Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 122: Oan gia




Đêm nay, đối với những kẻ tham gia cuộc truy tìm linh hỏa, lại là một đêm không ngủ. Bầu trời đêm nay dường như cũng mất đi vẻ u tối vốn có, trăng sao trên trời cũng trở nên ảm đạm lạ thường, tất cả đều bởi vì một lẽ: Linh hỏa đã xuất thế!

Bất kể là ở nơi nào trong rừng, lúc này người ta đều có thể dễ dàng nhìn thấy một ngọn lửa sáng rực trên đỉnh núi phía tây. Từ xa nhìn lại, linh hỏa lúc này dường như tỏa ra một thứ hào quang thanh khiết lạ thường, khiến cho cả một vùng núi đá cằn cỗi cũng có thể sinh sôi đủ loại hoa cỏ xinh tươi. Tốc độ phủ xanh ngọn núi dù có dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy, đám tu luyện giả từ phía xa quan sát không khỏi ồ lên những tiếng kinh ngạc. Sức mạnh của linh hỏa thật quá kì diệu, không chỉ tạo lên một vùng sinh khí bừng bừng mà còn thắp lên một ngọn lửa khát khao mãnh liệt trong lòng mỗi tu luyện giả. Tất cả các thế lực tham gia vào cuộc truy tìm linh hỏa lúc này đều nhanh chóng đổ dồn về nơi linh hỏa xuất hiện.

“Linh hỏa giờ này cũng xuất hiện rồi, không biết đại ca bây giờ thế nào?”

Kể từ khi Nguyễn Phong và Càn Hiếu bị quái hổ cuốn đi, nhóm người Trần Duy vẫn luôn lo lắng không yên. Mặc dù bọn họ đã cố gắng mượn lực từ tất cả tu luyện giả mở rộng phạm vi tìm kiếm trong khu rừng, thế nhưng kết quả lại khiến người ta không khỏi thất vọng. Mãi cho đến hôm nay khi linh hỏa xuất hiện thì bọn họ mới có được một chút manh mối, chỉ có điều thời gian đã qua khá lâu, tình hình của hai người kia lúc này ra sao cũng khó mà đoán biết được.

“Ngươi lo gì chứ, đại ca phúc lớn chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, nói không chừng anh ấy còn tranh thủ thu phục được linh hỏa nữa ý chứ”

“Đúng đấy, hiện giờ chúng ta đứng đây lo lắng cũng đâu có ý nghĩa gì. Tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng tiến về phía linh hỏa xuất hiện. Nếu quả thực là một trong hai người bọn họ có cơ hội thu phục linh hỏa thì chúng ta còn có thể kịp thời giúp đỡ hắn phần nào, chứ nếu đến muộn thì chỉ e dám người kia sẽ không để yên cho họ thu phục linh hỏa đâu.”

“Tốt, vậy chúng ta mau đi đến đó thôi.”

Nhóm người Văn Thái lúc này cũng vội vã tiến đến nơi linh hỏa xuất hiện, trong lòng mỗi người đều cảm thấy gấp gáp vô cùng. Lý Càn Nhân dường như không thể chờ thêm được nữa, chỉ thấy trên người hắn đột nhiên ánh chớp lập lòe, cả thân thể hắn trong nháy mắt phóng vút đi, để lại phía sau một vệt sét kéo dài.

“Hắn ta làm cái gì mà vội vã vậy chứ? Gấp gáp đến sớm mà chỉ có một mình thì đâu thể giúp gì được cho bọn họ”

Từ Hồng vội vã đuổi theo Lý Càn Nhân, xung quanh thân thể hắn gió cuốn lại thành một đoàn kéo hắn và những người còn lại nhanh chóng vọt tới.Sau mười lăm phút vội vã phóng đi trong rừng, rốt cuộc bọn họ cũng đã đến được dưới chân núi nơi linh hỏa xuất hiện. Từ phía dưới nhìn lên, bất cứ ai đều sẽ sinh ra một cảm giác thán phục thiên nhiên hùng vĩ. Đám tu luyện giả hồ hởi lao lên trên đỉnh núi, một số kẻ nguyên lực cao thâm còn trực tiếp điều khiển nguyên tố để bay lên. Trên đỉnh núi lúc này rừng rực ánh lửa cháy. Một biển lửa mênh mông mà tĩnh lặng bao trùm hầu hết đỉnh núi, ẩn chứa trong đó cả một nguồn sức mạnh đáng sợ. Đám tu luyện giả đã bay lên đến đỉnh núi đều trầm trồ vì cảnh tượng trước mắt, thế nhưng rất nhanh mục tiêu của bọn chúng đã dời lên hai bóng người đang đứng giữa biển lửa.

“Không ngờ đã có kẻ nhanh chân đến trước rồi, linh hỏa dường như cũng sắp bị bọn chúng thu phục đến nơi rồi. May mà hai kẻ này cùng nhau tranh đoạt linh hỏa, hiện giờ vẫn còn đang trong tình trạng kiềm chế lẫn nhau nên chưa có kẻ nào thu phục được linh hỏa cả.”

Một tu luyện giả nào đó lên tiếng. Giọng điệu của hắn đầu tiên là tràn ngập ý thù địch, sau đó là một vẻ khinh thường vì hai kẻ “tham lam” trước mắt đã tự hại lẫn nhau, đến lúc này bị mấy trăm tu luyện giả bao vây thì kết cục của hai kẻ này chắc chắn là chết.

“Hừ, đúng là một tên ngu ngốc. Ngươi thử nhìn xem, hai kẻ đó đâu phải là đang tranh đoạt một loại linh hỏa đâu. Dường như bọn chúng đang chia tách sự kết hợp của hai loại linh hỏa đó chứ”

Một người có con mắt tinh tế lên tiếng nhận xét. Lời hắn vừa nói ra khiến cho tất cả đám tu luyện giả ở đây đều chấn động. Hai loại linh hỏa! Điều này nghĩa là gì? Tất cả mọi người ở đây ai cũng hiểu rõ, chỉ cần thế lực nào có thể nuốt trọn hai loại linh hỏa này thì trong tương lai nhất định sẽ vọt lên làm bá chủ ở Đại Việt quốc ngay lập tức.

“Đại ca, đúng là đại ca rồi! Còn cả Càn Hiếu nữa. Hai người bọn họ không ngờ lại có cơ hội để thu phục linh hỏa, thật đúng là tốt quá rồi.”

“Hừ, cậu vui mừng hơi sớm rồi đấy. Xung quanh đây còn đến mấy trăm tu luyện giả đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ kìa. Những kẻ này liệu sẽ để yên cho bọn họ thu phục linh hỏa sao?”

“Thế thì đã làm sao, bọn chúng đã muốn chiếm đoạt thì chúng ta nhất quyết ngăn cản đến cùng, sợ cái gì chứ”

“Đúng là đồ ngốc, cậu nghĩ rằng mấy người chúng ta chống lại được toàn bộ bọn họ sao. Tính cả đám người do Càn Hiếu chỉ huy thì chúng ta mới chỉ có năm mươi người, trong khi số tu luyện giả còn lại phải đến gần năm trăm. Tỷ lệ là một chọi mười đấy, đúng là nói dễ hơn làm!”

“Văn Thái, anh mới là đồ ngốc đó. Chúng ta lực lượng không bằng bọn họ thì dùng trí dùng mưu để mà thắng. Đám người kia là do mấy chục thế lực hợp thành, giờ chúng ta chỉ cần kích động khiến cho chúng tự tiêu diệt nhau, đến cuối cùng liệu còn có mấy kẻ đứng vững được chứ?”

“Ý tưởng được đấy! Thế nhưng bọn họ đều là kẻ ngốc chắc? Thế nào chẳng có kẻ tinh mắt nhìn được ra mưu kế của cậu.”

“Có nhìn ra thì đã sao? Liệu có mấy kẻ tốt bụng đến mức đi nhắc nhở những người khác? Bọn chúng thậm chí còn mong cho hoàn cảnh càng thêm loạn để tranh thủ chiếm lợi ấy chứ.”

“Được rồi, cậu cứ thử thực hiện xem. Dù sao có thể giảm bớt đi một kẻ đối địch thì cũng đã là tốt rồi”

Mấy người Từ Hồng sau khi bàn bạc một phen cuối cùng đều đồng ý với kế hoạch của Trần Duy. Chỉ thấy bọn họ từ từ rút lui ra sau, tạo sẵn một con đường để có thể nhanh chóng thoát thân ngay khi tình thế trở nên hỗn loạn.

“Anh em, mau giết hết đám ruồi kiến này đi, chỉ cần tiêu diệt bọn chúng thì linh hỏa kia sẽ về tay chúng ta.”

“Xông lên anh em. Giết!”

Trần Duy lên tiếng trước, giọng nói dõng dạc vang khắp cả đỉnh núi, những người còn lại nhanh chóng phụ họa theo, thậm chí còn có kẻ lấy binh khí đập vào nhau để tạo ra âm thanh lừa người. Mấy chục thế lực đứng đây nào có kẻ nào ngu ngốc, thế nhưng lúc này đây ai cũng đã bị lòng tham che mờ mắt, đã thế lại còn phải cảnh giác với những kẻ đang ở xung quanh khiến cho áp lực trong lòng bọn họ càng tăng lên. Chính vì vậy nên ngay khi những âm thanh hô hào kia vang lên, không ít kẻ thần trí không kiên định đã ngay lập tức rút vũ khí ra tấn công những thế lực bên cạnh. Cả khu vực đỉnh núi rất nhanh đã trở nên hỗn loạn, tiếng chém giết rung trời, hào quang nguyên lực xen lẫn với ánh lửa sáng rực khiến cho trên đỉnh núi càng thêm rực rỡ. Chẳng mấy chốc đã có hàng chục người ngã xuống, xác thịt vừa chạm vào biển lửa liền nhanh chóng bị thiêu đốt thành tro bụi. Những kẻ chủ mưu trong lúc này lại đã an toàn lùi lại phía sau, bình yên đứng nhìn những kẻ tham lam trước mắt chém giết nhau. Cũng có vài thủ lĩnh của thế lực khác tinh mắt, rất nhanh đã cho người của mình rút lui về phía sau nên tránh được trường tai họa này.

“Ha ha, mưu kế rất hay, thật không biết là kẻ nào khởi xướng nhưng ta phải công nhận rằng hắn ta rất giỏi nắm bắt lòng người.”

Ở một phía khác của đỉnh núi, một đoàn người cũng đã lui lại tránh xa khỏi trận chém giết hỗn loạn. Dẫn đầu đoàn người là một gã thanh niên khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Mái tóc của hắn đặc biệt không phải màu đen mà là một màu trắng thuần túy, kết hợp với khuôn mặt trẻ trung anh tuấn lại khiến cho người ngoài nhìn vào sinh ra một cảm giác tà dị lạ thường. Đứng bên cạnh hắn là hai gã thanh niên khuôn mặt có phần giống nhau, một trong hai kẻ đó khi đứng người hơi lệch về một bên, rõ ràng là do có dị tật ở chân. Hai anh em này chính là hai vị công tử nhà họ Lâm, Lâm Chính và Lâm Thuận. Ánh mắt của Lâm Chính lúc này đang nhìn chằm chằm vào bóng hình Nguyễn Phong, trong ánh mắt lóe lên sự căm hận vô cùng. Lâm Thuận đối với anh trai hiểu rất rõ, nhìn theo hướng nhìn của Lâm Chính, hắn ngay lập tức hiểu được nguyên nhân tại sao anh trai mình lại tức giận như vậy.

“Anh Chính, là hắn phải không?”

“Đúng thế, khuôn mặt hắn anh chỉ cần nhìn là nhận ra ngay. Chính là hắn đã khiến anh mang tật suốt đời, cũng chính hắn đã hại chết chú Thành. Mối thù này không trả thì anh không thể yên lòng”

“Ha ha, anh đừng lo, chúng ta sắp trả được thù rồi đấy. Hắn ta giờ này đã thành mục tiêu công kích của tất cả các thế lực ở đây, chỉ một chốc nữa thôi thì hắn sẽ không còn trên cõi đời này.”

“Như thế thì nào đã tính là trả được thù. Phải tận tay giết chết hắn thì anh mới có thể yên lòng được.”

“Anh cứ bình tĩnh lại đã, cơ hội này rất nhanh sẽ đến thôi”