Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 84: Kim quy linh giáp




Trong không gian vô tận bão táp, một bóng người nhẹ nhàng phóng đi giữa không trung, mang theo một loại cảm giác phiêu đãng xuất trần, thế nhưng lại không làm giảm đi phần quyết tâm và kiên trì vô cùng. Cả thân người hắn, giống như một ngọn thương, thẳng tắp, kiên định, luôn nhằm về mục tiêu, tiến thẳng lên phía trước.

Nguyễn Phong lúc này đây, trong tâm trí chỉ có một ý nghĩ duy nhất, một đáp án duy nhất cho cảm ngộ của hắn. Và trong khi tâm trí đang vô cùng tập trung, Nguyễn Phong lại không nhận ra rằng, hắn đã làm được một điều vô cùng huyền ảo. Bản thân Nguyễn Phong lúc này, lại có thể sử dụng hai từ “thong dong” để hình dung. Thân thể hắn mặc dù ở giữa không trung, nhưng lại không tạo ra cảm giác bồng bềnh không chắc chắn, cũng không có cảm giác nhanh chóng vội vã để giữ bản thân trôi nổi. Nguyễn Phong đang bước đi trên không trung.

Đúng thế, chính xác là bước đi, từng bước thong thả mà vững trãi, giống như đang đạp lên đất bằng chứ không phải là không khí. Trong một giây phút này, Nguyễn Phong đã thể hiện một cách rõ ràng nhất đạo tu luyện, từ từ tiến lên từng bước, chắc chắn, cẩn thận mà không vội vã. Từ hành động của Nguyễn Phong, rất nhiều tu luyện giả phía dưới dường như đã cảm nhận được một ý tưởng nào đó, không khỏi đắm chìm vào một bầu không khí thể ngộ thâm sâu mà huyền bí.

Ở trên trời cao, ngân long vốn đã có xu thế kiệt sức, thân thể cũng mang theo không ít vết thương bỏng cháy, ngay khi nhìn thấy hành động của Nguyễn Phong, không ngờ lại mạnh mẽ gầm thét lên. Dường như nó cũng bị cái cảm giác chắc chắn vững trãi của Nguyễn Phong ảnh hưởng, tinh thần trong phút chốc trở lên kiên trì bền bỉ vô cùng. Giữa tầng mây đen, ngân long đã dần dần chậm lại, không còn vùng vẫy một cách điên cuồng như lúc trước, nhưng uy thế mà nó tạo ra lại ngày càng trầm trọng, vững chắc, giống như một ngọn núi sừng sững hàng triệu năm, mặc cho gió bão sấm sét quét lên thân thể mình.

Một người, một thú, trong vô hình dường như đã hình thành lên một mối liên hệ thần bí. Không có lời nói, không có hành động, chỉ có một bầu khí thế nối liền, khiến cho hai bên trở nên tương thông, không còn ngăn cách. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Nguyễn Phong không biết từ lúc nào đã bước đến giữa tầng mây đen, lặng lẽ đứng trên lưng ngân long. Mà trong lúc này, ngân long cũng đã hoàn toàn dừng lại, yên lặng trôi nổi giữa không trung, lặng lẽ hứng chịu từng đợt sấm sét. Bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, cực kì nặng nề. Trăm nghìn người đứng phía dưới, cũng nín thở tập trung, dõi theo từng hành động của một người một thú trên không trung. Rút cuộc, trải qua gần năm phút đồng hồ giằng co trong im lặng, Nguyễn Phong cuối cùng cũng hành động. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, một tay đặt lên thân thể ngân long, dường như muốn truyền đạt điều gì:

“Ta biết, ngươi đã có trí tuệ, cũng đã có thể hiểu được ngôn ngữ nhân loại. Hôm nay ngươi lột xác biến hóa, là thành quả trăm ngàn năm cố gắng mới đạt được, tuyệt đối không thể vì một cửa ải khó khăn trước mắt mà thất bại. Chính vì thế, ta muốn giúp ngươi một tay, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này, ngươi thấy thế nào?”

Giọng nói của Nguyễn Phong cũng không lớn, âm thanh chỉ vừa đủ nghe, thế nhưng trong một giây phút này, từng tiếng nói ấy lại như vang vọng khắp không gian, từ từ truyền đến ngân long đang bay giữa không trung. Ngân long có trí tuệ, thực sự có thể hiểu được từng câu từng chữ của Nguyễn Phong. Đầu rồng hùng vĩ liên tục gật, trong miệng cũng phát ra từng tràng tiếng rồng gầm tràn đầy sự hưng phấn, giống như biểu đạt sự đồng ý của bản thân.

Nguyễn Phong đối với điều này giống như đã nằm trong dự đoán, cũng không có chút bất ngờ nào. Một người một thú, trong khoảnh khắc này giống như liền thành một thể, khí thế phát ra không ngờ có thể đè ép cuồng phong đang gào thét xung quanh. Nguyễn Phong vẫn đứng lặng trên lưng rồng, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

“Đùng, đoàng….”

1 tia sét trắng xanh sáng lóa rạch ngang trời, mang theo một uy thế vô cùng vô tận. Đúng lúc này, Nguyễn Phong bắt đầu múa ngọn thương lên, vẽ lên trong không trung từng luồng hào quang sáng bạc. Trong nháy mắt khi ngọn thương vừa động, gió cũng bắt đầu gào thét. Từng trận gió vù vù điên cuồn thổi quét, hòa vào cùng với thương ảnh sáng bạc nổi bật giữa không trung, hình thành lên một khung cảnh hùng vĩ vô cùng. Một người một rồng, đối chọi lại với cả trời đất, bất chấp tất cả gian khổ khó khăn cũng muốn vượt lên, đi đến một chân trời của riêng mình.

“Xoẹt…. rẹt…. Đoàng”

Từng tia sét xé rách không khí, ma sát lên tầng hào quang sáng bạc quanh thân Nguyễn Phong. Một cái kén bạc lại hình thành giữa không trung, chỉ là lần này hào quang càng thêm sáng chói, mê người. Ngân long mang theo cái kén bạc, chậm rãi tiến lên, từng bước xuyên qua tầng mây đen dày đặc. Mỗi một bước tiến lên, lại thêm gian nan khó khăn gấp trăm lần. Trong tầng mây sét cuộn dày đặc, ngăn cản bước tiến của ngân long, dần dần hình thành lên một quả cầu sét cực lớn giữa không trong.

Tại trung tâm quả cầu sét, tầng tầng lớp lớp tia sét trắng xanh không ngừng quyện lại, hình thành lên một loại kết cấu vững chắc vô cùng, lại không kém phần bùng nổ bạo phát. Thế nhưng, mặc cho uy áp của trời đất có khủng bố đến mức nào, một người một rồng kia vẫn mạnh mẽ tiến lên, không chút ngừng nghỉ.

Thời gian trong khoảnh khắc này dường như cũng muốn ngừng lại, ngăn cản không để xảy ra sự va chạm đáng sợ giữa hai phía. Chỉ là thứ gì đến cuối cùng cũng phải đến, va chạm cuồng bạo giữa sức mạnh của ý chí cùng sức mạnh của trời đất rút cục cũng xảy ra. Ngay tại thời khắc va chạm này, cái kén màu bạc được hình thành từ thương ảnh lập tức ầm ầm bùng nổ, phá vỡ tan lớp kết cấu chắc chắn phía ngoài của quả cầu sét. Có lẽ là vì tính chất dây chuyền, cũng có lẽ là vì uy nghiêm của đất trời không thể vi phạm, quả cầu sét cũng lập tức bùng nổ, giải phóng ra tầng tầng năng lượng điên cuồng mang đầy sức phá hoại. Trong không trung, tại nơi va chạm nhanh chóng hình thành lên một khu vực cuồng bạo hỗn loạn. Sức mạnh sấm sét vung vãi khắp nơi, tiếng nổ vang lên liên tiếp, xen lẫn với tiếng gầm thét mạnh mẽ của loài rồng.

Còn có, một tiếng hét vang đầy sức mạnh ý chí của nhân loại, vang vọng giữa đất trời bao la, kích khởi lên một bầu nhiệt huyết của cả đám người đang đứng quan sát phía dưới. Từng tiếng hò hét, tiếng cổ động không ngừng vang lên, còn có cả tiếng binh khí vỗ mạnh vào nhau, hình thành lên một tầng ủng hộ mãnh liệt, dường như có thể đối kháng lại cả uy thế trời đất. Mà có lẽ, cũng nhờ có sự cổ động của hàng nghìn người đang đứng phía dưới, tiếng hét vang kia càng kéo dài, vang vọng không thôi, dường như muốn thi sức bền với sấm sét.

“Bùm….”

Một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, rút cục cũng ngăn cản toàn bộ tầng âm thanh hỗn loạn kia lại. Nháy mắt, cả một mảnh đất trời lại lâm vào im lặng. Sự cổ vũ của đoàn người đứng phía dưới cũng nhanh chóng im lặng lại, từng hơi thở nặng nề kéo dài, từng ánh mắt sáng rực chờ mong, tất cả đều chờ đợi một kết quả cuối cùng.

“Xoạt”

Một tiếng gió thổi vang lên, xé rách sự im lặng nặng nề. Trong ánh mắt mong đợi của những người đang đứng quan sát, lớp bụi mù năng lượng cũng dần dần tiêu tán. Chỉ là tốc độ tiêu tán rất chậm, khiến cho người ta không khỏi sốt ruột vô cùng. Mãi cho đến khi đám bụi đã tiêu đi hơn phân nửa, hình bóng bên trong đã có thể mơ hồ nhìn thấy, đoàn người lại không khỏi “ồ” lên một tiếng, sau đó đồng loạt thở dài. Nơi bụi mù trên bầu trời kia, không ngờ lại vẫn một mảnh yên tĩnh, dường như tất cả dấu hiệu của sự kháng cự đều đã bị một vụ nổ quét sạch.

Mọi người không khỏi nuối tiếc cho sự kiên trì bất khuất của một người một rồng kia, thế nhưng uy năng của trời đất có lẽ là quá lớn lao, khiến cho sức người không thể kháng cự lại, kể cả loài rồng mạnh mẽ cũng không ngoại lệ. Tất nhiên, trong số người đang đứng đây, vẫn có vài người mang trong mình một niềm hy vọng lớn lao.

“Đại ca, hắn nhất định sẽ không chết dễ dàng như vậy. Hắn nhất định sẽ thành công, ngươi nói có đúng không Văn Thái”

“Đúng vậy, hắn là đại ca của chúng ta, một khi đã làm chuyện gì, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, hắn tuyệt đối sẽ không bị đánh bại như vậy”

Hai người Văn Thái và Trần Duy trong lòng vẫn kiên định một sự tin tưởng, dường như có phần mù quáng, vào người thanh niên xứng đáng để cả hai gọi một tiếng đại ca. Có lẽ, sự tin tưởng của họ là cố chấp, nhưng sự tin tưởng ấy lại không hề sai lầm.

“Gừ rào……… Rống”

Một tiếng rồng ngâm kinh động trời đất mạnh mẽ vang lên từ trên trời cao, vang vọng kéo dài giữa trời đất này. Mảnh bụi mù năng lượng kia, cùng với cả một tầng mây đen dày đặc, nhanh chóng bị tiếng gầm này xua tan, để lộ ra một thân ảnh loài rồng kiêu ngạo bay lượn giữa không trung. Mà trên lưng rồng lúc này, lại sừng sững một thanh niên, kiên định, vững vàng, bất khuất. Tất cả đoàn người phía dưới một lần nữa lâm vào im lặng, sau đó là một sự bùng nổ mạnh mẽ. Hàng tràng tiếng vỗ tay, tiếng hò hét của nhân loại không ngừng vang lên, giống như là đang ủng hộ cho ngân long đã thành công vượt kiếp, cũng có lẽ là ủng hộ cho người thanh niên nhìn như nhỏ bé nhưng lại quật cường chống cự lại với uy thế của cả đất trời. Tất cả mọi người, trong giờ phút này lại cùng chung vui, dường như vừa được tham gia vào một lễ hội vui vẻ nhất vậy.

“Loài người các ngươi thật kỳ quái, rõ ràng chuyện chẳng liên quan đến bản thân, lại vẫn có thể hưởng thụ như vậy. Ha ha, ta mặc dù không thể hiểu được hành động của các ngươi, nhưng ta lại thật lòng cảm ơn sự kỳ quái này. Nếu không phải vậy, có lẽ đã không có một kẻ kì quái như ngươi giúp ta vượt kiếp”

“Ha ha, chúc mừng ngươi đã vượt kiếp thành công, cuối cùng trở thành dòng tộc loài rồng cao quý mạnh mẽ.”

“Vậy thật phải cảm ơn ngươi, vì đã giúp ta đạt được ước nguyện. Ở chỗ này của ta cũng chẳng có gì để bày tỏ lòng biết ơn, chỉ có một bộ kim quy linh giáp này, hy vọng ngươi có thể nhận lấy, coi như lòng cảm ơn của ta đối với ngươi”

“Ngươi đã nói vậy, ta cũng không thể chối từ. Cảm ơn nhé!”

“Nói lời cảm ơn phải là ta chứ, ha ha. Hiện giờ ta cảm nhận được một âm thanh kêu gọi từ sâu trong trái tim, không ngừng thôi thúc ta đi tìm một chân trời mới. Sau này nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại. Tạm biệt”

Ngân long sau khi tặng cho Nguyễn Phong một bộ kim quy linh giáp, cuối cùng lại nhanh chóng bay đi. Trên không trung, chỉ có một mình Nguyễn Phong đứng yên lặng, nhìn theo bóng dáng của ngân long bay xa dần, trong lòng hắn không biết đang mang theo cảm xúc kì lạ gì.

“Hẹn gặp lại!”.