Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 190: Trước giờ lành




Đi về phía đông nam của thành Đông Long khoảng chừng hai mươi cây số, người ta sẽ bắt gặp ngọn núi Trúc Long sừng sững uy nghi chạm tới tận tầng mây. Chẳng ai biết tên gọi Trúc Long ấy có từ bao giờ, chỉ biết trong truyền thuyết kể lại rằng đã từng có một vị thần long yên giấc tại nơi đây. Thân rồng trải qua năm tháng dần hóa thành núi cao, mà đỉnh núi đến nay vẫn còn hình dạng đầu rồng đang ngửa mặt nhìn lên trời, dường như là ngạo nghễ tự hào về cuộc đời đầy oanh liệt của bản thân, hay có lẽ là một nỗi niềm nhớ nhung về những tháng ngày tự do thỏa sức bay lượn giữa bầu trời bao la. Vảy rồng theo thời gian cũng đã dần biến mất, thay vào đó là từng rặng trúc xanh rì, mỗi khi có gió thổi qua lại cất lên tiếng ca nỉ non gợi nhớ về một thời hào hùng đã xa.

Trên sườn núi thoai thoải, người ta có thể dễ dàng thấy được một quần thể kiến trúc mang đậm nét trang nghiêm và cổ kính của mấy ngàn năm lịch sử. Từng bức tường cao đến bốn mét nối liền nhau thành một mảnh bao quanh toàn bộ khu kiến trúc. Cứ cách một đoạn người ta lại có thể nhìn thấy những họa tiết tiêu biểu cho dòng giống Lạc Hồng, cổ xưa mà uy nghi. Cửa chính của tòa kiến trúc nằm tại phía Tây Bắc, trước cửa dựng một khối bia đá thật lớn, chữ trên bia đá đã có phần phai nhạt đi vì tháng năm thế nhưng vẫn tỏa ra khí thế hùng hồn và oai nghiêm không thể xúc phạm: Hoàng Lăng.

“Này, đừng có gà gật nữa, trời sắp sáng rồi đấy! Hôm nay là một ngày rất quan trọng, nếu mà để quan trên bắt gặp được các cậu đang gà gật thì liệu cái thần hồn. Có điều, chỉ cần hôm nay các cậu làm tốt nhiệm vụ của mình thì chắc chắn sẽ được bề trên ban thưởng hậu hĩnh đó. Thế nên, cố mà tỉnh táo đi!”

Lương Văn - tướng quân bảo vệ hoàng lăng, tranh thủ đi tuần một vòng cuối cùng trước khi trời sáng, đồng thời cũng cảnh cáo đám thủ hạ đang gà gật sau một đêm dài đứng gác thành. Chỉ một chốc nữa thôi, khi tia sáng đầu tiên của ngày mới soi rọi xuống mặt đất, tất cả những nhân vật quyền quý trong triều đình đều sẽ đến nơi này để tham dự một trong những ngày lễ quan trọng nhất của Đại Việt: ngày giỗ tổ hoàng thất.

Lễ giỗ tổ hoàng thất mỗi năm được tổ chức một lần để tưởng nhớ đến những bậc tiên đế đã sáng lập và trị vì Đại Việt vững bền qua mấy ngàn năm lịch sử. Cứ mỗi ba năm một lần, cùng với kỳ thi do triều đình tổ chức là một dịp lễ giỗ tổ được tổ chức đặc biệt long trọng với sự tham gia của đầy đủ quan lại trong triều cũng như những sĩ tử đạt được thành tích cao nhất trong kỳ thi. Mục đích của việc này chính là để các vị tiên đế trên trời cao có thể nhìn thấy được sự hùng cường của Đại Việt, nhìn thấy được quốc gia mà họ đã sáng lập và duy trì thời đại nào cũng có nhân tài, thời đại nào cũng tràn đầy nguyên khí.(*)

Lương Văn một mình đứng trên cổng thành, ánh mắt dõi về phương Đông, trong lòng lẩm nhẩm đếm từng giây đợi chờ ngày mới. Cứ mỗi dịp giỗ tổ trách nhiệm đè lên vai hắn lại càng nặng nề hơn, thế nhưng hắn chẳng nề hà bởi đây chính là cơ hội hiếm có. Hắn đã trấn thủ tại Hoàng Lăng ba năm rồi! Ba năm chỉ ngày ngày bước lên tường thành nhìn thời gian lặng lẽ trôi qua, ba năm chăm chỉ rèn luyện binh sĩ nhưng chưa một lần được đánh trận lập công, ba năm lãng phí! Mang trên mình cái danh tướng quân, xuất thân cũng là con nhà tướng, Lương Văn đã từng nhiều lần mộng tưởng được mang binh xuất trận nơi sa trường, lập nên công trạng hiển hách. Thế nhưng trớ trêu thay, hắn lại chỉ được phân công đến làm một vị tướng trấn thủ hoàng lăng, một chức vị tướng quân có ít quyền lợi và cơ hội nhất trong triều đình. Không cam lòng với quyết định của bề trên, hắn vẫn chăm chỉ huấn luyện binh sĩ chờ đợi một cơ hội, mà ngày hôm nay cơ hội ấy đã tới. Hắn, nhất định phải để bề trên thấy được: hắn có tài năng!

Đúng lúc này, từ phía xa chợt vang lên một trận tiếng vó ngựa phi nhanh khiến cho Lương Văn sinh lòng cảnh giác, còn một lúc nữa mới đến giờ lành cơ mà! Nheo mắt nhìn về phía xa, Lương Văn nhanh chóng nhận ra kẻ đang tới chỉ có hơn năm mươi người, hơn nữa lại không mang theo bất cứ cờ hiệu nào cả, rõ ràng không phải kẻ có chức trách. Ra lệnh cho đám lính gác đề phòng, Lương Văn đứng thẳng trên cửa thành chờ đối phương tới.

“Híiiii…”

Đoàn người tới trước cửa hoàng lăng liền ghìm cương lại khiến đám ngựa nhất loạt hí lên một trận. Người dẫn đầu tiến lên trước vài bước, cất cao giọng nói với Lương Văn:

“Người đứng trên tường thành có phải là tướng quân Lương Văn không?”

Lương Văn chợt sửng sốt, thế nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh liền lên tiếng đáp lời đối phương:

“Ta chính là Lương Văn. Không biết các vị là ai, tới nơi này có mục đích gì?”

“Vèo!”

Lương Văn vừa dứt lời thì chợt thấy một khối lệnh bài xé gió mà bay lên giữa không trung, tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh. Họa tiết hình rồng tinh xảo nổi bật trên khối lệnh bài khiến cho Lương Văn giật mình, đây là Kim Long lệnh bài của thái tử! Vội vàng ra lệnh cho đám thủ hạ mở cổng, Lương Văn tự mình bước ra đón tiếp đoàn người mới tới này.

“Chẳng hay thái tử có gì phân phó, hạ thần nguyện dốc hết sức để làm?”

“Tướng quân gọi ta là hoàng tử là được rồi.”

Nói đến đây, người dẫn đầu lại chỉ về phía những người phía sau mà nói:

“Ta muốn nhờ tướng quân sắp xếp cho bọn họ vị trí thuận lợi và kín đáo để bảo vệ buổi lễ giỗ tổ hôm nay. Việc này không làm khó tướng quân chứ?”

“Ồ, không có vấn đề gì, hoàng tử cứ yên tâm!”

“Ha ha, vậy là tốt lắm.”

Đúng lúc này, vị hoàng tử kia lại ngẩng đầu nhìn lên những người lính gác trên thành. Bọn họ tuy bộ dáng có chút uể oải, thế nhưng thần sắc ai cũng nghiêm túc cẩn thận, ánh mắt chăm chú quan sát mọi động tĩnh đang diễn ra, tư thế cũng sẵn sàng để hành động bất cứ khi nào có hiệu lệnh.

“Lương tướng quân huấn luyện binh sĩ quả là có tài, không trải qua sa trường mà đã có khí thế như vậy, nếu lại được mãi giũa trong chiến đấu thì chắc chắn sẽ trở thành một đội tinh binh. Tướng quân làm việc tốt lắm!”

Vừa nghe thấy mấy lời này của vị hoàng tử, Lương Văn như được mở cờ trong bụng, thế nhưng hắn vẫn không tỏ ra chút đắc ý nào, chỉ khom người nói:

“Tạ ơn hoàng tử đã ban khen, hạ thần chỉ cố gắng làm trọn chức trách mà thôi.”

“Tướng quân quá khiêm tốn rồi! Thôi, ta còn có việc cần làm, việc ta nhờ mong tướng quân giúp đỡ hết sức.”

“Hạ thần nhất định sẽ dốc hết sức.”

Vị hoàng tử kia nghe được lời này của Lương Văn thì khẽ gật đầu, sau đó liền lên ngựa rời đi. Lương Văn chờ vị hoàng tử kia đi xa rồi mới ra hiệu cho đám thuộc hạ sắp xếp vị trí cho những người mới tới. Một tiếng chim bồ bất chợt vang lên đâu đây, vội vã và gấp gáp!

****************************************

Thành Đông Long, trong một khoảng sân rộng rãi vắng lặng.

Một con chim bồ có cặp lông trắng muốt như tuyết lặng yên thu cánh, vững vàng đậu trên tay một người trung niên vẻ mặt khô cứng chai lỳ. Người trung niên nhẹ nhàng rút từ trong ống trúc buộc dưới chân con chim bồ ra một mảnh giấy nhỏ được cuộn tròn. Vừa đọc qua nội dung trong tờ giấy, sắc mặt người trung niên chợt lộ vẻ cẩn thận, vội vã rời đi.

Trong một gian phòng xa hoa cuối khoảng sân rộng:

“Chủ nhân, chúng ta vừa nhận được tin tức từ phía bên kia, hoàng tử Càn Hiếu đã dẫn người đến Hoàng Lăng để mai phục nhằm bảo vệ cho lễ giỗ tổ, chúng ta có nên đưa tin này cho đám ma tộc không?”

“Ồ, Càn Hiếu cũng cẩn thận thật đấy. Hắn đưa đến bao nhiêu người?”

“Bẩm chủ nhân, theo tin tức thì hoàng tử Càn Hiếu đưa đến hơn năm mươi người, tất cả đều là tu luyện giả có đẳng cấp từ tu luyện nhân trở nên, trong đó còn có mười kẻ là tu tinh.”

“Đội hình cũng đáng kể đấy, không biết hắn tìm ở đâu được nhiều cao thủ tu tinh như thế nhỉ? Ta nhớ là trong đội quân của hắn chỉ có hai gã tu tinh thì phải! Mà thôi, chúng ta đâu cần quan tâm đến vấn đề này, cứ để đó cho bọn ma tộc lo lắng đi.”

“Thuộc hạ đã rõ, thưa chủ nhân.”

****************************************

“Ám, những kẻ kia đã đồng ý với đề nghị của chúng ta rồi chứ?”

“Rồi, lũ cứng đầu ấy cứ thích phải bị bắt ép mới chịu.”

“Vậy còn đám thủ hạ mà đối phương cho chúng ta mượn?”

“Đám đó ư, chúng đã thực sự trở thành thủ hạ của chúng ta rồi, he he he!”

Tiếng cười gian xảo của Ám vang vọng khắp căn phòng, kẻ còn lại chợt trở nên ngập ngừng trong giây lát rồi mới lên tiếng:

“Ám, ta cảm thấy gần đây mi dường như đã thay đổi.”

“Ta thay đổi? Thay đổi như thế nào?”

“Ta cũng không biết rõ nữa, có lẽ đây chỉ là cảm giác của ta mà thôi.”

“Ta thấy ngươi mới là người thay đổi đó. Càng ngày ngươi càng giống lũ loài người kia rồi đấy.”

“Ngươi đừng có nói những điều vớ vẩn như thế nữa. Ta sẽ không bao giờ trở nên giống nhân loại đâu.”

Đúng lúc này, cánh cửa phòng chợt bật mở, một bóng đen tiến vào trong phòng thấp giọng báo cáo với hai kẻ đang nói chuyện:

“Báo cáo, phía bên kia vừa truyền tin cho chúng ta, trong hoàng lăng có một đội quân ẩn nấp trong bóng tối để bảo vệ lễ giỗ tổ của bọn chúng.”

“Ấn nấp trong bóng tối? Bọn chúng định múa rìu qua mắt thợ sao? Chờ khi ta đến đó thì đám bắt chước đó chắc chắn sẽ chết hết.”

“Không được! Ám, lần này ngươi phải ở lại đây để canh giữ lũ con tin, đồng thời còn phối hợp với quân tiếp việc của chúng ta để khống chế tòa thành này nữa.”

“Hừ, thật chẳng thú vị chút nào. Ở lại đây chán chết! Ta muốn được hưởng thụ cảm giác ẩn nấp và giết chóc, ta muốn cho đám ngu xuẩn kia biết thế nào mới là ẩn nấp thực sự.”

“Nếu ngươi muốn phải chịu phạt như Cuồng Huyết vậy cứ việc làm trái lời ta đi.”

“Hừ, ngươi đừng có mà dọa ta.”

Ám vẫn cố nói cứng chống đối lại đối phương, thế nhưng giọng nói của hắn rõ ràng có sự run rẩy rất nhẹ. Kẻ còn lại cũng chẳng buồn đôi co với Ám, lẳng lặng quay người bước ra khỏi phòng. Đúng lúc này, một tiếng trống hiệu chợt vang khắp toàn thành Đông Long, báo hiệu giờ lành đã đến, nghi lễ giỗ tổ cũng chính thức bắt đầu!

*****************************************

(*): “Hiền tài là nguyên khí của quốc gia” – Thân Nhân Trung