Thời điểm hiện tại cô đến cũng không quá muộn, nguyên chủ vừa cùng Diệp Mộ Thần thổ lộ, bị từ chối, khóc một trận, dầm mưa gần hai canh giờ nằm liệt giường.
Trong kịch tình, nguyên chủ bệnh hơn một tháng mới có thể vực dậy được.
Hẳn là do tâm trạng không tốt, không muốn khỏi bệnh.
Bất quá hiện tại là Sơ Nghiên, vậy liền khác.
Ba Hạ khá bận, rất ít khi ở nhà, gần đây lại thường xuyên trở về, có lẽ là mẹ Hạ cùng ba Hạ nói tình trạng của Sơ Nghiên, nên ba Hạ cũng lo lắng.
Sơ Nghiên ở nhà dưỡng bệnh gần một tuần lễ, mẹ Hạ mới cho cô tự do.
Sơ Nghiên cũng không có phản cảm, đa phần thời điểm đều cực kì ngoan ngoãn, chỉ ngốc trong biệt thự, thỉnh thoảng đi dạo trong vườn, cũng không có xuất hiện cảm xúc buồn bã.
Phát giác Sơ Nghiên cũng không có gì bất thường, ba mẹ Hạ mới yên tâm chút ít.
Mẹ Hạ thực sự là vừa lo vừa mừng, rõ ràng con gái bà thay đổi, chẳng lẽ chịu k/ích thích, trưởng thành rồi?
"Vi Vi, con hôm nay sẽ đi làm lại sao?"
Sơ Nghiên nhớ lại, nguyên chủ không làm tại công ty trong nhà mà là chạy đến Diệp Thị làm nhân viên, ừ, còn rất trùng hợp cùng chuyên môn thiết kế với nữ chủ.
Sơ Nghiên đạm mạc gật gật đầu.
Nhưng sau đó lại nói:
"Hôm nay con đến xin nghỉ."
Mẹ Hạ đang dùng bữa cũng sửng sốt, kém chút liền đem đũa trên tay cấp quăng.
Mẹ Hạ khụ khụ ho hai tiếng, cẩn thận hỏi lại:
"Vi Vi, con thực sự không sao chứ?"
Bảo bối nhà bà có phải bị k/ích thích quá mức rồi không a? Như thế nào biến thành như vậy? Tiểu Bảo bối hoạt bát đáng yêu nhà bà đâu rồi??
"Dạ."
Sơ Nghiên gật đầu đáp một tiếng, chậm rãi ưu nhã giải quyết xong bữa sáng trước gương mặt kinh ngạc của mẹ Hạ.
Cô đứng lên, đôi mắt nhìn mẹ Hạ là một mảnh đạm bạc, cô nhẹ nhàng nói:
"Chơi chán rồi, con còn nghĩa vụ với Hạ thị mà phải không mẹ?"
Mẹ Hạ giật mình hoàn hồn, chợt cảm giác mắt cay cay, con gái bà lớn rồi, đều hiểu chuyện.
"Tốt, tốt, còn gái lớn rồi, mẹ thực sự rất vui"
Đôi mắt mẹ Hạ nhu hoà nhìn Sơ Nghiên, sau đó lại cưng chiều nói.
"Bất quá bảo bối của ba mẹ chỉ cần ở nhà vui vẻ là được, không cần ra ngoài lăn lộn, có ba mẹ nuôi con."
Sơ Nghiên nhìn mẹ Hạ, đáy lòng cũng không có bất kỳ cảm xúc chập chùng gì.
"Ký chủ, chị không thấy cảm động sao?"
Cảm động? Tại sao?
Thiên Hoa có chút vô ngữ, cảm giác ký chủ rất không rành thế sự, tựa như vô tri tiểu hài tử.
"Ký chủ, mẹ Hạ đối chị rất tốt a! Chị không chút cảm động sao??"
Không hề.
Tại sao lại cảm động? Đó là tình cảm cho nguyên chủ, cùng ta có quan hệ gì?
"..." Thiên Hoa câm miệng, nó không nói nữa, ký chủ, chị cần thực tế như vậy không???
Sơ Nghiên thay một chiếc đầm navy xanh lam đơn giản, máy tóc dài hơn vai tùy ý xả xuống, phần đuôi hơi uốn lượn, mùi vị thanh xuân thiếu nữ tràn ngập.
Nguyên chủ vốn xinh xắn đáng yêu, không cần trang điểm quá mức, điều có được vẻ đẹp tự nhiên phóng khoáng.
"Cô chủ, đến SJ phải không ạ?"
Tài xế theo thường lệ hỏi ý Sơ Nghiên.
"Ừ."
Sơ Nghiên nhẹ nhàng đáp một tiếng, Tài xế liền khởi động xe.
Chiếc xe rời đi biệt thự dưới cái nhìn của mẹ Hạ.
"Lão Hạ, chúng ta có cần mời chuyên gia tâm lí cho Vi Vi không? Em sợ nó bị trầm cảm mất."
"Được, em sẽ chú ý nó.
Aizz, Tiểu Dật không phải sắp về nước rồi sao? Cũng nên cho hai đứa gặp mặt mà...!cũng rất nhiều năm rồi.
Được, em biết rồi...!"
Thanh âm mẹ Hạ nhỏ dần, đi vào biệt thự.
________
Sơ Nghiên xuống xe, ngước mặt nhìn kiến trúc to lớn trước mặt.
SJ là công ty con thuộc tập đoàn Diệp Thị, chuyên về mảnh thời trang, thương hiệu đều nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí đang có xu hướng vươn ra nước ngoài.
Mà chuyện này đúng là nhờ vào bảng thiết kế "Giấc Mơ Huyền Bí" kia của nữ chủ.
Cũng nhờ nó, thương hiệu ML của Nữ chủ cũng ra đời, trở thành trào lưu hot nhất của năm.
Sơ Nghiên đeo lên túi xách, chậm rãi đi vào.
Sơ Nghiên vừa bước vào, một cô gái trẻ bước đến vẻ mặt tươi cười chào hỏi:
"Thanh Vi, cô đến rồi? Đã ăn sáng chưa? Chúng ta cùng đi đi!"
Cô gái nói xong, cũng không đợi Sơ Nghiên trả lời, đưa tay muốn kéo tay cô.
Sơ Nghiên cau mày, né tránh.
Bàn tay giơ ra của cô gái cứng đờ, cô ta xấu hổ cười một tiếng, cẩn thận hỏi:
"Thanh Vi, cô không sao chứ?"
Sơ Nghiên hơi nâng mắt nhìn cô ta.
Người này là Phương Ngải Nhi, đồng nghiệp của nguyên chủ, bình thường đi theo nguyên chủ nịnh nọt, chiếm của nguyên chủ không ít tiện nghi.
Mà quan trọng là Phương Ngải Nhi thích một vị sư huynh lúc đại học, mà vị sư huynh kia lại thích nữ chủ, nên Phương Ngải Nhi cực kì ghét nữ chủ, không thiếu bên tai nguyên chủ xúi giục, lợi dụng nguyên chủ đối phó nữ chủ.
"Không đi."
Sơ Nghiên đáp một tiếng, lách người muốn rời đi.
"Ký chủ, chị không giáo huấn cô ta một chút sao?"
Thiên Hoa rất kinh ngạc hỏi.
Tại sao?
Chuyện này cũng không liên quan đến nhiệm vụ, cô không cần quản.
Cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ bảo toàn Hạ gia liền được.
Phương Ngải Nhi kinh ngạc, Hạ Thanh Vi vậy mà từ chối cô ta? Có chuyện gì sao?
"Thanh Vi, cô..."
Phương Ngải Nhi muốn đưa tay kéo Sơ Nghiên lại, lại nhìn đến Sơ Nghiên cau mày, đôi mắt lạnh nhạt nhìn cô ta, Phương Ngải Nhi không khỏi rùng mình, đến lời muốn nói đều quên mất.
Sơ Nghiên thu hồi ánh mắt, chậm rãi rời đi.
Phương Ngải Nhi cảm thấy cổ quái, Hạ Thanh Vi hôm nay bị cái gì? Trúng tà sao?
Sơ Nghiên tiến thẳng đến phòng nhân sự, chậm rãi lấy ra phong bì, đặt lên bàn.
"Đơn xin nghỉ việc."
Quản lí sửng sốt một chút, nghi hoặc nói:
"Hạ Thanh Vi? Tại sao lại xin nghỉ? Là ưu đãi của công ty không tốt? Hay cô phải chịu áp lực gì?"
Vô cớ xin nghỉ, đều phải có lí do rõ ràng, dù sao họp đồng đã ký, nếu vi phạm liền phải bồi thường, quản lí cũng chỉ theo lẽ thường hỏi.
Sơ Nghiên rũ mắt, nhàn nhạt đáp:
"Phí bồi thường họp đồng sẽ gửi đến, ông chỉ cần duyệt là được."
Cô nói xong, cũng không đợi Quản lí phản ứng lại, Sơ Nghiên xoay người ra khỏi phòng.
Phương Ngải Nhi thấy Sơ Nghiên bước ra càng kinh ngạc, hiện tại không phải sắp đến giờ làm việc sao? Sao cô ta lại ra ngoài?
Phương Ngải Nhi cũng muốn tiến lên hỏi thăm, bất quá nghĩ lại chuyện lúc nãy, không dám lại đến gần Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên chân vừa đến cửa ra vào, một bóng người chạy nhanh vào, Sơ Nghiên nghiêng người, trách khỏi bị đâm phải.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi đang rất gấp, cô..."
Giọng nói cuống quýt vang lên, nhưng khi người sau ngẩng đầu nhìn đến gương mặt Sơ Nghiên, liền im bặt.
Sơ Nghiên đánh giá người trước mặt, áo sơ mi màu xanh dương nhạt, một bộ váy công sở ngắn ôm sát người, lộ ra đôi chân thon dài trắng noãn, mái tóc hơi xoăn màu hạt dẻ, xoã tự nhiên phía sau, một đôi mắt đặc biệt sáng ngời, lông mi dài cong vút khẽ chớp động, gương mặt non mịn, môi son đỏ mộng, trang dung tinh xảo tỉ mỉ, hết sức xinh đẹp.
Trên trán có chút mồ hôi, hẳn là vừa đi rất nhanh.
Nữ chủ Mạc Phương Di.
"Hạ,...!Hạ tiểu thư, tôi...tôi xin lỗi."
Mạc Phương Di vội vàng cúi đầu, gần như đầu cũng sắp chạm đến đất rồi.
Sơ Nghiên mặt không biểu cảm, trong lòng lại nghĩ:
Nguyên chủ rất khó gần sao? Nhưng cô ta còn chưa đụng phải cô mà? Cô cũng không nói gì.
Con người thật khó hiểu.
Sơ Nghiên hơi rũ mi, tránh qua một bên muốn rời đi, mà lúc này Phương Ngải Nhi không biết từ lúc nào đứng phía sau cô, đẩy Mạc Phương Di một cái.
Mạc Phương Di lảo đảo ngã trên mặt đất, thành công thu hút chú ý xung quanh.
"Hạ...!Hạ tiểu thư? Cô...!Tôi..."
Mạc Phương Di có chút sợ hãi luống cuống.
Người này cô chọc không nổi, nếu không mất việc cũng là chuyện sớm muộn.
"Mạc Phương Di, Thanh Vi mà cô cũng dám chống đối à!? Hừ, cô chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé thôi!"
Sơ Nghiên còn chưa nói gì, bên cạnh cô Phương Ngải Nhi liền lên tiếng, thanh âm châm chọc, khiêu khích.
Mạc Phương Di cả người run rẩy, bàn tay nắm chặt, cắn răng không phản bác.
Sơ Nghiên vừa định lên tiếng, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm giận dữ.
"Hạ Thanh Vi! Cô lại làm cái gì!"
Sơ Nghiên không quay đầu cũng biết người đến là ai.
Nam chủ Diệp Mộ Thần.
Diệp Mộ Thần một thân màu đen tây trang, tóc được vuốt cao lên, gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, cả người đều lộ ra một cỗ khí tức thượng vị giả.
Hắn đến chỗ Mạc Phương Di, đỡ cô ta đứng dậy, đáy mắt khó phát hiện mang theo một tia nhu tình.
"Diệp Tổng,..."
Mạc Phương Di hơi mất tự nhiên, muốn rụt tay lại, Diệp Mộ Thần lại cường thế kéo cô lại.
Hắn đôi mắt lạnh lùng nhìn Sơ Nghiên, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên:
"Cô gây sự đủ chưa!"
Sơ Nghiên đối mặt với nam chủ, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt cô một mảnh tĩnh lặng, tựa như nhìn một cái đồ vật không chút liên quan.
Diệp Mộ Thần có chút giật mình.
Thanh âm cô gái mềm mại vang lên, lại không mang theo bất kì tâm tình gì.
"Tôi không gây chuyện."
Diệp Mộ Thần chợt giật mình, Hạ Thanh Vi hôm nay rất lạ, chẳng lẽ bị hắn từ chối chịu đả kích rồi? Hay đang muốn lạt mềm buộc chặt thu hút chú ý của hắn?
Phương Ngải Nhi nhìn thấy Diệp Mộ Thần đến, nhìn hắn đến chỗ Mạc Phương Di, gương mặt nhịn không được hiện lên thần sắc ghen ghét.
Dựa vào cái gì cô ta được nhiều đàn ông vây quanh như vậy!
"Diệp tổng, là Mạc Phương Di trước đụng phải Thanh Vi."
Diệp Mộ Thần liếc cô ta một cái, Phương Ngải Nhi không nhịn được lùi về sau, chợt cảm thấy thấy cả người lạnh lẽo.
Cô ta cúi đầu, bàn tay nắm chặt run rẩy.
Có những người không cần làm gì, chỉ một ánh mắt cũng đủ làm người đối diện sinh ra e ngại.
Diệp Mộ Thần bá đạo nắm lấy eo Mạc Phương Di, thanh âm trầm thấp lạnh lùng nói:
"Hạ Thanh Vi, Mạc Phương Di là nữ nhân của tôi, cô nếu lại dám đối với cô ấy làm khó dễ, cũng đừng ngốc tại công ty nữa.".