Sơ Nghiên và Cố Mạc đều im lặng, Cung Tầm hiểu ý, quay sang Lam Chỉ Tịch.
Lam Chỉ Tịch cũng không nao núng, chậm rãi giải thích.
“Là em đã thay đổi lịch hẹn một chút.
Bởi vì một học trò của em nghe Sơ Nghiên có gương mặt giống với một người chị của cô ấy, nên muốn đến nhìn xem một chút.”
Cô ta ngưng lại một chút, đưa mắt nhìn xung quanh, lại nói:
“Cũng không biết con bé đâu rồi, đã tới chưa, sao lại không đợi em đến nữa.”
Sơ Nghiên nhìn bộ dạng giả vờ của cô ta, cũng không nói gì thêm.
Cố Mạc lên tiếng:
“Được rồi, người không liên quan thì để ý làm gì.
Sơ Nghiên cũng không có người thân nào ở căn cứ này hết.
Cung thiếu tá, có thể xuất phát chưa?”
Cung Tầm khẽ gật đầu, đi vào nơi tiếp nhận nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ cấp SS, giải cứu phòng nghiên cứu La Thành.”
Người phát nhiệm vụ nhìn lên một chút, nhìn thấy Cung Tầm, liền vội đưa tay chào.
Cung Tầm khẽ gật đầu, người phát nhiệm vụ liền giao thẻ yêu cầu nhiệm vụ cho Cung Tầm, rồi ghi chép lại.
Đoàn đội của Cung Tầm không quá đông, chỉ khoảng 20 người, nhưng tất cả đều là dị năng giả.
Thêm vào Sơ Nghiên và Cố Mạc, tổng cộng có 22 người.
Lúc lên xe, Sơ Nghiên, Cố Mạc và nam nữ chủ cùng chung một chiếc.
Bởi vì nhiệm vụ lần này nguy hiểm, nên cả đội đều sử dụng xe quân đội chuyên dụng.
Cung Tầm phụ trách cầm lái, Lam Chỉ Tịch ngồi bên cạnh, còn Sơ Nghiên và Cố Mạc ngồi phía sau.
Không khí trong xe có chút ngột ngạt, dọc đường đều im lặng, cả ba người đều không phải thuộc dạng nhiều lời, chỉ có Lam Chỉ Tịch thỉnh thoảng trò chuyện với Cung Tầm một chút.
Hành trình kéo dài hơn ba ngày, nếu theo lộ trình trước mạt thế, chỉ cần một ngày là đến, nhưng vì giữa đường còn phải thu thập vật tư và tránh tang thi, nên đến ba ngày sau, đoàn người mới đến được La Thành.
______
“Á! Cứu với!!”
Cả đội đang dừng chân nghỉ ngơi, đột nhiên liền nghe thấy tiếng kêu cứu, sự chú ý của mọi người liền bị thu hút.
“Kỳ lạ, nghe nói La Thành đã trở thành ổ Tang thi lớn nhất cả nước rồi mà? Còn có người sống được sao?”
Một đội viên trong nhóm nghi hoặc lên tiếng.
Sau hắn lại có người giải đáp:
“Có thể là cũng có người nhận nhiệm vụ đến đây giống chúng ta.”
“Cứu người quan trọng, bốn người đi theo tôi, còn lại ở đây chờ lệnh.”
Cung Tầm lên tiếng, chỉ vào năm người nói, sau đó đứng lên dẫn đầu đi trước.
Năm người được chỉ là Lam Chỉ Tịch, Sơ Nghiên và hai người khác.
Một người tên Diệp Thanh Ca, cô gái này là nữ quân nhân duy nhất trong đội của Cung Tầm, cô ấy có thân thủ rất tốt, tính cách độc lập lại mạnh mẽ, là dị năng giả hệ thổ, giữ vị trí phòng ngự của đội.
Một người là Lục Nam, là dị năng giả hệ kim, công kích là chính, tính cách khá nhiệt huyết cuồng dã nhưng cũng rất thân thiện.
Đến nơi phát ra tiếng kêu, Cung Tầm ẩn thân, đã nhìn thấy một cô gái bị tang thi đuổi theo, quần áo cô ta có chút rách nát, trên người cũng đã có vết thương, nhìn có vẻ là do móng vuốt tang thi để lại.
“Á! Cứu với!”
“Đội trưởng, cô ta đã bị Tang thi cắn trúng, đã không thể cứu được nữa rồi.”
Diệp Thanh Ca nhíu mày, lên tiếng nói.
Lam Chỉ Tịch lại không cho là như vậy, cô nói:
“Không, nếu cô ta là dị năng giả, vậy thì vẫn có thể cứu được.”
Tốc độ tang thi hoá của Dị năng giả sẽ bị khắc chế rất nhiều, hiện tại chính phủ đã nghiên cứu được loại thuốc có thể ức chế tang thi hoá cho dị năng giả, nhưng người bình thường thì vẫn chưa được.
Người trở thành tang thi, coi như đã chết rồi, hoàn toàn không thể cứu chữa được nữa.
Cung Tầm suy tư một chút, cuối cùng ra quyết định.
“Thanh Ca và Sơ Nghiên ngăn đám tang thi đuổi theo cô ta, tôi và Lục Nam sẽ dẫn dụ tang thi đi, Chỉ Tịch cứu người.
Dù còn mấy phần trăm cơ hội cũng cứu người.”
“Rõ.”
Cung Tầm ra quyết định, Diệp Thanh Ca cũng không có ý kiến gì nữa.
Cô là người được huấn luyện trong quân, có thể bày tỏ ý kiến, nhưng là lệnh của cấp trên phải tuân thủ tuyệt đối.
Năm người lập tức chia ra hành động, Sơ Nghiên và Diệp Thanh Ca một nhóm, tiến hành ngăn cản đám tang thi.
“Thổ ngự!”
Diệp Thanh Ca hét lớn một tiếng, một tầng đất lập tức phóng lên, ngăn cách cô gái kia và đám tang thi.
Cô gái thấy có người, lập tức la lên:
“Á! Cứu với!”
“Câm miệng!”
Diệp Thanh ca lạnh lùng quát một tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
Đã ra tay thì đương nhiên là cứu cô ta rồi! Hét lớn như vậy, là cảm thấy đám tang thi này chưa đủ phiền phức, còn muốn gọi thêm sao!
Sơ Nghiên liếc qua chỗ cô gái kia, bức tường của Diệp Thanh Ca chỉ là nhất thời, hoàn toàn không thể cầm cự được lâu.
Cô nhún chân nhảy lên tường đất của Diệp Thanh Ca, nhìn đám tang thi bên dưới, ánh mắt hơi loé.
Cô nắm đưa tay lên, bàn tay xoè ra, ánh sáng màu xanh nhạt loé lên.
Trong không khí từ từ ngưng tụ thành nước, sau đó kết thành những mảnh băng sắt nhọn.
Số lượng ngày càng nhiều, nhanh chóng che kín bầu trời phía trên đám tang thi.
Sơ Nghiên chậm rãi nhẹ nhàng mở miệng.
“Băng vũ.”
Cô vừa dứt câu, các mảnh băng lập tức lao vùn vụt xuống, giống như một trận mưa băng, cắm thẳng vào đầu đám tang thi, tiêu diệt phần lớn tang thi.
Đáng ra theo nguyên tác, dị năng của Mộ Dung Thanh Linh là hệ lôi mới đúng.
Nhưng có lẽ một phần là do cô, nên dị năng của thân thể này đã thay đổi.
Lúc này, Cung Tầm và Lục Nam cũng xuất hiện phía sau, hỗ trợ công kích, sau đó dẫn dụ số tang thi còn lại rời đi.
Đám tang thi có lẽ cũng sợ hãi khí tức của Tang thi vương, nên đều quay đầu đuổi theo hai người Cung Tầm.
Lúc này Lam Chỉ Tịch mới tiến lên, đem cô gái bị thương kia mang đi.
Lúc rời đi còn liếc qua Sơ Nghiên một cái.
Không phải dị năng hệ lôi, chẳng lẽ cô ta thật sự là một người không liên quan.
Lúc này đây, Lam Chỉ Tịch hoàn toàn bỏ xuống lòng nghi ngờ, mang cô gái kia ẩn nấp.
Nhờ có Băng vũ của Sơ Nghiên mà số tang thi gần như bị diệt hoàn toàn, Diệp Thanh Ca và Sơ Nghiên cũng quay lại nơi tập hợp.
Sơ Nghiên đứng phía xa, không hề lại gần Lam Chỉ Tịch và cô gái kia.
“Á! Cứu với.”
Diệp Thanh Ca nhíu mày, lên tiếng:
"Sao cô ta cứ nói mãi một câu vậy?"
Lam Chỉ Tịch đặt cô ta xuống, cũng có chút nghi hoặc.
Cô gái này nãy giờ không hề nói tiếng nào, âm thanh này phát ra từ …
"Cẩn thận!"
Diệp Thanh Ca hô lên một tiếng, nhưng cô gái kia còn nhanh hơn, móng tay sắc bén hướng về mặt Lam Chỉ Tịch cào tới.
May mắn, Lam Chỉ Tịch phản ứng đủ nhanh, bật người nhảy về sau né tránh.
Tuy nhiên, móng vuốt của cô gái kia vẫn xẹt qua cổ Lam Chỉ Tịch, trên làn da trắng noãn để lại ba vết xước, máu tươi tuôn ra.
Chỉ kém một chút, đầu Lam Chỉ Tịch liền rời khỏi cổ.
Trên người cô gái rơi xuống một cuộn băng, thanh âm quen thuộc lần nữa vang lên.
“Á! Cứu với.”
"Đáng ghét! Là cái bẫy!"
Không ngờ con tang thi này lại không bị hư thối cơ thể, hơn nữa còn biết đặt bẫy dẫn dụ con người đến!! Bọn chúng thế nhưng đã có trí thông minh rồi!!
Lam Chỉ Tịch mắng một tiếng, cắn răng nhìn cuộn băng rơi trên đất, ánh mắt trừng một cái, cuộn băng phừng một cái bốc cháy.
Grào!
Nữ tang thi nhào đến tiếp tục công kích, trên người nó còn phát ra một loại năng lượng kỳ lạ, khiến suy nghĩ của người khác bị nhiễu loạn.
"Tránh xa nó một chút, nó có dị năng hệ tinh thần."
Sơ Nghiên lên tiếng nhắc nhở, chỉ là lời cô cũng chỉ đủ cho Diệp Thanh Ca bên cạnh nghe, còn Lam Chỉ Tịch thì không.
"Cái gì?"
Diệp Thanh Ca cả kinh, nhanh chóng lùi lại tránh xa nữ tang thi.
Lam Chỉ Tịch đã bị khống chế tinh thần, hoàn toàn rơi vào kiểm soát của tang thi, tấn công một cách không có mục đích.
“Lam Chỉ Tịch, mau lùi lại, tang thi này có dị năng!”
Diệp Thanh Ca né tránh công kích của tang thi, lại phải trông chừng công kích của Lam Chỉ Tịch, thật sự thì có chút khó khăn.
Cô liền hướng về phía Lam Chỉ Tịch hét.
“Vô dụng, cô ta bị nó khống chế rồi.”
Sơ Nghiên chậm rãi mở miệng, không ngờ tang thi lại tiến hoá nhanh đến như vậy.
Nhưng dù sao bản thân cô cũng là một con Tang thi vương, cũng là con tang thi duy nhất trên thế giới giống con người và có tư duy.
Cô hoàn toàn có thể ra lệnh con tang thi này rời đi, chỉ là sao có thể để nữ chủ dễ dàng được? Nhiệm vụ của cô là trả thù cô ta mà.
“Lôi chấn!”
Xẹt xẹt xẹt, ầm ầm!
Tiếng nói lạnh lùng của nam nhân vang lên, đồng thời sấm sét từ trên không giáng xuống, đánh bật nữ tang thi ra.
Cung Tầm vừa ra tay, đã đánh cho nữ tang thi trọng thương, khống chế đối với Lam Chỉ Tịch cũng biến mất.
“Cô không sao chứ?”
Thấy Lam Chỉ Tịch nghiêng người sắp ngã, Cung Tầm vươn tay bắt lấy vai của cô ta, nhẹ giọng hỏi.
Lam Chỉ Tịch đứng vững, khẽ lắc đầu.
“Em không sao, con tang thi kia muốn chạy.”
“Ha, muốn chạy? Tiểu gia còn chưa cho phép!”
Kim dị năng giả sức mạnh kinh người, Lục Nam ngưng tụ thành công một cây thương vàng óng, phóng thẳng vào đầu nữ tang thi.
“Grào!!!”
Nữ tang thi gào lên đau đớn, Kim thương xuyên thủng não nó, nữ tang thi ngã gục xuống, cây thương cũng tan biến.
Sơ Nghiên nâng mi, dễ như vậy?
Cô cần gọi thêm vài con như vậy đến nữa không?
“Xin lỗi, là em đòi cứu người, làm mọi người rơi vào nguy hiểm.”
Lam Chỉ Tịch cắn răng, đôi mắt hơi đỏ lên.
Cung Tầm buông tay, nhìn cô ta một cái, ra hiệu cho Diệp Thanh Ca một cái.
Diệp Thanh Ca hiểu ý, lấy ra một lọ thuốc, đưa cho Lam Chỉ Tịch.
“Cô thoa thuốc lên trước đã, mặc dù là dị năng giả, nhưng vết thương để quá lâu không xử lý cũng sẽ bị tang thi hoá.”
“Cảm ơn cô, Thanh Ca.”
Lam Chỉ Tịch cố mỉm cười, gật đầu với Diệp Thanh Ca, sau đó cũng tiếp nhận lọ thuốc.
Cô ta quay sang Cung Tầm, nói:
“Cung Tầm, em…”
“Không sao, không phải lỗi của cô, đây là quyết định của tôi.”
Cung tầm ngắt lời Lam Chỉ Tịch, lạnh nhạt nói.
“Lam tiểu thư, cũng chỉ có cô bị thương, lời xin lỗi không cần thiết đâu.”
Sơ Nghiên nhìn Lam Chỉ Tịch vẫn còn mang ánh mắt đầy hối hận, nhịn không được lên tiếng.
“Tôi…”
Lam Chỉ Tịch á họng, ở đây quả thật chỉ có mình cô ta bị thương, hiện tại Sơ Nghiên nói như vậy, lại giống như quyết định của Cung Tầm thật có lỗi với cô ta.
Sơ Nghiên này làm sao vậy, cô ta cố ý nhằm vào mình sao?
[Ký chủ, không ngờ chị cũng sẽ châm chọc người khác.]
Sơ Nghiên rũ mắt, khoé miệng hơi cong cong, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó thú vị, thế nhưng trả lời Thiên Hoa.
“Học từ hắn mà thôi.”
____
#Tg: Siêng năng ra chương vậy mà hông ai cmt, buồn quá à.