Nếu thử phân tích suy nghĩ trong đầu Shiramatsu, thế thì chẳng khác nào tự biến mình thành cái loại mạch não uốn lượn luôn, Úc Phi Trần đã học được cách phớt lờ ý nghĩ của Shiramatsu, hiện giờ tất nhiên cũng không đếm xỉa đến cậu.
Trong mắt Shiramatsu, sự phớt lờ của Úc Phi Trần tương đương với ngầm thừa nhận, khiến cậu chàng ngu người mất một lúc lâu.
Úc Phi Trần viết "Anfield" xong thì cất bút.
Lúc này, Anfield thấp-hơn-hắn-một-cái-đầu đã vô cảm xoay người đi mất, động tác này cũng bị Úc Phi Trần đánh đồng là ngầm thừa nhận.
Thế nhưng, trong lòng hắn cái tên "Anfield" này có cảm giác hơi không hài hòa.
Nghĩ đến cái tên ấy, xuất hiện trong ký ức vẫn là hình ảnh vị thượng úy mạnh mẽ, lãnh đạm đứng giữa Thung lũng Oak phủ đầy tuyết trắng, không phải cậu thiếu niên thanh tú như hiện giờ.
Nghĩ một lát, hắn lại nói: "Anh tên Anphil đi."
Giọng Anphil trong trẻo, chỉ hơi khàn một chút do gần đến thời kỳ vỡ giọng, nên dù giọng điệu đều đều, cũng chỉ có vẻ tự mãn chứ không hề lạnh nhạt.
Anh hỏi: "Làm sao cậu nhận ra tôi?"
Giọng điệu Úc Phi Trần vừa thờ ơ, lại nguy hiểm: "Đây cũng là chuyện tôi muốn hỏi anh đấy."
Anphil chẳng ừ hử gì, xoay người bước lên cầu treo.
Shiramatsu: "Hai anh nói gì thế? Ảnh đi mất tiêu rồi kìa.
Anh dữ quá, hành vi của anh quá đáng lắm á anh Úc."
Úc Phi Trần: "Quá đáng à?"
Shiramatsu hỏi vặn lại: "Không quá đáng hả?"
Úc Phi Trần cười, đúng là hiếm có, nhưng không phải kiểu cười vui vẻ.
Không nói chuyện với Shiramatsu nữa, Úc Phi Trần khoanh tay nhìn về phía trước.
Ngay trước cầu treo, bóng dáng thiếu niên tóc vàng đã bị hơi nước bao phủ, giống như đi giữa màn sương mù.
Hắn nghĩ "Mũi tên Chân lý" của thần Thời gian cũng chẳng dựa vào "chân lý bất khả xâm phạm" như tên gọi.
Bởi vì khi sắp trúng tên, dòng thời gian cả đời hắn bị nén vào một chỗ, chồng chất lên nhau hiện ra trước mắt, đó là hình ảnh không cách nào hình dung được.
Không thể nghi ngờ, cốt lõi của mũi tên đó chính là "thời gian", nếu xóa sổ một người khỏi dòng thời gian, anh ta sẽ biến mất hoàn toàn triệt để.
Hắn thật sự đã thoát chết trong gang tấc.
Tuy nhiên, cũng phải cảm ơn vị thần Thời gian kia.
Trong thời khắc gần kề cái chết, hắn không chỉ chứng kiến những hình ảnh ký ức, mà còn thấy rất nhiều chuyện đã lãng quên.
Đa phần đều là những chuyện không quan trọng, nên hắn không để ý, cũng chưa kịp để ý.
Nhưng khi Anphil xuất hiện, khoảnh khắc nhìn thấy nốt ruồi kia, một cảnh tượng lướt qua trước mắt hắn - quá khứ mơ hồ như ảo giác, khoảnh khắc đó hắn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ của mình, hoặc là đã cự tuyệt theo bản năng, đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn tiếp tục giao tiếp với Anphil.
Cho tới bây giờ, khi lực chú ý đã trở lại, đoạn ký ức kia cũng chầm chậm trồi lên mặt nước lần nữa, như một bóng ma khổng lồ, hắn nở nụ cười khổ sở.
Cảm giác choáng váng từ đỉnh đầu lan ra toàn thân, chẳng mấy chốc màn sương đã che mờ mắt hắn.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy mình như đang đứng trên mạn tàu trắng tinh, lênh đênh giữa biển.
Xung quanh yên tĩnh, gió biển lướt qua boong tàu.
Hiếm khi có những lúc không cãi vã thế này, chỉ huy của hắn đang nhìn mặt trời lặn trên biển.
Ráng chiều rực rỡ, cả đại dương mênh mông ánh đỏ, trong tĩnh lặng, một cảm xúc không tên chi phối hắn quay đầu nhìn khuôn mặt chỉ huy.
Nắng vàng rơi trên hàng mi dài, tính tình chỉ huy rất khó ưa, chỉ có ngoại hình là thuận mắt.
Giờ nghỉ ban nãy, có hai nữ phi công trong đội còn thảo luận về số lượng lông mi của anh.
Hắn không tự chủ được, cũng bắt đầu đếm.
Nhưng mạch não của hắn luôn khác người, người ta đếm hàng trên, hắn thì đếm hàng dưới trước.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy...!Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình đếm sai rồi, chỗ kia hơi là lạ.
Nhưng lúc này, chỉ huy đã quay sang nhìn hắn rồi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Hắn đáp: "Trên lông mi anh có gì kìa."
Chỉ huy hời hợt chớp mắt một cái, chỉ vậy rồi thôi.
Cái người này ngay cả đưa tay chạm lông mi mình một cái cũng không làm, tuy đã trong dự đoán, nhưng hắn vẫn không nhịn được thầm oán mấy câu.
Oán thầm xong xuôi mới đưa tay lên, chỉ huy cũng rất phối hợp, nhắm hai mắt lại.
Dưới tiền đề không mạo phạm cái người này, hắn thành công dùng đầu ngón tay cẩn thận đẩy lông mi ở chỗ là lạ kia ra.
Hóa ra là một nốt ruồi nhỏ núp bên cạnh, dưới nắng chiều nó tỏa ra ánh sáng đỏ sậm, giống như giọt nước mắt chưa lau hết.
Người chẳng ra làm sao, mà nốt ruồi thì không tồi, làm cho khuôn mặt chỉ huy thêm yếu ớt, xinh đẹp hơn.
Lúc này, giọng chỉ huy rất nguy hiểm: "Lấy ra chưa?"
"Anh Úc? Anh Úc ơi?"
"Anh không nói gì là thừa nhận mình rất quá đáng đúng không?" Shiramatsu hỏi.
Những chuyện không muốn nhớ lại, thậm chí đã quên đi, quả nhiên đều có lý do cả.
Cảm giác bị đem ra làm trò đùa suốt cuộc đời, vận mệnh như búa tạ nện ầm ầm vào tim hắn, để lại một kỷ nguyên hỗn độn, ngớ ngẩn.
Hắn xoay người rời khỏi chỗ người máy kéo khay, nghe thấy chính mình nói: "Anh ta còn quá đáng hơn."
Giọng hắn khàn đến sợ.
Lúc này, những người khác có vẻ cũng đã chấp nhận sự thật rồi.
Trần Đồng nói: "Nói cách khác, ngoại trừ xông qua cái thứ cửa khẩu này thì không còn cách nào nữa à?"
Shiramatsu: "Đúng là như vậy."
"Thế thì tới luôn.
Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn." Trần Đồng cẩu thả viết tên mình vào giấy bằng kiểu chữ chó cào.
Sau Trần Đồng là anh đạo trưởng trẻ, hai chữ "Linh Vi" phóng khoáng và "Trần Đồng" phía trên hình thành sự đối lập rõ rệt.
Tiếp theo là quý ngài đi đứng y như con cua tám chân, anh ta tên "Zarathelas", quá khó nhớ.
Trong thế giới trước, mọi người đều mặc trang phục khác biệt rõ ràng, do đó khá dễ phân biệt.
Nhưng lần này, không chỉ tuổi tác tượng tự mà quân áo cũng giống nhau như đúc.
Úc Phi Trần chẳng có tâm trạng, ngay cả ý muốn phân biệt bọn họ cũng đánh mất, chỉ đành tùy duyên mà nhớ thôi.
Cô gái tóc xoăn chưa chép hết thần chú ma thuật tên là Lilia, cô cao gầy tự giới thiệu mình là Kha An - một họa sĩ, còn cô mắt to là Nini - nhà thơ dự bị ở một thế giới huyền ảo, đang học phương pháp thứ bảy để viết một bài sử thi dài.
Anh bạn thiện lành Lẩm-bà-lẩm-bẩm vẫn không thành công trong công cuộc giao tiếp với mọi người, chữ viết trong đơn còn khó nhìn hơn cả Trần Đồng.
Ngoài ra, trong đội còn một đôi tình nhân khá đáng ngờ, nam tên Tiết Tân, tự xưng là sinh viên chuyên ngành cơ khí, nữ tên Trịnh Viện cũng học hệ cơ khí.
Khi Tiết Tân nói "chúng tôi là người yêu", Trịnh Viện thờ ơ đáp "chia tay rồi", sau đó bỏ đến chỗ rất xa Tiết Tân.
Viết xong xuôi, đoàn người lục tục lên cầu, khi người cuối cùng bước lên, cánh quạt mang theo kèn đồng bay đến gần họ, âm thanh vui tươi tiếp tục thông báo:
"Sau đây là quy tắc học viện:
1.
Ngoài huy hiệu trường, không được đeo trang sức kim loại như: dây chuyền, vòng tay, nhẫn.
2.
Giữ gìn đồng phục sạch sẽ và gọn gàng, không thêm - bớt phụ kiện, không xắn góc tay áo, ống quần và để hở ngực.
3.
Không chấp nhận mang theo máy móc cá nhân vào học viện, nghiêm cấm một mình lắp ráp và điều khiển máy móc thông tin liên lạc.
4.
Không được làm hư hại của công, không được lãng phí thực phẩm, không được viết bậy khắc bạ, không được để mất linh kiện.
5.
Thực hiện nghiêm túc, cẩn thận các nhiệm vụ học tập và làm bài tập.
6.
Tuân thủ thời gian học tập và nghỉ ngơi của học viện, sau giờ đóng cửa không được rời khỏi ký túc xá.
Đã đọc xong, chúc các trò thuận lợi hoàn thành tốt việc học của mình, vượt qua bài kiểm tra đánh giá và trở thành một người học việc ma thuật xuất sắc~"
- --
Làm như ít tả ngoại hình cậu Úc quá hay gì mà mình tìm mãi không thấy fanart cậu Úc:.