Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 1 - Chương 42: Phong sâm ngàn năm




Trong cơn mơ, một lần nữa Nguyễn Phong tiến vào mộng cảnh. Vẫn là sương khói mờ mịt, nhưng lúc này đã nhạt đi ít nhiều, tạo điều kiện cho Nguyễn Phong quan sát cảnh vật xung quanh. Mặc dù là mộng cảnh, nhưng Nguyễn Phong cảm giác tất cả mọi thứ lại chân thật vô cùng. Một mái đình cổ kính, với mái ngói đỏ tươi, chóp mái nhọn hoắt, bốn phía lại vuông thành sắc cạnh, từng hàng gạch xếp đều tăm tắp. Ở bốn góc của mái đình có điêu khắc bốn con rồng đá cổ kính, theo quan sát của Nguyễn Phong, đây đúng là loại rồng thường được điêu khắc thời Lý, thân rồng uốn lượn, bốn chân ba móng, tuy nhìn vô cùng mộc mạc, nhưng lại vẫn tràn đầy khí thế, uy nghiêm.

Nếu xét về hình tượng con rồng, mặc dù Việt Nam cũng như nhiều nước châu Á khác đều bị ảnh hưởng từ văn hóa Trung Quốc, thế nhưng rồng của Việt Nam lại khác biệt hẳn so với những nước còn lại. Rồng của Việt Nam, gần gũi với người, với đời, vô cùng mộc mạc giản dị, nhưng lại đồng thời tôn lên những nét cao quý của bản thân, đại biểu cho cả nền văn hóa của một dân tộc yêu chuộng hòa bình, yêu quý những điều tốt đẹp như dân tộc Việt. Nhớ đến quê hương đã xa xôi không biết bao nhiêu kia, Nguyễn Phong lại cảm khái thở dài. Trong đình lúc này không có một bóng người, hay nói đúng hơn là cả mộng cảnh đều không có một bóng người. Dáng hình Ngọc Thanh quen thuộc mà Nguyễn Phong trước kia vẫn nhìn thấy ở nơi này, cũng đã hơn mười năm rồi Nguyễn Phong chưa được gặp lại. Cảnh vẫn còn đây, mà người nay đã xa, ngồi giữa mái đình cổ kính, ngắm nhìn mặt trăng cao vút, tròn đầy, sáng lạng, tâm tình Nguyễn Phong chợt cảm thấy cô đơn, dường như muốn hướng đến mặt trang xa xôi kia mà kết bạn. Trong khi cảm hứng đang trào dâng, Nguyễn Phong chợt nhớ đến một bài thơ được Bác Hồ sáng tác khi Người còn đang bị giam trong nhà tù ở Trung Quốc

“Ngục trung vô tửu diệc vô hoa Đối thử lương tiêu nại nhược hà Nhân đối song tiền khán mình nguyệt Nguyệt tòng song khích khán thi gia”

Mặc dù đây không phải là trong tù, nhưng đối với Nguyễn Phong, nơi này cũng không khác nhà tù là bao. Một mộng cảnh hiu quạnh lạnh lẽo, dù có đẹp đến mấy cũng vẫn khiến người trong mộng cô đơn. Đã có lúc Nguyễn Phong tưởng như cả cuộc đời này, cũng cùng với mộng cảnh này đều là một giấc mơ, chỉ chờ hắn tỉnh dậy để lại nhìn thấy khuôn mặt những người thân yêu.

Thế nhưng, đời thường không được như mong muốn của con người, và thế giới mà Nguyễn Phong đang sống đây, cũng hoàn toàn không phải mơ. Chính vì vậy, Nguyễn Phong lại càng phải cố gắng để tiến xa hơn trên con đường tu đạo, để tìm lại đường về nhà. Ngắm nhìn cảnh đẹp giữa đêm, Nguyễn Phong tuy không dám tự xưng mình là thi gia, nhưng lại tự tin rằng mình có thể thấu hiểu được cõi lòng của Bác. Giữa một nơi cô đơn lạnh lẽo, chỉ có một mình ta đối diện với trăng sáng, đối diện với cả đất trời vô tình, thử hỏi làm sao con người không cảm thấy cô tủi, không cảm thấy muốn kết bạn với trăng. Nguyễn Phong từ từ đưa tay lên, hướng về phía ánh trăng sáng kia, dường như muốn với lấy trăng, ôm trăng vào lòng, trong ánh trăng tròn đêm nay, dường như hắn đã thấy được hình bóng của Ngọc Thanh. Cả người Nguyễn Phong cứ từ từ bay lên giữa không trung, đôi tay thô ráp đã trải qua bao năm tháng rèn luyện võ công, giờ cũng biết mềm mại nhẹ nhàng, từ từ ôm lấy vầng trăng sáng ấy. Trong cõi lòng Nguyễn Phong, chợt như nghe thấy một tiếng tan vỡ, phải chăng là bản thân đã ôm quá chặt, hay tại trăng quá mong manh? Nguyễn Phong vội mở mắt ra, chỉ thấy bản thân đã rời khỏi mộng cảnh từ bao giờ, vẫn đang nằm trong sơn động tối tăm, bên cạnh cũng chỉ có một mình con Phong sí hổ. Đột nhiên trong lòng Nguyễn Phong có một niềm xúc động, hai tay hắn vòng ôm lấy con hổ, như muốn giải tỏa nỗi cô đơn trong lòng, như tìm được một người bạn chí thân, một tri kỷ để giải tỏa cõi lòng. Con hổ cũng bị hành động của Nguyễn Phong làm bất ngờ, nhưng tâm ý của người và hổ đã tương thông, nó cũng hiểu được sự cô đơn trong cõi lòng Nguyễn Phong lúc này, vì vậy mà chỉ im lặng không động đậy, mặc cho Nguyễn Phong đang ôm chầm lấy nó. Chờ đến khi Nguyễn Phong đã buông tay, việc đầu tiên mà hắn làm, không phải là ăn hay xem xét vết thương, mà chính là tìm cho Phong sí hổ một cái tên:

“Ta và ngươi lúc này đã không còn là những người xa lạ, lại càng không phải là chủ tớ, đối với ta, ngươi là một người bạn, một người anh em, chính vì vậy, ta phải nghĩ cho ngươi một cái tên mới được. Phong sí hổ, phong sí hổ…. Không thể gọi người là Đại Phong hay Đại Hổ được, những cái tên này thật không phù hợp, không thể hiện được sự uy mãnh của ngươi. Nếu gọi ngươi là Cuồng Phong hay Bão Tố, cũng thật sự buồn cười, chẳng ai lại đặt tên như vậy cả. Ừm, ta nghĩ ra rồi, ngươi thân thể vốn là gió, luôn phiêu lãng bất định, người lại mang hai canh, mang cả tâm ý tự do tự tại, không bằng gọi ngươi là Phong Thiên đi, một cơn gió đi lại giữa trời đất này, mang theo cả một cõi lòng tràn đầy hoài bão tự do, rất hợp với ngươi đó. Phong Thiên, từ giờ đây chính thức trở thành tên của ngươi, bằng hữu ạ”

Nguyễn Phong sau khi nghĩ ra được cái tên cho Phong sí hổ, lòng rất cao hững, tay liền đưa lên xoa xoa đầu của con hổ. Phong Thiên đối với việc Nguyễn Phong đặt cái tên này cho nó, cũng không có ý phản đối gì cả, thậm chí ngay cả khi Nguyễn Phong xoa đầu nó, nó vẫn để yên. Đôi mắt hổ lúc này nhìn về phía Nguyễn Phong tràn đầy cảm kích, bởi Nguyễn Phong tuy đã liên kết linh hồn với nó, nhưng lại không coi nó như một tay sai, một công cụ hỗ trợ, mà lại cùng nó quan hệ như bằng hữu, đối với một con hổ vẫn luôn cô đơn trong suốt năm trăm năm, đây quả thực là một điều đáng để nó vui sướng. Một người một hổ, lúc này chính thức trở thành bằng hữu sinh tử không rời, cùng nhau bước trên con đường tu luyện đầy gian khổ và hiểm nguy.

Nguyễn Phong sau khi đã bình tĩnh tâm tình mới phát hiện ra, thì ra thân thể hắn đã lành lặn hoàn toàn. Rõ ràng lúc trước hắn cũng đã chịu không ít thương tổn do sự va chạm giữa hai chiêu thức mạnh mẽ gây ra, nhưng lúc này thân thể hắn lại hoàn toàn hồi phục, chỉ có thể lý giải chính là do việc thăng tiến lên cảnh giới tân thủ đã đẩy nhanh tốc độ hồi phục của hắn. Nguyễn Phong hoàn toàn không biết, việc thân thể hắn nhanh chóng hồi phục như vậy cũng là một điều kì quái, không phù hợp với trình độ của bản thân hắn hiện tại, chỉ là lúc này chẳng có ai có thể nói cho hắn biết điều này. Sau quá trình kiểm tra thân thể, Nguyễn Phong lúc này mới bắt đầu thử giao tiếp linh hồn với Phong Thiên. Linh hồn của Phong sí hổ, không chỉ bao gồm sức mạnh và khả năng điều động nguyên tố, mà còn có cả ký ức tích lúy năm trăm năm của bản thân nó. Tuy rằng Nguyễn Phong không thể hoàn toàn dò xét trí nhớ của Phong Thiên, nhưng hắn lại có thể trực tiếp hỏi con hổ một vài điều cần thiết.

Nhớ đến trong rừng rậm ở Cửu Long sơn mạch nổi tiếng có nhiều dược vật quý giá, Nguyễn Phong ôm tâm lý cầu may hỏi thử Phong Thiên một lần, nào ngờ con hổ này lại thật sự kiến thức rất phong phú. Trên đỉnh Phong Long sơn có những loại dược liệu nào, vị trí ở đâu hắn đều biết hết. Chỉ có điều, đa phần các loại dược liệu quý hiếm đều có hồn thú mạnh mẽ canh giữ, với trình độ hiện nay của hai kẻ bọn hắn hoàn toàn không thể mơ tới. Sau khi tra xét một hồi, Nguyễn Phong phát hiện ra chỉ còn có ba loại dược vật là không có hồn thú canh giữ. Hai loại đầu là Phong Quế và Hổ Văn Quả hiện giờ đều chưa chín, chưa thể thu thập được. Loại thứ ba chính là Phong sâm ngàn năm, lúc này đã có thể thu hoạch được rồi. Chỉ có điều, loại Phong sâm này lại mọc gần đỉnh núi, nằm trong vùng lãnh địa của tồn tại kinh khủng kia, vì vậy nên không có hồn thú nào dám bén mảng vào đó. Nguyễn Phong sau một hồi cân nhắc, cũng quyết định thử một phen, chẳng phải vẫn có câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con đó thôi, nếu không chịu mạo hiểm thì sẽ không thể thu được thành quả cao. Hơn nữa, theo trí nhớ của Phong Thiên, loại phong sâm ngàn năm này tuy mọc trên đỉnh núi, nhưng cũng không có mọc vào quá sâu, mà thường là ở khu vực vách đá cheo leo, dễ đón gió. Sau khi đã có quyết định, một người một thú liền lập tức rời khỏi hang, bắt đầu hành trình đi lên đỉnh núi, mạo hiểm tìm kiếm Phong sâm ngàn năm.

Thực tế mà nói, gọi là hành trình nhưng quãng đường này trong mắt Phong sí hổ cũng không có gì xa xôi. Bằng đôi cánh to rộng cùng khả năng sử dụng những lốc xoáy nhỏ để nâng thân thể bay lên giữa không trung, Phong Thiên mang theo Nguyễn Phong trên lưng, dễ dàng vượt qua cây rừng rậm rạp cũng như những chướng ngại vật tự nhiên, chỉ mất khoảng một ngày đã bay đến gần đỉnh núi. Trên đường đi, Nguyễn Phong vẫn chú ý tìm kiếm ám hiệu mà Vũ Ngôn để lại, cuối cùng cũng phát hiện ra được tại một khu vực gần bờ suối có ám hiệu còn mới. Quyết định nghỉ ngơi lại một đêm trước khi xâm nhập khu vực đỉnh núi, Nguyễn Phong tranh thủ lần theo ám hiệu, cuối cùng tìm được đến nơi Vũ Ngôn và Tiểu Yến đang nghỉ chân. Kể từ khi Nguyễn Phong bị thất lạc đến này cũng đã năm ngày, mặc dù không rõ tung tích của Nguyễn Phong, nhưng Vũ Ngôn vẫn quyết định đi đến đỉnh núi tìm một lượt. Mặc dù nhìn có vẻ như là đi ngược đường, nhưng kỳ thực lại không ai biết được trong đầu Vũ Ngôn đang có ý tưởng gì, Tiểu Yến lại chỉ có thể nghe theo lời cha, nên cuối cùng hai người mới đi đến gần đỉnh núi. Gặp lại được Nguyễn Phong, Tiểu Yến lúc này vô cùng vui mừng, liền lao đến ôm chầm lấy hắn. Nguyễn Phong bị biểu hiện của Tiểu Yến làm cho bất ngờ, khuôn mặt lại đột nhiên đổi sắc nhìn về phía sư phụ, chỉ là thấy sư phụ vẫn bình thản, giống như không có chuyện gì xảy ra, Nguyễn Phong lúc này mới thở phào một hơi. Tiểu Yến lại chỉ quan tâm duy nhất đến những việc Nguyễn Phong đã gặp trong mấy ngày qua, nên liên tục đặt ra câu hỏi. Vũ Ngôn ngồi một bên, tuy rằng ngoài mặt thì như không có chuyện gì, nhưng tâm vẫn luôn để ý lắng nghe câu chuyện của Nguyễn Phong. Sau khi nghe hắn kể lại một lượt sự việc đã diễn ra, Vũ Ngôn âm thầm gật đầu, miệng lại lẩm nhẩm:

“Cũng may còn có thể tự tìm đường trở về, chậm một chút có lẽ ta đã phải đến tìm hắn rồi”

“Sư phụ, đệ tử tình cờ biết được vị trí của một loại dược vật quý hiếm là Phong sâm ngàn năm là ở trên đỉnh núi. Tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng đệ tử đã quyết định sáng mai sẽ cùng với Phong sí hổ lên đó tìm kiếm. Kính mong sư phụ đồng ý cho đệ tử đi tìm”

Nguyễn Phong đem quyết định của mình báo lại với sư phụ, một mặt là để thông báo, ngoài ra cũng là muốn nghe một chút chỉ giáo của sư phụ. Nào ngờ khi nghe đến việc hắn định lên đỉnh núi tìm Phong sâm, khuôn mặt Vũ Ngôn lại có sự thay đổi rõ rệt, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là đăm chiêu, cuối cùng lại trở về với vẻ mặt bình thường, gật nhẹ đầu nói với Nguyễn Phong

“Cũng được, con cứ đi lên đỉnh núi hái thuốc đi. Ở đây ta có một đạo phù, con hãy cầm lấy. Nếu có nguy hiểm gì, con cứ sử dụng nguyên lực để kích hoạt đạo phù, nó sẽ tạo ra một vòng bảo vệ giúp con tránh được mọi sát thương dưới mức Lưỡng Nghi cấp trong mười phút đồng hồ, đồng thời ta cũng sẽ nhận được tín hiệu nguy hiểm từ phía con, khi đó ta sẽ lập tức đến giúp đỡ cho con. Nhớ là không đến lúc nguy hiểm, thì không được dùng bừa bãi đạo phù này”

Nói rồi Vũ Ngôn lấy từ trong ống tay áo ra một đạo phù được chuẩn bị sẵn, bên trên có việt một loạt chữ thư pháp, nhưng cách bày bố sắp xếp lại khiến cho những chữ này trở nên có vẻ ảo diệu, khiến cho Nguyễn Phong không thể đọc rõ được trên đó viết gì. Mặc kệ trên bùa chú có viết gì, Nguyễn Phong biết rõ đây là đồ tốt hiếm có, liền đưa hai tay tiếp nhận lấy đạo phù, cẩn thận cất vào trong ngực áo

“Đa tạ sư phụ đã giúp đỡ, con sẽ cố gắng hết sức để không phải sử dụng đến đạo phù này”

Nói lời cảm tạ với Vũ Ngôn xong, Nguyễn Phong nói chuyện cùng Tiểu Yến một chút, sau đó quay liền sử dụng tâm ý gọi Phong sí hổ đến, nghỉ ngơi hồi phục sức lực, chuẩn bị cho việc hái thuốc ngày mai.