"Bệ hạ, Nhiếp Chính vương cầu kiến."
Sơ Nghiên chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu, bên ngoài liền nghe thanh âm thái giám thân cận vang lên.
Sơ Nghiên lười biếng nâng mắt mắt, vẫn như cũ không có đứng lên.
Sơ Nghiên cũng chưa đáp là đồng ý hay không, tiếng bước chân liền truyền đến.
Tần Hoàng một bộ quan phục, chỉnh chỉnh tề tề đứng trước mặt nàng.
"Ký chủ, ký chủ, không thể OOC a."
Thiên Hoa nhìn thái độ của nàng, sợ hãi kêu lên.
Chợt nhớ đến tính cách của nàng, liền nói thêm:
"Nhiệm vụ, là nhiệm vụ a."
Sơ Nghiên im lặng một lúc, bộ dáng lười biếng liền biến mất, nàng ngồi dậy bộ dạng có chút đáng thương.
"Hoàng...thúc."
Trong mắt Tần Hoàng xẹt qua chút nghi ngờ.
Hắn phất tay, người bên cạnh liền lui ra.
"Bệ hạ hôm nay thật khí phách."
Tần Hoàng tiến lên một bước, cười như không cười nói.
Sơ Nghiên như cũ rũ mắt.
"Hoàng thúc nói vậy là ý gì, trẫm sợ hãi."
Tần Hoàng cười cười, đột nhiên tiến đến trước mặt nàng.
Hắn đưa tay đặt lên vay Sơ Nghiên, nàng nhịn không được lại nắm chặt tay.
"Ký chủ a, nhịn a, nhiệm vụ hàng đầu a."
Ở chung một thời gian, nó coi như biết rõ, ký chủ nhà nó không thích bị người khác chạm vào.
Đặc biệt là người nàng không vừa mắt.
Sơ Nghiên nắm chặt tay, là ngăn lại xúc động muốn giết người đó!
"Tiểu Quân, lần này làm tốt lắm, cũng ra dáng một vị minh quân rồi, hoàng thúc rất vui mừng."
Sơ Nghiên buông tay, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại gật gật đầu:
"Đa tạ hoàng thúc."
Tần Hoang thấy nàng như vậy, chút nghi ngờ nổi lên trong lòng cũng biến mất.
"Kia, bổn vương đã làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi, xin cáo lui trước."
Hắn hư hư mà hành lễ một cái, sau đó rời đi.
Sơ Nghiên nâng mi, hướng người rời đi nheo nheo mắt.
Tên nam chủ này tính cách đa nghi, trong ngoài bất đồng, âm tình bất định, từ nhỏ chịu không ít khổ.
"Thiên Hoa, lần này ngươi chơi lớn thật, lại cùng thiên đạo chi tử đối nghịch?"
"Ách, ký chủ, chị có hiểu lầm gì không?"
Thanh âm Thiên Hoa vang lên, nghi hoặc.
"Nhiệm vụ chính là ngươi là làm hoàng đế nha, cũng không có đi giành nữ chủ với hắn mà, sau lại đối nghịch rồi a."
Không phải nam chính cũng muốn làm hoàng đế à?
"Không có, hắn chỉ muốn nắm quyền phía sau, điều khiển mọi thứ, nếu hắn muốn làm hoàng đế liền lên làm nha, dù sao tiên hoàng cũng là do hắn giết."
Giả một đạo thánh chỉ đối với Tần Hoàng hoàn toàn không phải vấn đề.
Hắn lại nắm giữ hơn một nửa triều đình, lên làm hoàng đế ai dám phản đối?
Còn về cuối cùng, là do thân bất do kỉ hắn mới ngồi lên vị trí đó.
"Tiểu Vân tử."
Sơ Nghiên gọi một tiếng, một tiểu thái giám lập tức tiến vào.
"Bệ hạ."
Sơ Nghiên quan sát một chút, tiểu thái giám này bên cạnh nàng từ nhỏ, hơi nhát gan, coi như đối nàng có chút trung thành.
Nói là có chút, bởi hắn đối nàng cũng chỉ là không phản bội, chứ không phải liều mạng trung thành.
"Bãi giá Ngự thư phòng."
"Bệ hạ, ngài..." đến ngự thư phòng làm gì?
Tiểu Vân tử thấy Sơ Nghiên nhìn lại đây, mấy chữ đến bên miệng liền nuốt xuống.
Chung quy là tiểu thái giám tuổi nhỏ nhát gan, cho dù là đối với con rối tiểu hoàng đế, cũng không dám mạo phạm nửa phần.
Sơ Nghiên đi đến Ngự Thư phòng, liền nhìn đến Tần Hoàng đang ở phê duyệt tấu chương.
Hắn thấy nàng đến, hơi kinh ngạc, vẫn là đứng dậy hành lễ một chút.
Sau đó nghi hoặc hỏi.
"Không biết bệ hạ đến đây là...?"
"Trẫm biết Hoàng thúc phê tấu chương mệt mỏi, đến cùng người phân ưu a."
Sơ Nghiên đạm thanh nói, đi đến kỷ án ngồi xuống.
Tần Hoàng mặc dù nắm hết triều chính, nhưng chỗ ngồi của hoàng đế, hắn cũng không có tùy tiện ngồi.
Tần Hoàng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn là phân phó một ít tấu chương vụn vặt cho nàng.
Sơ Nghiên rất là nghiêm túc ngồi thằng lưng, lật tấu sớ ra xem.
Mặc dù chỉ là một ít chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng nàng cũng thực nghiêm túc suy nghĩ.
Chốc chốc lại hỏi Tần Hoàng một chút.
Tần Hoàng tựa hồ cũng không có khó chịu, chậm rãi giải đáp.
Kỳ thật tiểu hoàng đế phê tấu sớ hắn cũng rất khuyến khích, những chuyệ bình thường không quan trọng có thể giao cho nàng, chuyện gì cũng tìm đến hắn, quá phiền phức.
Nếu tiểu hoàng đế chịu phê duyệt tấu chương, kia hắn sẵn lòng chỉ bảo, lại bớt một ít việc không quan trọng.
"Tế thiên cầu mưa?"
Sơ Nghiên lật ra một tấu sớ, liền nhìn thấy bốn chữ hiện ra.
"Bệ hạ có hứng thú?"
Tần Hoàng nghe nàng đọc lên, liền thuận miệng hỏi.
"Có chút ý tứ, hoàng thúc, việc này liền duyệt đi, chọn ngày tế trời.
Hạn hán phía Tây đã lâu, tế trời cầu mưa cũng khiến dân chúng yên tâm?"
Sơ Nghiên dùng ngữ điệu vừa gợi ý vừa dò hỏi, giống như mọi thứ đều nghe theo Tần Hoàng, nếu hắn không đồng ý nàng liền bỏ qua vậy.
Tần Hoàng nghe nàng hỏi, rất hài lòng nói:
"Chuyện tế thiên là do Quốc sư định đoạt, bệ hạ liền giao cho hắn đi."
"Ân? Quốc sư sao?"
"Ký chủ là một nhân vật khá quan trọng nha, hắn cùng nam chủ có chút chuyện xưa."
Chuyện xưa?
Thiên Hoa thấy nàng tò mò, chỉ có thể kể lại.
Mỗi đời quốc sư của Đại Tần đều là cô nhi, trên người có năng lực tiên tri, cũng coi như là người hiếm thấy tròn vị diện cấp thấp có chút ít hiểu biết về đạo.
Đạo ở đây chính là đạo pháp, liên quan đến Linh lực.
Chỉ tiếc, vị diện cấp thấp linh khí yếu ớt, xưa nay sẽ không có người thành công tu luyện.
Quốc sư hiện tại sống ở Trích Tinh điện, tên gọi Toàn Cơ.
Quốc sư Toàn Cơ năm tuổi liền được chọn, trên trán có một cái bớt lưu tinh.
Hắn coi như biết nam chủ từ nhỏ, còn cứu mạng nam chủ một lần.
Nhưng Quốc sư có trọng trách của Quốc sư, hắn không có chuyện gì, sẽ không rời Hoàng cung.
Mà vị Toàn Cơ Quốc sư này càng thích yên tĩnh, xưa nay rất ít rời Trích Tinh điện.
Thiên hạ đều biết, mỗi lần Quốc sư xuất hiện trước thiên hạ, tất có việc ảnh hưởng Quốc vận.
Trong cuộc đời nam chủ chỉ xuất hiện đúng ba lần.
Một lần cứu nam chính lúc nhỏ, một lần lúc nguyên chủ chết, hắn đứng ra tiên đoán quốc vận, lần cuối chính là lúc Nam chủ lên ngôi.
Trong ký ức nguyên chủ không có thông tin gì về người này, cái nàng biết, chính là câu chuyện của thế giới nguyên bản.
"Được, vậy sai người chuyển lời đến Trích Tinh điện, để Quốc sư chọn ngày tế thiên đi."
Sơ Nghiên thực nghiêm túc làm hoàng đế một ngày, liền chán rồi.
Bất quá nàng như cũ làm việc chăm chỉ, không để Tần Hoàng hoài nghi, cũng không phài gì cũng không làm như trước.
Hôm nay, Sơ Nghiên như thường lệ thượng triều xong liền trở về Ngự Thư Phòng phê tấu chương.
Tần Hoàng hôm nay có việc, không ở lại trong cung phê tấu chương.
Sơ Nghiên vừa lật tấu chương ra, liền nghe người đến bẩm báo.
"Bệ hạ, Quốc sư cầu kiến."
Sơ Nghiên hơi bất ngờ, không phải nói Quốc sư rất ít rời Trích Tinh điện sao?
Chẳng lẽ tế trời này cũng ảnh hưởng Quốc vận à?
"Truyền."
Sơ Nghiên nhàn nhạt nói, tiểu Vân tử liền lui ra, cũng hô một tiếng Truyền.
Lát sau, liền có tiếng bước chân vang lên.
"Tham kiến bệ hạ."
Thanh âm ôn nhuận như ngọc nhẹ nhàng vang lên, Sơ Nghiên ngẩng đầu, liền nhìn đến một nam tử đẹp tựa trích tiên.
Một thân bạch y, đầu đội quan phác, ba ngàn tóc đen vấn lại gọn gàng.
Mày kiếm mắt phượng, cử chỉ thái độ ôn hòa có lễ, tư thái càng cao quý, xuất trần.
Sơ Nghiên sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.
Quốc sư Toàn Cơ...
Còn trẻ như vậy?
Đúng lúc này, thanh âm vui vẻ của Thiên Hoa vang lên.
"Leng keng, Nam thần online! Nhiệm vụ phụ tuyến: Công lược Toàn Cơ."
Rắc!
Cây bút trên tay Sơ Nghiên gãy làm đôi.
Công...lược?.