Chẳng mấy chốc đã có phản ứng pheromone.
Chỉ giây lát sau hắn nghe thấy hô hấp của Chủ Thần không còn ổn định nữa.
Úc Phi Trần gọi một tiếng: "Anphil."
Lúc này, Anphil mới chậm rãi mở mắt.
Úc Phi Trần bật đèn, ánh sáng đột ngột khiến đôi mắt xanh ngọc hơi híp lại, đồng tác này trông rất lười biếng, ngay cả khóe mắt cũng long lanh.
Người nọ không trả lời, xem như ngầm đồng ý.
Khi ôm, ngón tay Úc Phi Trần kề sát làn da Ngài qua một lớp lụa mỏng, nhiệt độ và xúc cảm chân thật như một lời nói dối.
Như thể Thần vốn phải là một làn khói mờ ảo không thể nắm bắt, Úc Phi Trần thì nên là một người gỗ chẳng có nhiệt độ.
Anphil vẫn đang nhìn vào mắt Úc Phi Trần, đồng tử trống rỗng mang chút sắc bạc.
Giống như chưa từng quen biết, Ngài nghĩ.
Thời điểm đùa nghịch bảng điều khiển trên máy bay mẫu hạm, thậm chí trước cả khi đó, vẫn luôn là dáng vẻ này.
Hắn chưa từng thay đổi, nhưng lại khiến người ta không rõ hắn đang nghĩ gì.
Nhưng có những điều không ai có thể chỉ dạy được.
Nơi bị cắn sau cổ bắt đầu đau nhói, Ngài cúi người nhẹ nhàng hôn lướt qua nơi tương tự sau cổ Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần biết rằng hắn vẫn luôn thích những lúc mái tóc của Thần rủ xuống vai mình, nhưng lại không hề hứng thú với loại mánh khóe như xa như gần này.
Song, đêm nay hắn cũng chẳng muốn giày vò Anphil thêm nữa.
Chỉ là không biết lúc trước hắn đã để lại ấn tượng thế nào trong mắt Anphil.
Thế mà anh lại nói: "Tôi còn chưa ngủ đủ.
Cậu không được như lần trước đâu đấy."
Giọng điệu không thể nói là mệnh lệnh, chỉ là thói quen khi nói người khác sẽ nghe theo.
Điểm duy nhất đáng khen chính là giọng nói có chút êm dịu, khiến người ta sẵn lòng lắng nghe.
Úc Phi Trần xem xét vị trí hiện tại của họ.
Vì để hoàn toàn kéo người nọ ra khỏi chăn, hắn đặt Anphil trên người, để Ngài đối mặt với mình.
Hắn nghĩ đến một khả năng.
"Vậy anh có thể tự làm." Hắn nói.
Anphil: "..."
Nhưng khi Anphil thật sự làm như lời hắn, Úc Phi Trần lại cảm thấy đây là một lựa chọn sai lầm.
Ngài quả thực chẳng còn bao nhiêu sức lực, nhíu mày ngồi xổm trên người hắn.
Mồ hôi nhễ nhại, vài sợi tóc dính vào hai bên má, khi lên xuống khó tránh va chạm vào miệng khoang sinh sản, lúc này cả người Ngài như bị điện giật, nhắm mắt thở dốc vài giây mới có thể khôi phục.
Lắm lúc, Ngài sẽ nhìn hắn như thế.
Dục vọng rối bời như mái tóc vàng kia, nhưng tâm hồn Ngài vẫn luôn bình thản.
Dường như đó là phương thức ban ân của Thần, vị thần linh tối cao nắm giữ chiếc chìa khóa của thiên đường, quyết định xem có nên ban ân cho hắn hay không.
Đúng là vậy rồi, Úc Phi Trần nghĩ.
Dù hắn có thầm gọi Ngài bằng cái tên nào đi chăng nữa, bản chất của Ngài vẫn là vị thần của Ngày vĩnh hằng.
Những kẻ mang thần quyền vượt trên người khác thì không thể lấn quyền thế tục, vậy còn dục vọng thế tục thì sao?
Khi ý thức được điều này, hắn đã trở thành một tín đồ bất kính, túm ngược lấy cổ tay Anphil, giữ chặt trên người mình, tước đoạt chiếc chìa khóa đi đến thiên đường, sau đó dùng phương thức mạnh bạo chiếm thế chủ động.
Khi kết thúc, Chủ Thần hoàn toàn không còn sức lực, dựa vào vai hắn không nhúc nhích.
Chỉ cần Úc Phi Trần chạm nhẹ, Ngài sẽ giật nảy mình, âm thanh như muốn khóc và tiếng thở hổn hển nghẹn ở cổ họng, biến thành làn hơi ấm phả vào cổ Úc Phi Trần.
Còn bắt nạt nữa thì sẽ khóc thật mất, Úc Phi Trần nghĩ.
Chẳng biết do lương tâm trỗi dậy hay vì muốn mở đường cho các hành vi bất kính hơn, Úc Phi Trần ôm chầm lấy Ngài, nhẹ nhàng vỗ về.
Như đã bình tĩnh lại, Chủ Thần vùng vẫy vài cái, muốn trở lại vị trí ban đầu.
Dùng thuốc ức chế quá độ sẽ rất khó vượt qua kỳ phát tình, một khi tiếp xúc quá lâu, khó có thể đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Nhưng Úc Phi Trần không định buông tay, khi giữ chặt Ngài, ngón tay hắn vô ý lướt qua bụng, ma xui quỷ khiến lại hỏi: "Anh sẽ có thai à?"
Trên lý thuyết thì omega ở thế giới này có thể làm được.
Lời vừa ra khỏi miệng, Chủ Thần thậm chí còn im lặng khoảng chừng hai giây.
"Cậu..." Ngài đáp: "Không phải loại người có thể nuôi dạy con cái."
Úc Phi Trần đương nhiên không định nuôi dạy đứa nhỏ nào, quá phiền phức, nhưng vì Chủ Thần hỏi một đằng trả lời một nẻo, nên hắn lại hỏi tiếp.
"Vậy anh có thể à?"
Chủ Thần: "Dombert dùng thuốc ức chế quá độ, không thể."
Úc Phi Trần: "À."
Hắn lại vô cớ hỏi: "Trước kia anh từng có sao?"
Đối với vai trò của Thần ở thế tục, thứ đó được gọi là "trẻ con", còn đối với bản thân Thần thì hẳn phải gọi là "tạo vật".
Vì Chủ Thần toàn năng, nên việc tạo ra một số sinh vật từ không khí cũng là chuyện bình thường thôi.
Thậm chí hắn còn hơi tò mò, nghĩ về sau có cơ hội đến thần điện Chạng vạng thì phải xem thử.
Ngài lại thấp giọng đáp: "Chưa từng có."
Sau đó Chủ Thần không nói chuyện với hắn nữa, chẳng biết câu nào đã chọc Ngài giận rồi.
Úc Phi Trần thầm cảm thấy chuyện này rất mới mẻ.
Hắn thả Ngài xuống giường, học theo dáng vẻ của Ngài lúc trước, hôn lên miệng vết thương sau gáy, rồi lại hôn thêm lần nữa.
Chủ Thần không nói chuyện, nhưng ngón tay lại vuốt ve tóc hắn.
Ngài luôn tùy tiện muốn làm gì thì làm.
Hôm nay ngủ rất muộn, đến ngày hôm sau, ngay cả đồng hồ sinh học của Úc Phi Trần, thứ vẫn luôn bất biến suốt cả kỷ nguyên, cũng tuyên bố tử vong.
Hắn dậy muộn.
Sau khi phân phó nhà bếp chờ giám mục dậy rồi chuẩn bị điểm tâm, tin tức bên ngoài đã tới.
Windsor đến thăm.
"Tùy tiện ghé thăm, không biết có làm phiền giấc ngủ của ngài không, công tước Landon thân mến.
Tôi không đến cùng nhóc Kayan.
Công việc của "lễ Sao tàn" bận lắm, dạo này lúc nào cậu ta cũng luyện tập, chẳng có thời gian ra ngoài."
Úc Phi Trần nghe giọng điệu này rất khả nghi.
Quả nhiên, sau khi vào phòng khách ngồi xuồng, Windsor lập tức cười tủm tỉm đi thẳng vào vấn đề: "Tôi nghe được từ chỗ Kayan rằng Giáo hoàng điện hạ dự định một lần dập tắt 300 tân tinh nhằm chứng tỏ thực lực của mình, trước đó chẳng nghe thấy tin tức gì cả.
Landon à, anh có ý kiến gì không?"
Đại khái là Giáo hoàng muốn để dân chúng bất ngờ thảng thốt, sau đó nhanh chóng hành động.
Tin tức kín không kẽ hở, ngay cả Dombert cũng chẳng biết, trong trí nhớ không tìm thấy chuyện này.
May mà Shiramatsu là người chủ trì lễ Sao tàn, nên bọn họ mới nắm được tin.
Úc Phi Trần: "Những người khác thì sao?"
Windsor: "Đương nhiên là chưa có ai biết."
Úc Phi Trần: "Cậu có thể cân nhắc đến chuyện nói cho họ biết."
Windsor suy tư giây lát, rồi lại nở nụ cười tươi rói.
"Công tước Landon ơi," cậu ta nói, "anh chẳng trung thành với điện hạ gì cả."
Úc Phi Trần: "Cậu cũng thế thôi."
Thật ra nói chuyện với đám quý tộc giả vờ giả vịt rất tiện lợi, bởi vì mọi người đều cùng chung lợi ích.
Windsor nhanh chóng làm rõ lập trường của mình: "Theo nghĩa nào đó thì tôi chỉ trung thành với vùng đất của nhà Windsor.
Nói cách khác, tôi muốn 300 tân tinh, nhưng không định trả giá.
Thành thật thì tôi không nghĩ chúng ta còn thứ gì có thể đem ra trao đổi."
Đáp án nằm trong dự đoán của Úc Phi Trần, lãnh chúa quý tộc đương nhiên chỉ muốn ăn tươi nuốt sống.
Hàng ngàn năm qua, Tòa Thánh kiểm soát trên mọi lĩnh vực, mọi người đã thành quen, nay áp lực mới bất ngờ ập đến, phải xem xét lại quan hệ giữa bản thân và Tòa Thánh.
Hắn suy bụng ta ra bụng người và giờ lại có Windsor làm bằng chứng, rất dễ dàng rút ra kết luận: Trên đời vốn không hề tồn tại sự ngoan đạo chân chính.
Thứ người ta muốn bảo vệ thật sự chỉ có những gì của riêng họ.
Vậy thì sự bất kính của hắn hoàn toàn chính đáng.
Hắn dời suy nghĩ của mình khỏi vị thần nào đó, thấy viên thư ký và lái xe hối hả chạy tới như hai cái đuôi bị bắt lửa: "Công tước ơi! Toang rồi!!"
Theo chân viên thư ký, trông thấy dấu vết kỳ lạ trong phòng ngủ màu đen trắng của công tước Landon ban đầu, bọn họ rơi vào trâm tư giây lát.
Sàn nhà và trần nhà có những vết lõm sâu, vách tường và các bức tranh trên đó đều biến mất, giường ngủ bị gọt mất một nửa.
Ngoài ra, các phòng khác trên tầng này cũng có dấu vết tương tự.
Camera giám sát cho thấy, lúc rạng sáng nay, hai người tuyết đã lặng lẽ xuất hiện tại nơi này.
"Tôi nghe đồn hoạt động của người tuyết mấy ngày nay ngày càng nhiều, đâu có ngờ..." thư ký cam đoan: "Thưa công tước, về sau tôi sẽ phái người trông coi nơi ngài ở 24/24 ạ."
"Không cần đâu." Úc Phi Trần đang nghĩ đến cảnh tượng kỳ quái khi người tuyết xuất hiện và cả chuyện Hoàng đế đột ngột tử vong, tình hình hành tinh thủ đô...!Bỗng nhiên bắt được một manh mối, bèn nói với Windsor: "Cậu tự mình nói với Kayan..."
Chẳng biết Dombert biết tin từ lúc nào, đã đứng ngay cạnh hắn, cũng đang nhìn vào trong phòng.
"Hóa ra giám mục cũng đổi người luôn rồi." Windsor nhìn một lát, hứng thú bảo: "Công tước này, anh có biết là trông hai người hơi giống nhau không."
Dombert thình lình liếc Windsor một cái..