!”

“Ồ, vậy là tốt rồi, ít ra cậu ấy vẫn còn cơ hội!”

Nói rồi, Trần Duy lại chắp tay cảm tạ Bạch Long:

“Một lần nữa xin được cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”

“Ngươi không cần cảm ơn ta! Dù sao ngươi cũng là người mà Trúc Long lựa chọn. Mà ta, cũng chỉ giúp được hắn hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng này. Đã đến lúc rồi, ngươi hãy rời khỏi nơi đây đi thôi!”

Vừa dứt lời, Bạch Long liền nhẹ nhàng phất tay về phía Trần Duy. Cảnh vật trước mắt Trần Duy đột nhiên tối sầm, bên tai chỉ còn tiếng gió xào xạc đượm buồn dần xa mãi.