Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 82: Thăng Long Quyết




Trên bờ biển lúc này đã tụ tập khá nhiều người, ai cũng chăm chú ngắm nhìn kì cảnh trước mắt. Đối với người bình thường mà nói, đây chính là chuyện trăm năm khó gặp, có thể tận mắt thấy một lần cũng coi như là cơ may hiếm có, sau này trở về đã có thêm một câu chuyện để bàn luận những lúc rảnh rỗi. Mà đối với người tu luyện, đây cũng là một dịp may vô cùng khó gặp, bởi linh thú như kim quy sau khi tiến hóa thành rồng chắc chắn sẽ để lại những thứ quý giá. Ví dụ như lớp mai rùa chắc chắn đã bị đánh vỡ kia, nếu có thể tìm được những mảnh vỡ ấy luyện chế một lần ắt có thể tạo ra giáp phòng ngự cứng rắn bền chắc vô cùng. Còn cả tầng mai mỏng manh trong suốt được kim quy bỏ lại nữa, người có kiến thức chắc chắn có thể nhìn ra đó chính là linh giáp bản mệnh của kim quy, độ chắc chắn so với lớp vỏ ngoài còn cứng rắn hơn gấp hàng chục lần. Chính vì những điều này, đám tu luyện giả so với người thường lại còn chăm chú hơn, chỉ chờ mong quá trình này kết thúc thì sẽ tranh nhau lao đến cướp đoạt những thứ tài liệu quý giá kia.

Thậm chí, có một vài kẻ còn thầm cầu nguyện, hy vọng kim quy đã hóa thành hình rồng sẽ thất bại, không thể hoàn thành quá trình biến đổi, đến khi đó bọn chúng chắc chắn sẽ không ngần ngại mà lao tới cướp đoạt. Thân thể cao quý của loài rồng có thể nói đều là tài liệu quý giá, nếu may mắn có thể chiếm được một chút da lông cũng đã có thể phát tài được rồi. Tất nhiên, trong số những người đứng ở đây, vẫn có tu luyện giả không màng đến những thứ vật chất ấy. Ví dụ như Vũ Ngôn, hắn đã đạt đến cảnh giới cao thâm, chút tài liệu kia đối với hắn cũng chẳng đáng là gì, cái mà hắn cần chính là có thể từ trong quá trình biến hóa thu được cảm ngộ, tiến thêm một bước trên đường tu luyện. Mà trong lúc này, đang cố gắng cảm ngộ còn có một người nữa, chính là Nguyễn Phong.

Theo dõi quá trình biến hóa của kim quy, trong đầu Nguyễn Phong mơ hồ hiện lên một tia linh cảm. Tia linh cảm này mới bắt đầu thì nhỏ nhoi, mờ mịt, như có như không. Nhưng theo biến hóa ngày càng rõ rệt của kim quy, tia linh cảm của Nguyễn Phong cũng ngày càng trở lên rõ ràng hơn, dường như hình thành lên trong đầu hắn một lộ tuyến vận chuyển kì dị. Nguyễn Phong cả thân thể run lên, giống như vừa phát hiện ra một thứ gì cực kỳ quý giá, khiến cho hắn kích động vô cùng. Trần Duy và Văn Thái ở ngay bên cạnh hắn lúc này vẫn đang chăm chú ngắm nhìn kim quy tiến hóa, cho nên không nhận biết được sự biến đổi của Nguyễn Phong.

Mà ngay cả Vũ Ngôn cảm quan sắc bén cũng đã bị kì cảnh trước mắt thu hút tâm trí, không phát hiện ra đệ tử cưng của mình đang có thay đổi rõ rệt. Rút cục, khi kim quy hoàn toàn lột xác, vứt bỏ lớp mai rùa để trở thành một con rồng, linh cảm trong đầu Nguyễn Phong liền bùng nổ, rõ ràng hình thành lên một sơ đồ kinh mạch kì lạ, cùng với cái tên Thăng Long Quyết.

Tâm thần Nguyễn Phong vào giờ phút này, trở nên tập trung đến tận cùng. Tất cả những sự vật bên ngoài đều bị hắn gạt bỏ, trong đôi mắt hắn chỉ còn lại một sơ đồ kinh mạch kì dị, cùng với thân ảnh kim quy hóa rồng đang bay lượn giữa không trung. Nguyên lực trong cơ thể Nguyễn Phong bất ngờ thay đổi quỹ đạo, từ từ đi theo những đường kinh mạch xa lạ trên sơ đồ. Bắt đầu từ nê hoàn cung, một luồn nguyên lực tinh thuần chảy nhẹ theo một trong các đường kinh mạch chính trên cơ thể, chỉ là luồng nguyên lực này hoàn toàn không vận động theo quỹ tích thông thường, mà nhanh chóng rẽ sang một đường kinh mạch nhỏ ở bên phải. Nguyên lực vốn chậm rãi lưu chuyển, khi đi đến đường kinh mạch này thì bất ngờ tăng nhanh tốc độ, lấy thế tới ồ ạt mà vận chuyển, phá bỏ mọi thứ ngăn cách trên đường kinh mạch.

Nguyễn Phong khẽ run rẩy một chút vì cảm giác đau đớn, chỉ là rất nhanh sau đó trên mặt hắn lại lộ ra vẻ thoải mái, sảng khoái. Không ít đường kinh mạch nhỏ bé kì lạ trong thân thể Nguyễn Phong giờ phút này được khai thông, khiến cho nguyên lực trong cơ thể hắn vận chuyển càng lúc càng nhanh chóng thuận lợi. Một luồng nguyên lực tinh thuần này, cứ vậy thẳng tiến tới, phá tan từng tầng vách ngăn, cuối cùng dung nhập vào một đường kinh mạch chính khác, trở lại trong nê hoàn cung. Nguyễn Phong cẩn thận cảm thụ một chút, bất ngờ phát hiện ra luồng nguyên lực mới trở lại trong nê hoàn cung so ra còn tinh khiết, mạnh mẽ hơn so với số nguyên lực do hắn ngưng tụ. Nguyễn Phong như mở cờ trong bụng, vui mừng điều động số nguyên lực còn dư lại trong nê hoàn cung vận chuyển theo quỹ tích huyền ảo vừa rồi.

Trong sự tập trung vô hạn của Nguyễn Phong, thời gian dường như cũng thong thả chậm lại. Nguyễn Phong điều động nguyên lực trong cơ thể, lần lượt hoàn thành từng vòng quỹ tích kì ảo. Đôi mắt hắn trong lúc này cũng tập trung chăm chú nhìn kỹ lên thân ảnh ngân long đang tung bay trên trời cao kia. Trước đây, Nguyễn Phong cũng đã từng được nhìn thấy rồng, nhưng đó chỉ là hỏa long do sư phụ hắn ngưng tụ ra mà thôi. Mặc dù Vũ Ngôn pháp lực cao thâm, hỏa long hắn biến hóa ra cũng vô cùng sống động, chân thực, thế nhưng dù sao đó cũng chỉ là vật biến ảo ra, mà không phải là một con rồng chân chính. Lần này có cơ hội, Nguyễn Phong tận tình ngắm nhìn vào hình dáng loài rồng chân chính ở trước mắt. Ngân long do kim quy hóa thành, mặc dù còn chưa vượt qua được kiếp nạn, chân chính trở thành loài rồng, thế nhưng cái uy thế bề ngoài cũng đã không kém loài rồng là bao. Thân thể ngân long dài đến hơn hai mươi mét, mạnh mẽ cường tráng, tràn đầy sức lực. Lớp vảy rồng màu bạc phủ kín thân thể, sắp xếp san sát nhau, hình thành lên một bộ áo giáp tự nhiên chắc chắn vô cùng. Trên đầu, cặp sừng rồng sắc bén uy nghiêm sừng sững tồn tại, mạnh mẽ nghênh đón từng đợt sấm sét phủ xuống mà vẫn không có chút nào khiếp sợ. Bốn chân rồng bước trong không trung từng bước vững trãi, cứng cáp, giống như bước trên đất bằng, thản nhiên vô cùng.

Trên mỗi bàn chân rồng có bốn móng, thon dài sắc bén như vuốt ưng, dưới ánh sáng phản chiếu của sấm sét còn loe lóe ánh lên vẻ sắc lạnh đáng sợ. Toàn bộ thân thể ngân long, dưới sự bao phủ dày đặc của mây đen và sấm sét, không ngờ lại lộ lên một vẻ kiên cường bất khuất, mạnh mẽ cố chấp đương cự lại với sức mạnh của trời đất. Trong mắt Nguyễn Phong phản chiếu lại, chính là một hình hài loài rồng với khí thế phá núi dời sông, vượt lên tất cả để tiến tới mục tiêu. Hỏa long của Vũ Ngôn biến thành, dù mạnh mẽ vô cùng nhưng lại không có được cái khí thế bất khuất này, so ra lại càng kém hơn so với ngân long đang bày trên trời.

Cảm tưởng trong lòng Nguyễn Phong dâng trào, hoàn toàn không nhận ra nguyên lực trong cơ thể đã hoàn toàn hoàn thành vòng quỹ tích kì ảo kia. Sau lưng Nguyễn Phong, cách một lớp quần áo nhưng vẫn mơ hồ thấy được từng tia ánh sáng kì dị màu vàng kim lóe lên, hình thành lên một đồ án hình mai rùa trên lưng hắn, ở giữa còn có hoa văn hình rồng mạnh mẽ uốn lượn.

Mà đúng lúc này, trên lưng hắn còn hiện lên hai đường hoa văn đặc biệt, lóe lên từng tia sáng màu xanh lá cây, hình thành lên một cặp cánh tinh xảo vô cùng, mang theo chút hơi thở mát rượi của gió. Hai lực lượng này cùng lúc xuất hiện, không ngờ lại bắt đầu đối nghịch lẫn nhau. Trong đầu Nguyễn Phong bất chợt “boong” một tiếng, âm vang như tiếng chuông chùa, lại thanh thúy như tiếng gió thổi, khiến cho tâm thần hắn xuất hiện một tia bối rối không tên.

Chỉ là rất nhanh cái cảm xúc này liền bị gạt bỏ, hai cỗ lực lượng khác biệt đang tranh giành trong cơ thể hắn, bất chợt lại dung hợp với nhau, hình thành lên một cỗ lực lượng mới, mạnh mẽ bất khuất mà lại tự do, bao dung vô cùng. Nguyễn Phong trong một giây phút này bất chợt cảm giác được bản thân hắn dường như đã chạm đến một thứ chân lý nào đó, chỉ là hắn hiện tại lại không thể nắm bắt được, chỉ có thể không cam lòng mà để linh cảm này biến mất. Đôi mắt vốn đang chìm vào khung cảnh mờ ảo của Nguyễn Phong lại trở lên trong sáng rõ ràng, có chút tiếc nuối, rồi lại như đã hiểu ra được gì đó, lại càng thêm sáng rõ. Mà trong khi mọi người còn đang chăm chú ngắm nhìn kì cảnh, Nguyễn Phong lại bất chợt làm ra một hành động khác hẳn người thường.

Trong cảm giác của Nguyễn Phong, thân thể hắn lúc này đã trở nên nhẹ nhàng vô cùng, giống như có thể tự do bay lượn trong gió. Nguyễn Phong bước đi, nhằm thẳng hướng bờ biển mà bước tới. Từng bước của hắn nhìn vô cùng thong thả, nhưng khoảng cách một bước lại xa vô cùng, kéo dài đến bốn năm mét. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Nguyễn Phong đã bước ra tới bờ biển, thế nhưng hắn dường như không có ý định dừng lại. Bàn chân Nguyễn Phong dẫm lên bờ cát, dẫm lên làn nước biển mát rượi, dẫm lên từng cơn sóng bạc đầu đang xô vào bờ biển. Cả người hắn không ngờ lại không chìm vào mặt biển bao la, mà cứ thế bước ra giữa mặt biển, bễ nghễ đạp lên từng cơn sóng bập bềnh.

Trong tay Nguyễn Phong lúc này, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một ngọn thiết thương. Mũi thương sắc bén, dưới ánh sét chiếu rọi lại càng lộ ra vài phần bén nhọn đáng sợ. Xung quanh gió vẫn thổi, sóng vẫn lay, thế nhưng thân hình Nguyễn Phong cùng với ngọn thương trong tay vẫn vững vàng thẳng tắp, không hề có chút lay động nào. Nguyễn Phong từ từ nhắm hai mắt lại, mũi thương trong tay cũng bắt đầu chuyển động. Trong tâm trí Nguyễn Phong lúc này, nhanh chóng hồi tưởng lại quá trình biến hóa của kim quy, còn có cả khí thế bất khuất kia của nó. Đôi tay Nguyễn Phong bắt đầu múa lên, ngọn thương trong tay cũng không ngừng biến ảo, đánh ra vô số mũi nhọn, chỉ là nhìn qua dường như có chút rời rạc, giống như không có bất kỳ chiêu thức nào vậy, duy chỉ có một cỗ khí thế ngạo nghễ bất khuất lại càng lúc càng rõ ràng.

Trên bầu trời mây đen vẫn bao phủ mù mịt, ngân long vẫn cường ngạnh chống cự lại sấm sét. Một tia sét sáng chói lòa bất chợt phủ xuống, đánh lên thân thể của ngân long. Một tiếng rồng gầm vang vọng trong không gian, mạnh mẽ đối chọi lại với uy thế trời đất. Tiếng rồng gầm vang vọng không thôi, ẩn chứa ý chí kiên cường bất khuất, không gì có thể khuất phục nổi. Đúng lúc này, Nguyễn Phong đứng trên mặt biển đột nhiên đình chỉ động tác, đôi mắt nhắm chặt của hắn lại mở ra, dường như lóe ra một tia sáng hai màu xanh, vàng, soi rọi thẳng lên tầng mây đen, mang theo khí thế không gì cản nổi.