Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 183: Tuyệt vọng!




“Đại ca, bọn họ ở bên kia!”

Sau tiếng hô của Trần Duy, nhóm ba người Nguyễn Phong nhanh chóng chuyển hướng, nháy mắt đã đến nơi mà Phương Thanh Mộc cùng đám thích khách giao đấu. Gã thủ lĩnh của đám thích khách cũng phát hiện ra có người đang tiến đến liền ra hiệu cho mấy tên thủ hạ ra tay ngăn cản. Bản thân hắn vốn vẫn ung dung chiến đấu cùng Phương Thanh Mộc thì lúc này ra tay càng thêm dứt khoát, chỉ mấy chiêu đã áp đảo được đối phương.

“Phương tiểu thư, cô tốt nhất nên dừng tay lại và bình tĩnh đi theo chúng tôi để tránh phải chịu bất cứ đau khổ nào.”

“Đừng hòng. Muốn bắt ta để uy hiếp cha ta sao, dù có chết ta cũng sẽ không để cho các ngươi được toại nguyện.”

“Vậy tôi đành phải thất lễ rồi!”

Vừa dứt lời, thế công của gã thích khách đột nhiên biến đổi. Thanh kiếm trong tay hắn nháy mắt đã phóng ra hơn mười luồng kiếm ảnh lạnh lẽo và sắc bén, phong tỏa toàn bộ đường lui của đối phương. Phương Thanh Mộc rõ ràng không phải là đối thủ của gã thích khách, thế nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức mà chống cự. Thanh đao băng giá trong tay nàng tỏa ra luồng sương trắng càng thêm lạnh lẽo, mỗi lần chém xuống đều phóng ra một trận sương lạnh va chạm cùng kiếm ảnh của đối phương. Chỉ có điều tốc độ của nàng không nhanh bằng đối phương, sau vài lần giao chiêu đã phải chịu không ít thương tích.

“Cứ thế này thì không ổn! Mình chỉ là phận nữ nhi, tuy không thể đạt được công trạng to lớn để làm rạng danh tổ tiên nhưng cũng không thể để bản thân làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cha được. Hừ, nếu quả thật bị bức đến bước đường cùng, vậy cũng chỉ có thể sử dụng cách đó mà thôi! ”

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, ánh mắt Phương Thanh Mộc lại dần trở nên kiên quyết hơn hẳn, thanh băng đao trong tay cũng càng lúc càng trở nên sắc bén nặng nề, mỗi một nhát đao đều đánh ra hết sức, không giữ gìn lại chút lực lượng nào. Gã đội trưởng đội thích khách thấy vậy thì ánh mắt chợt hơi đổi, thế công cũng càng lúc càng sắc bén hơn hòng nhanh chóng áp chế đối phương.

*****************************

“Trần Duy, Văn Thái, phía trước có kẻ cản đường chúng ta!”

Nguyễn Phong vừa cảm ứng được phía trước có kẻ mai phục liền lên tiếng cảnh báo cho hai người còn lại. Trần Duy nghe vậy thì ánh mắt liền trở nên sắc bén, quyết đoán mà nói:

“Hừ, lúc này mà cản đường chúng ta thì chỉ có thể là đám thích khách đó thôi. Không bằng ra tay quét sạch bọn chúng luôn!”

“Đúng thế, chúng ta lúc này không thể bỏ qua bọn chúng được rồi, nếu không khi chúng ta chiến đấu với chủ lực của bọn chúng mà lại có kẻ đánh úp từ phía sau thì chỉ e là dữ nhiều lành ít.”

Văn Thái cũng gật đầu tán thành với ý kiến của Trần Duy. Cả ba người sau khi thống nhất ý kiến liền rút vũ khí ra, tư thế sẵn sàng đối đầu với kẻ địch.

“Bặc!”

Tiếng dây nỏ rung động cùng lúc vang lên. Trong bóng đêm, bảy tám mũi tên như vô hình xé gió phóng đi, mục tiêu chính là ba người Nguyễn Phong. Đã sớm có chuẩn bị, ba người đối mặt với đòn phục kích của kẻ địch mà chẳng hề bối rối. Bóng thương bóng đao loe lóe múa lên, dễ dàng gạt đỡ tất cả những mũi tên đang phóng đến, thế nhưng ba người bọn họ cũng bị buộc phải dừng lại. Đòn phục kích chỉ mới bắt đầu mà thôi!

Từ trong bóng tối, từng luồng kiếm ảnh màu sắc mờ mịt phóng ra như mưa, đan xen lại với nhau thành một lưới kiếm ảnh bao phủ ba người Nguyễn Phong lại. Còn không chờ lưới kiếm chụp được con mồi, đám thích khách đã lại có hành động tiếp theo. Chỉ thấy bốn năm tên thích khách dùng tốc độ cực nhanh lướt đi trên đường, thân thể bọn chúng dường như mờ hẳn đi, hóa thành một chiếc bóng nhạt nhòa. Bốn năm tên thích khách này vọt ra phía sau đám người Nguyễn Phong, phân chia ra các phương hướng khác nhau mà cắm xuống từng dụng cụ có hình dáng như chiếc đinh nhưng trên thân được điêu khắc đủ loại đồ án lạ kỳ. Ở phía đối diện, đám thích khách cũng phân tán ra mà cắm xuống những dụng cụ tương tự. Từ trên cao mà nhìn xuống có thể thấy vị trí cắm đinh khi liên kết lại với nhau lại tạo thành một vòng vây chặt bọn Nguyễn Phong ở giữa. Chờ khi chiếc đinh cuối cùng vừa được cắm xuống, tất cả đồ án khắc trên thân những chiếc đinh đều phát sáng. Một chiếc lồng ánh sáng bất ngờ xuất hiện, nhốt kín ba người Nguyễn Phong ở bên trong.

“Trận pháp phong tỏa! Thật không ngờ đám thích khách này còn biết cả trận pháp phong tỏa. Xem ra chúng ta muốn tiến lên tiếp cũng khó khăn đây.”

Nguyễn Phong vừa nhìn thấy lồng ánh sáng bao vây bọn họ liền kinh ngạc mà hô lên một tiếng nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hai người Trần Duy và Văn Thái thật sự chẳng hiểu biết chút nào về trận pháp, lúc này lại bình tĩnh hơn hẳn Nguyễn Phong. Trần Duy thấy thế bèn hỏi:

“Đại ca, loại trận phong tỏa này lợi hại lắm à? Chúng ta muốn tiến lên tiếp thì phải làm sao?”

“Ha ha, trận pháp của đám thích khách cũng chẳng lợi hại lắm, chỉ có điều mục đích là ngăn cản chúng ta để kéo dài thời gian thì đã đạt được. Nếu bây giờ chúng ta muốn phá trận này thì chỉ có thể dựa vào sức lực mà đánh nát cái lồng ánh sáng này thôi, ngoài ra thì không còn cách nào khác bởi chúng ta không có điều kiện cần thiết.”

“Hóa ra vẫn là dùng sức phá đường thôi à. Vậy còn chờ gì nữa mà không ra tay ngay thôi!”

“Từ từ đã, trước tiên chúng ta vẫn nên đề phòng cẩn thận một phen. Loại lồng giam ánh sáng này khá đặc biệt, muốn phá từ bên trong ra thì rất khó khăn, mà đối phương ở bên ngoài lại chẳng gặp trở ngại gì, có thể thoải mái ra tay tấn công chúng ta.”

“Hừ, đám chuột bọ cũng chỉ có thể dùng mấy trò bẩn thỉu này mà thôi.”

Trần Duy vừa buông lời khinh thường thì đám thích khách từ bên ngoài cũng đã ra tay. Từng đòn công kích đủ mọi kiểu cách hình dáng liên tục buông xuống như mưa, bao phủ lấy cả ba người bọn Nguyễn Phong đang bị vây trong lồng ánh sáng. Nguyễn Phong thấy vậy thì khẽ nhíu mày, tiện tay vung thương lên gạt đi mấy đòn công kích nhằm vào bản thân, đồng thời cũng bàn bạc với hai người còn lại:

“Trần Duy, Văn Thái, hai cậu có thể chống cự đòn công kích của đối phương trong vòng nửa phút không?”

“Xời, tưởng gì, chuyện nhỏ thôi. Sao, anh có cách gì à?”

Trần Duy thoải mái cười mà đáp lời Nguyễn Phong, Văn Thái cũng gật đầu đồng ý. Nguyễn Phong dường như đã biết trước đáp án, chỉ mỉm cười mà nói:

“Nếu vậy thì tốt, các cậu chỉ cần kiên trì phòng thủ trong nửa phút, sau đó tôi sẽ có thể phá tan cái lồng ánh sáng này.”

“Được thôi, bắt đầu luồn nhé.”

Trần Duy vừa dứt lời liền ngưng tụ nguyên lực lên thanh kiếm trong tay tạo thành kiếm ảnh màu xanh lục mềm mại bền bỉ như dây leo. Ngay sau đó, ngọn dây leo trong tay Trần Duy bắt đầu vũ điệu của riêng mình. Từ ngoài nhìn vào, người ta chỉ thấy được một bóng ảnh xanh biếc dẻo dai gạt sạch đỡ một lượng lớn đòn công kích của đối phương. Văn Thái tranh thủ khoảng trống vừa được tạo ra, nháy mắt đã điều động một lượng lớn thổ nguyên lực ngưng tụ lại trên đỉnh đầu bọn họ. Thổ nguyên lực trầm trọng mà vững vàng, kiên cố chẳng khác nào một tòa núi ngăn cản toàn bộ đòn tấn công đang đánh tới.

“Bồm bộp… bồm bộp…”

Âm thanh va chạm liên tục như tiếng mưa rơi xuống mái hiên, hàng loạt đòn công kích của đám thích khách đánh lên tầng phòng ngự màu vàng đất của Văn Thái chỉ có thể tạo ra từng vết nứt rất nhỏ. Sau khi sử dụng hai chiêu này, hai người Văn Thái và Trần Duy đều thở dốc một hơi, lượng nguyên lực trong cơ thể mỗi người cũng phải giảm đi mất một phần tư. Mà Nguyễn Phong cũng không hề nhàn rỗi chút nào. Đôi mắt khẽ nhắm lại, cả thân thể hắn hơi khom xuống, mũi thương trong tay chúc xuống đất lặng yên không tỏa ra chút khí thế nào. Trong không khí xung quanh cơ thể Nguyễn Phong mơ hồ nghe thấy tiếng gió cuồn cuộn, tiếng lửa cháy rừng rực không ngừng. Đúng lúc này, Nguyễn Phong đột nhiên mở mắt.

“Bùng!”

Tiếng gió rít cuồn cuộn rõ ràng, tiếng lửa cháy bùng nổ rừng rực. Trên ngọn thương của Nguyễn Phong chẳng biết từ lúc nào đã ngưng tụ một điểm lửa cực nhỏ đang liên tục xoáy tròn, tỏa ra khí thế đáng sợ như núi lửa sắp bùng phát.

“Uỳnh!”

Nguyễn Phong quét mạnh mũi thương lên không trung, điểm lửa nhỏ nhoi kia cũng theo mũi thương mà ma sát vào không khí tóe ra từng tia lửa nóng bỏng. Đến khi mũi thương dừng lại thì điểm lửa đã biến lớn vô cùng, nháy mắt chợt bùng nổ thành một trụ lửa xông thẳng lên trời. Trụ lửa với uy thế không gì cản nổi dễ dàng xuyên qua lồng ánh sáng mà không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, cứ như thẻ đang xuyên qua không khí chứ chẳng phải là một lớp phong tỏa. Lồng ánh sáng nháy mắt đã sụp đổ, vỡ tan thành vô số mảnh vụn ánh sáng rồi biến mất trong không khí. Từ trong khói lửa và vô số vụn ánh sáng lấp lóa, một ngọn dây leo, một trận gió xoáy, một con rồng đất đột ngột xông ra cùng một lúc. Đám thích khách còn chưa kịp nhìn rõ tình hình đã bị đòn công kích của ba người Nguyễn Phong đánh cho không kịp trở tay. Mấy tên thích khách nhanh chân chạy thoát được đều kinh hoảng vội vàng tháo lui về phía đội trưởng, mà nhóm Nguyễn Phong cũng vội vàng đuổi theo không rời.

******************************************

“Xoẹt”

Một luồng kiếm ảnh bất ngờ vọt qua tầng phòng ngự của Phương Thanh Mộc, dễ dàng để lại một vết thương trên vai nàng. Tình hình của Phương Thanh Mộc lúc này có thể nói là vô cùng chật vật, lớp áo dài màu xanh lam đã thấm bê bết máu, búi tóc cũng bụi một nhát kiếm xẹt qua mà rụng tả tơi, mái tóc vốn suôn dài óng mượt giờ lại trở nên nham nhở vô cùng. Trên khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn của nàng chỉ còn lại vẻ cay đắng và tuyệt vọng, nàng đã bị dồn tới bước đường cùng!

Lùi lại mấy bước kéo giãn khoảng cách với đối phương, Phương Thanh Mộc thở dài một tiếng rồi vung thanh đao đã sứt mẻ vô cùng trong tay kề lên cổ. Sinh ra trong gia đình nhà tướng, phận nữ nhi như nàng chẳng hề được coi trọng. Nàng đã từng thấy nhiều hoàn cảnh tương tự như bản thân, những người như nàng hầu hết đều trở thành vật trao đổi trong một cuộc liên kết thế lực có cái tên gọi thân thiết là kết thông gia. Số phận nàng phải chăng cũng là như thế? Có lẽ là vậy! Cha nàng từ trước tới nay thường rất ít quan tâm đến nàng, tất cả thời gian của ông dường như đều dành cả cho công việc. Phải chăng là ông thất vọng vì chỉ sinh ra một người con gái như nàng nên mới bỏ mặc gia đình như vậy? Nàng cũng không trách cha mình, bởi nàng biết ông đã phải chịu rất nhiều áp lực rồi? Mà thôi, nếu có thể làm được gì cho cha, dù chỉ một lần thì nàng cũng đã cảm thấy thanh thản. Chỉ tiếc là, nguyện vọng của nàng vẫn chưa thể thực hiện được! Thế nhưng vào lúc này, cái nguyện vọng xa vời ấy có còn đáng kể gì chứ. Ánh mắt chợt nhìn về nơi xa xăm, tay Phương Thanh Mộc cũng khẽ chuyển động. Chỉ một vết cứa nhẹ mà thôi!