"Kỵ sĩ trưởng tất nhiên sẽ có phán đoán phi thường." Ông già nói, "Đền thần nhất định toàn tâm lắng nghe đáp án của ngài.
Nhưng, hãy mau chóng quyết định."
Úc Phi Trần mỉm cười, nói: "Phải chỉ định người khôn ngoan chân chính nhất để đảm bảo Thánh Tử có thể thuận lợi phục sinh.
Nhưng người khôn ngoan không hẳn phải là lữ khách như chúng tôi.
Tôi nghĩ, ngài mới là người khôn ngoan chân chính."
"Hãy nói lý do."
Quả nhiên, không đụng chạm quy tắc nào, tạm thời hắn chưa lo về chuyện sống còn.
Rất dễ nhận ra, Molly vi phạm quy tắc và Shiramatsu phá hủy lễ tế vẫn chưa bị trừng phạt, bởi vì tại nghi lễ này, "thành công phục sinh Thánh Tử" mới là chuyện được ưu tiên hàng đầu, mọi thứ đều phải nhượng bộ chuyện này.
"Tìm kiếm những dược liệu trong truyền thuyết là chuyện cực kỳ nguy hiểm, thậm chí tìm được chúng hoàn toàn là nhờ may mắn.
Mỗi người đều phát huy sở trường của mình, ví dụ như học giả mang sách tranh sinh vật, phu nhân Juna mang ô.
Tất nhiên chúng tôi có thể phát huy trí tuệ của mình, nhưng khiến những người nhìn như không liên quan, lại thiếu một người cũng không được, tụ họp cùng nhau, mới là hành động của người khôn ngoan chân chính."
"Mặt khác, tôi từng đến thăm điện Thánh Tử, cũng nhớ kỹ bản đồ Nữ hoàng vẽ.
Ở những nơi này, tôi chỉ thấy chỗ ở của những tu sĩ và nữ tu bình thường, không hề thấy tung tích các tư tế và học giả đã phá giải công thức ma dược mà ngài nói, chuyện này những tu sĩ và nữ tu sống trong đền lâu dài hẳn là rõ hơn tôi.
Nếu công thức thượng cổ của ma dược phục sinh này là do một mình ngài giải ra, thì càng chứng cứ cho trí tuệ của ngài."
Dừng một chút, hắn nhìn Ludwig: "Ai cũng biết, Giáo hoàng Ludwig là người bạn chân thành của Thánh Tử và là người bảo vệ Casablan, hai nữ tu áo trắng bên cạnh Thánh Tử có thể làm chứng.
Nếu ngài nhận được vinh quang cao cả của Người khôn ngoan, ngài ấy có thể thay ngài thực hiện tế lễ, sẽ không có chuyện gì có thể ảnh hưởng Thánh Tử phục sinh."
Cuối cùng, hắn bổ một đòn sát thủ: "Sự cơ trí của người lớn tuổi bao giờ cũng hơn sự nhanh trí của người trẻ, tuy chúng tôi khao khát dâng hiến cuộc đời cho Thánh Tử, nhưng suy cho cùng là tuổi còn quá trẻ, không có được trí trệ được thời gian rèn giữa."
"Tôi nói xong rồi."
Không nhìn ra vẻ mặt ông ta dưới mũ trùm.
Nữ hoàng thờ ơ khoanh tay, dường như không tán thành cách làm của hắn.
Shiramatsu thì dựng thẳng ngón cái, ra hiệu: Hành động của anh Úc bao giờ cũng vượt ngoài dự đoán của em.
"Mời thắp đèn."
Các tu sĩ, nữ tu bắt đầu di chuyển.
Úc Phi Trần nhìn bọn họ.
Nếu họ đã cam tâm tình nguyện bị xuyên tim, cắt cổ, thì "hy sinh vì Thánh Tử" không phải chuyện đau khổ, mà là vinh hạnh.
Họ có thể thì ông ta cũng có thể.
Huống chi, cứu sống Thánh Tử là mệnh lệnh được ưu tiên nhất của tất cả mọi người, nếu họ đã có thể suy nghĩ độc lập, hẳn sẽ đưa ra phán đoán công bằng thôi.
So với những vị khách xa lạ, đương nhiên họ có khuynh hướng nghiêng về phía ông già đã làm việc lâu năm trong đền hơn.
Quả nhiên, từng ngọn đến lần lượt được thắp sáng, số lượng còn rất nhiều.
Cuối cùng dừng ở hai trăm chín mươi hai cây.
Úc Phi Trần nhanh chóng âm thầm cộng trừ, 292, còn kém 642 của Molly 350, cần 351 phiếu nữa.
Phải xem Ludwig phát huy rồi, hắn cũng chưa nói hết lý do, chừa không gian cho Giáo hoàng đáng kính phát huy.
Ông già chuyển sang Ludwig: "Thưa Giáo hoàng bệ hạ đáng kính, mời ngài chỉ định người khôn ngoan nhất."
Ánh mắt Ludwig lộ ra vẻ lười biếng, Úc Phi Trần cảm thấy tình hình không ổn, nhanh chân nhích ra xa anh hai bước.
"Tôi đồng quan điểm với kỵ sĩ trưởng." Ludwig nói.
Dứt lời, anh nhìn Thánh Tử đang nằm yên lặng trên giường pha lê giữa sân, đôi mắt rủ xuống, lộ ra vẻ đau lòng thương xót, Úc Phi Trần cảm thấy cảm xúc này không phải diễn kịch, mà là hàng thật giá thật.
"Thuở thiếu thời, tôi có vinh hạnh đọc được một ít sách thượng cổ, học được cách chữa bệnh.
Nhưng vết thương của Thánh Tử, tôi chưa từng nhìn thấy.
Ngươi trải qua đau đớn cỡ này hoàn toàn không thể sống sót, càng đừng nói chống đỡ đến giờ.
Chắc hẳn việc này có liên quan đến hai buổi lễ tế ngài chủ trì, ngài đã dùng sự cơ trí và quan điểm của người lớn tuổi để giữ lại sinh mệnh người thiếu niên này."
"Ở đền những ngày qua, chúng tôi chỉ tìm được vật liệu, vì trí tuệ hạn hẹp, vẫn chưa tìm được manh mối chân tướng của việc Thánh Tử bị hại, phải đợi cậu ấy tỉnh lại mới có thể tiếp tục tra xét, đã phụ kỳ vọng của ngài, đêm nào tôi cũng trằn trọc, khó mà yên giấc."
Úc Phi Trần: "."
Hắn im lặng nhìn Ludwig biểu diễn.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt anh bình tĩnh mang theo mệt mỏi, nhưng vẫn cúi đầu khiêm nhường.
"Tôi từng tự xưng là người khôn ngoan trong triệu người, muốn tự đề cử bản thân trước mặt thần linh để nhận được vinh quang cao cả.
Tuy nhiên, suy cho cùng, tôi không thể phản bội Thánh Tử, cũng không thể phụ kỳ vọng của ngài.
Ngài mới là người khôn ngoan chân chính nhất ở Casablan."
"Tôi đã nói xong, xin ngài đừng quên truyền đạt lại với thần linh, bảy tỏ sám hối của tôi về ý niệm xấu xa này."
Anh nói xong, Úc Phi Trần cũng xem kịch xong.
Nói đến đỉnh cao đạo đức thì Giáo hoàng vẫn cao hơn một bậc.
Giáo hoàng thờ ơ trút bỏ tư thái cao quý, mở miệng đều là "thần linh", "phụ lòng", "sám hối", sau cùng còn nhẹ nhàng nhận sai, đáng thương biết bao.
Những lời này đã cảm động hai nữ tu áo trắng bên giường Thánh Tử, nữ tu tóc bạc đã nghẹn ngào: "Ngài vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của Thánh Tử."
Ông già trầm giọng nói: "Mời thắp đèn."
Hai trăm chín mươi hai người bỏ phiếu cho ông ta vẫn duy trì, ngoài ra, những ngọn nến khác được thắp sáng ngày càng nhiều.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, ngọn nến như càng cháy sáng hơn, như từng chùm đuốc hừng hực.
Ba trăm lẻ ba, ba trăm mười bốn, ba trăm ba mươi sáu, ba trăm bốn mươi...!ba trăm năm mươi.
Sau đó, dừng lại một chốc.
Úc Phi Trần lẩm nhẩm trong lòng, tiếp tục đi.
Rốt cuộc, một tu sĩ đứng trong góc, dùng tư thế kỳ lạ thắp sáng ngọn nến trước mặt, sau vài giây, một nữ tu khác cũng thắp nến.
Không cần phải nhìn nữa, ba trăm năm mươi hai, kết cục đã định, sau hai lần bỏ phiếu ông già áo choàng đã vượt qua mọi người.
Thế nhưng, Molly bên cạnh không biết vì sao vẫn nhìn chằm chằm ngọn nến, nhất thời không đếm được số lượng.
Cuối cùng vẫn là Shiramatsu xung phong đếm rõ ràng, ra hiệu cho Molly yên tâm.
Molly thả lỏng cả người, vừa khóc vừa cười, nhìn Úc Phi Trần và Ludwig, trong mắt cô như tỏa sáng sức sống vô tận.
Cô may mắn biết bao, ở hai phó bản đầu tiên đều gặp được người sẵn lòng giúp đỡ mình, khiến cô trong lúc tuyệt vọng giữa sinh tử còn có thể cảm nhận được ấm áp và sức mạnh, tựa như thắp một ngọn nến trong đêm.
Kết thúc bỏ phiếu, mọi người cũng phát biểu xong, ngoại trừ nam hầu áo xám của Nữ hoàng.
Đây là tình huống ngoài phạm vi hiểu biết của Úc Phi Trần, ngay từ đầu ngôi đền sắp xếp cho họ mười một chiếc ghế, nam hầu áo xám không có ghế, chỉ theo sau Nữ hoàng, hiện tại phân chia giường tra tấn cũng không có phần hắn.
Ngay cả Ludwig trước đó cũng nói "bảy người chúng ta", gạt nam hầu ra ngoài.
Chẳng lẽ hắn ta không phải con người?
Song, chuyện này cũng không cần rối rắm, vì ông già đã từ tốn bước đến trước chén nung.
Ông ta thật sự định dâng hiến bộ não của mình, cống hiến sinh mạng phục sinh Thánh Tử.
Nhưng mà...!sau khi chết các tu sĩ và nữ tu đều biến thành bộ dạng quái vật bóng đen, nếu ông ta chết, sẽ chết thật sao?
Ông già chầm chậm nhìn quanh bốn phía.
Xung quanh đen và trắng đối lập rạch ròi, ranh giới của ánh sáng và bóng tối rõ ràng.
Bên ngoài luồng sáng hình trụ nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, bóng râm ngưng tụ thành thứ đen kịt, bề mặt được bao phủ bởi các xúc tu của tứ chi và ngũ quan con người, giống như một con rắn vờn quanh nơi này, chậm rãi chuyển động.
"Thời gian không còn nhiều." Ông già bỏ mũ trùm, lộ ra mái tóc muối tiêu và làn da nhăn nheo già nua.
Ông ta vô cùng thành kính giơ lên chiếc rìu sắc bén, lẩm bẩm: "Sau khi cho ngài ấy uống ma dược phục sinh, rút giá cắm nến, nhận được sinh mạng mới...!trước khi hoàng hôn buông."
Tiếp theo, ông ta vung cánh tay phải gầy ốm, lưỡi rìu sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt dưới ánh mặt trời, rơi thẳng vào giữa đỉnh đầu ông ta.
Thân thể ông ta run lên, đổ vào chén nung trước mặt, bộ não trắng xám trộn lẫn với máu từ từ chảy ra.
Cảnh tượng này tuyệt đối không hề tươi đẹp, Úc Phi Trần thoáng dời mắt sang chỗ củi dưới chén nung.
Một lúc lâu sau, âm thanh của thứ chất lỏng nhầy dính biến mất, trên sân vang lên giọng nói của Ludwig: "Luyện chế đi."
Các công đoạn tiếp theo được hoàn thành bởi hai nữ tu áo trắng, họ đốt lửa cháy tối đa, gom các thứ vào trong chén và khuấy liên tục.
Một biến hóa thần bí đã thực sự xảy ra — chất nền trắng xám từ từ biến thành trắng tuyết, hơn nữa còn rạch ròi chia thành hai bên, bên trái rải rác nhiều đốm nhỏ như máu, bên phải lại loang lổ những vết đen xì như con ngươi.
Màu đỏ đến từ Tim thằn lằn khóc, đại diện cho sinh mệnh.
Màu đen đến từ mắt của Nữ thần Vận mệnh, đại diện cho cái chết.
Liên kết hai thứ đó là dược liệu thứ ba Trí tuệ của Người khôn ngoan.
Cầu nói giữa sự sống và cái chết là trí tuệ của con người.
Úc Phi Trần biết liên tưởng thế này thì hơi sai, nhưng hắn không thể không nghĩ đến...!nồi lẩu uyên ương.
Trước kia ở mẫu hạm, hắn và đám bạn cùng phòng liều chết nấu thử một lần, quả nhiên bị chỉ huy bắt được và xử phạt.
Cả quá trình hắn chẳng hề tham gia, nhưng lại được gắp cho hai đũa rau bên nồi lẩu thường, đúng lúc bị chỉ huy trông thấy, thế là liên lụy.
Cuối cùng, ma dược trong chén nung đặc lại thành chất bán lỏng, được nữ tu đổ vào một chiếc chén sứ trắng tuyết.
Rót xong, nữ tu nhìn họ.
Ludwig ra hiệu bảo Úc Phi Trần nhận.
Nữ tu hiểu ý, giao chén sứ cho Úc Phi Trần.
Mặt trời di chuyển về phía tây, cột sáng chầm chậm lệch đi, ranh giới giữa trắng và đen dời về phía đông, bóng tối nuốt chửng những chiếc giường tra tấn phía tây, gió lạnh thổi đến từ nơi sâu nhất trong bóng tối, hoàng hôn buông.
Dị biến xảy ra trên người ông già áo choàng.
Bóng tối sinh ra từ lòng bàn chân ông ta, giống như con rắn quấn lên trên.
Vốn dĩ ông ta đang nằm, nhưng chân lại gãy cong lên như con rắn, bàn chân đứng trên mặt đất, kế đến là cẳng chân, đùi, thắp lưng...!cuối cùng là đầu.
Sau cùng, bóng đen di chuyển lên đỉnh mũ trùm, cả người ông ta đứng thẳng dậy.
Sau khi đứng lên, ông ta lẳng lặng canh giữ trước giường Thánh Tử.
"Mau cho cậu ta uống đi." Nữ hoàng nói: "Uống hết là hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Úc Phi Trần bưng chén bước đến, đứng cạnh giường Thánh Tử.
"Nhiệm vụ tìm kiếm dược liệu đã hoàn thành rồi, nhưng nhiệm vụ điều tra chân tướng Thánh Tử bị hại thì chưa." Hắn thản nhiên nói.
"Đừng nghĩ lung tung nữa." Nữ hoàng nói: "Anh nhìn đám NPC kìa, sau khi bị chiếm giữ thân thể tất cả đều biến thành quái vật bóng đen rồi! Nhưng giờ còn ánh mặt trời, chúng không thể tùy ý di chuyển, qua một lát nữa chúng sẽ sống lại đó!"
Cô ta đi vài bước, đưa tay muốn giành lấy chén sứ trong tay Úc Phi Trần: "Anh không làm thì để tôi."
Nhưng sao Úc Phi Trần có thể để cô ta đoạt được, giành giật vài lần, Nữ hoàng tức giận: "Anh có biết mình đang làm gì không?"
"Biết." Úc Phi Trần nhìn thẳng vào Nữ hoàng, lịch sự nhã nhặn nói một chữ.
Đây là hắn học được từ Ludwig, hắn phát hiện nói chuyện càng lịch sự, càng dễ khiến người ta cáu.
"Ngài điều tra chân tướng, muốn một mình giải cấu phó bản, tôi cũng muốn giải."
Nữ hoàng cười khẩy: "Giải cấu quan trọng hơn hay sống sót quan trọng hơn?"
Úc Phi Trần cầm chén sứ đi chỗ khác, ám chỉ nếu cô ta không nói, hắn sẽ không cho Thánh Tử uống thuốc, sau đó hỏi lại một câu: "Giải cấu quan trọng hơn hay sống sót quan trọng hơn?"
Sắc mặt Nữ hoàng thay đổi liên tục.
Nhưng Úc Phi Trần cũng không hùng hổ hăm doạ, chỉ nói: "Tôi chỉ hỏi một manh mối.
Ở điện Thánh Tử, ngài đã lấy chữ gì?"
Nữ hoàng cười khẩy: "Chân tướng chuyện này rất đơn giản, người sáng suốt đều có thể đoán ra đáp án, chỉ khó ở việc tìm dược liệu, anh không cho cậu ta uống, vậy thì chết chung đi."
Úc Phi Trần thản nhiên nói: "Cô không nói, thì tôi đoán nhé?"
Đúng lúc này, Juna lên tiếng: "Cô nói rất đơn giản, vậy chân tướng nhất định là tà thần trong bóng đen vì muốn xâm chiếm thế giới, đã dâng bức màn bóng tối lên, đồng thời hại chết Thánh Tử, đúng không?"
Úc Phi Trần không nghĩ thế, nhưng cũng không phủ nhận: "Vậy, chữ kia là thần?"
Nữ hoàng lạnh lùng khoanh tay: "Đúng thế thì sao, đây là dạng tình tiết nhàm chán nhất rồi.
Anh còn kì kèo gì nữa, mau cho cậu ta uống thuốc, rồi chúng ta đường ai nấy đi.
Tôi chẳng so đo với mấy người."
"Thần", "Giết", "Tôi".
Thần giết tôi.
Manh mối chồng chất chỉ hướng về đáp án đơn giản nhất kia.
Úc Phi Trần bưng chén đến trước giường Thánh Tử, lúc này, mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, Ludwig, đồng đội và cả đám quái vật dưới áo choàng – nếu chúng còn có mắt.
Áp lực lạnh lẽo phủ sau lưng hắn, tiếng thì thầm thành kính của các nữ tu, tu sĩ và ông già áo choàng văng vẳng bên tai, sức mạnh vô hình chỉ dẫn hắn tiến về phía trước, đưa ma dược phục sinh đến bên miệng Thánh Tử, kết thúc mọi chuyện...
Trời đã gần tối, giếng trời yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập.
Giây tiếp theo, Úc Phi Trần dứt khoát, gòn gàng ném chén sứ xuống đất..