Bút Ký Thời Không

Chương 127: 127: Giáo Bá Cầu Dạy Dỗ 14





Sơ Nghiên trở về nhà, sắc mặt không được tốt lắm.

Vừa về đến, mẹ Ngôn ở trong bếp trùng hợp đi ra, thấy cô thì hơi sửng sốt một chút.
“Chỉ Chỉ? Hôm nay không học thêm hả? Về sớm vậy con?”
Sơ Nghiên hơi gật đầu, thẳng một mạch đi về phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Mẹ Ngôn: “…” Hình như tâm trạng con gái không được tốt, là ở lớp làm bài không tốt sao?
Sáng hôm sau, Sơ Nghiên có chút đau đầu từ trên giường tỉnh lại, hôm nay là cuối tuần không cần đến trường.

Hôm qua trở về liền có chút buồn bực khó ngủ, hôm nay thức dậy vậy mà có chút đau đầu.
Còn vài ngày nữa, kỳ thi cuối cấp sẽ diễn ra.

Hiện tại đám học sinh đều vùi đầu ôn tập, bất quá Sơ Nghiên không có tâm trạng chơi với đống bài tập đó.

Đám người Lữ Kha cũng “cải tà quy chính”, hiện tại cũng chỉ còn một Lục Phiên Phiên mà thôi.
“Chỉ Chỉ? Con tỉnh rồi phải không? Hôm nay ba con có ca trực, mẹ đem chút đồ đến cho ông ấy, đồ ăn sáng mẹ để trên bàn, con thức dậy thì xuống ăn đi.”
Mấy hôm nay bệnh viện nhiều việc, ba Ngôn đều trực lại ở bệnh viện, cả tuần này đều không về nhà.

Ngày nào cũng là mẹ Ngôn chuẩn bị đồ ăn rồi mang đến bệnh viện.

Ba mẹ Ngôn tình cảm rất tốt, mỗi ngày đưa bữa cơm tình yêu, đám đồng nghiệp trong bệnh viện đều nhìn ba Ngôn bằng ánh mắt hâm mộ.
Sơ Nghiên nghe lời này, đột nhiên có chút tỉnh táo.

Cô vội vén chăn bước xuống giường.


Nếu cô nhớ không lầm, ba Ngôn làm việc tại bệnh viện trung ương thành phố, mà lão gia tử Phó gia đang nằm viện ở đó.

Phó thị hiện tại do Phó Niên Hằng quản lý, phó lão gia tử cũng bị hắn làm đến bệnh tim tái phát, nhập viện hôn mê.

Tính đến thời gian hiện tại, không đến một tháng nữa, Phó lão gia tử sẽ qua đời tại bệnh viện, lời trăn trối cũng không kịp nói.
Trước nay bệnh tim của Phó lão gia tử luôn không quá nặng, nhưng lần này đã nhập viện hơn một tháng vẫn chưa tỉnh lại.

Nói không chừng đến đó có thể gặp Phó Niên Trạch không chừng.
“Mẹ, không phải hôm nay dì Lan hẹn mẹ đi mua sắm sao? Đợi con một chút, để con mang đi cho.”
Dì Lan là hàng xóm của cô, chính là lần trước cùng Phó Niên Trạch đi ăn gặp phải.
Mẹ Ngôn vừa mặc áo khoác vào, nghe lời này hơi sửng sốt một chút.

Nhưng chỉ cho là ba Ngôn cả tuần chưa về nhà, con gái có lẽ là nhớ cha, nên mới muốn đi theo.
"Vậy hôm nay con đem cơm đến bệnh viện giúp mẹ nhé."
"Vâng."
Sơ Nghiên dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi chạy xuống lầu.

Vừa muốn cầm bữa trưa trên tay lên, mẹ Ngôn liền đè tay cô lại, bất đắc dĩ nhắc nhở.
“Không gấp như vậy, ăn sáng trước đi.”
“Nga.”
Sơ Nghiên nghe vậy buông tay, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng.

Buổi sáng mẹ Ngôn nấu cháo, là một chén cháo hải sản.

Sơ Nghiên nhìn chằm chằm hồi lâu, mới bắt đầu ăn.
… bộ dạng không khác mấy, sao mùi vị khác biệt quá vậy?
Thiên Hoa: …?
_______
Sơ Nghiên cầm phần cơm của ba Ngôn, bắt xe buýt đến bệnh viện.

Bệnh viện trung ương cách nhà cô cũng không tính là xa, đi xe buýt tốn chừng nửa tiếng là đến.

Sơ Nghiên xuống xe liền đi vào bệnh viện, cũng không cần hỏi thăm gì.

Nguyên chủ cũng có mấy lần đến chỗ ông làm việc chơi.
Đang ở cửa chờ thang máy, lúc thang máy mở ra, hai nam nhân mặc vest từ trong bước ra, lúc đi xẹt ngang, Sơ Nghiên hơi nhướng mi, không khỏi liếc mắt nhìn thoáng qua một cái.

Hai người kia bộ dạng tuấn tú lịch sự, một trong hai lại đặc biệt đẹp mắt, Sơ Nghiên là chú ý đến người đó.

Đối phương đang đi, tựa hồ phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, nhíu mày quay đầu lại.

Nhưng lúc này thang máy kịp thời đóng lại, hắn cũng không thấy rõ Sơ Nghiên.

“Phó tổng, làm sao vậy?”
Nam nhân bên cạnh thấy hắn đột ngột quay đầu, không khỏi sửng sốt hỏi.

Phó Niên Hằng nhíu mày, sau đó lại hơi giãn ra, nhàn nhạt trả lời, âm thanh trầm thấp từ tính, có chút khàn khàn quyến rũ:
“Không sao.”
Dứt lời liền xoay người tiếp tục đi.

Có lẽ là hắn sinh ra ảo giác.
Sơ Nghiên ở trong thang máy, ánh mắt bình tĩnh như mặt nước không chút gợn sóng, hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì.

Lúc này thang máy mở ra, Sơ Nghiên mới bước ra ngoài, đi thẳng đến phòng trực của ba Ngôn.
Cốc cốc.
Sơ Nghiên gõ cửa phòng, mở cửa là một vị bác sĩ,vừa nhìn thấy cô liền sửng sốt, sau đó vui vẻ hỏi:
“Hôm nay là Chỉ Chỉ đưa cơm đến cho anh Sầm sao? Chị dâu hôm nay có việc bận?”
Hôm nay không cần ăn cơm chó nữa rồi, tốt quá.
Đây là bác sĩ Lý, là đồng nghiệp của ba Ngôn, còn là đàn em cùng trường đại học, Ngôn Sầm là tên của ba Ngôn.
Sơ Nghiên gật gật đầu, bác sĩ Lý liền mời cô vào phòng, vừa nói:
“Bệnh nhân phòng 302 vừa lên cơn đau tim, anh Sầm đến đó cấp cứu rồi, con ngồi đợi một chút.”
Sơ Nghiên đặt cơm hộp lên bàn làm việc của ba Ngôn, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống đợi.

Ba Ngôn là bác sĩ khoa tim mạch, có khi lại có hồ sơ bệnh án của Phó lão gia tử.
Biết đâu trùng hợp còn có thể là bác sĩ điều trị?
Bất quá ngồi hơn mười phút, ba Ngôn vẫn chưa trở lại, Sơ Nghiên cũng lơ đãng nhìn một chút danh sách bệnh nhân của ba Ngôn, cũng không thấy tên của Phó lão gia tử.
Có lẽ là không phải ba Ngôn làm bác sĩ điều trị.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một nữ y tá bước vào, có chút gấp đến sứt đầu mẻ trán, vội kêu:
“Bác sĩ Lý, bên phía phòng 302 tình trạng nguy kịch, Bác sĩ Ngôn gọi anh qua hỗ trợ, lập tức vào phòng giải phẫu.”
“Tôi đến ngay.”
Bác sĩ Lý sửng sốt, vội vàng đứng dậy theo nữ y tá rời đi, cũng quên mất Sơ Nghiên ở trong phòng.

Sơ Nghiên hơi nâng mi, đứng dậy, cũng theo sau ra khỏi phòng.

Trên tầng 3 người đi đi vội vàng, đang gấp rút chuẩn bị cấp cứu.

Sơ Nghiên vừa lên đến, bệnh nhân đã được đưa vào phòng cấp cứu, bên ngoài liền có chút bình tĩnh lại.
Sơ Nghiên vừa đến, liền thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trước sảnh chờ.

Hắn cúi đầu, hai tay đan xen vào nhau nắm chặt đỡ lấy trán, cả người tản ra một cỗ khí tức âm u thâm trầm.

Sơ Nghiên lập tức nhướng mày.
Lần đầu thấy Phó Niên Trạch lộ ra thần sắc này, chín mười phần bên trong chính là Phó lão gia tử.

Nói cho cùng Phó Niên Trạch hận cha hắn ngoại tính, bất công, nhưng ông nội hắn lại một mực chỉ xem hắn là cháu đích tôn.
Nếu không phải lão gia tử xảy ra chuyện nhập viện, Phó thị cũng không dễ dàng như vậy liền rơi vào tay Phó Niên Hằng.
Sơ Nghiên chậm rãi bước đến chỗ hắn, thần sắc không có nửa điểm biến hóa, đứng trước mặt Phó Niên Trạch.

Một tầng bóng ma phủ lên người Phó Niên Trạch đang cúi gầm mặt, người bên cạnh hắn nhìn thấy cô bước đến, lại nhìn Phó Niên Trạch một cái, tựa hồ đang không biết mở miệng như thế nào.

Phó Niên Trạch cũng cảm ứng được có người đứng trước mặt hắn, hơn nữa còn nhìn hắn chằm chằm.

Mày hung hắn nhăn lại, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
“Phó Niên Trạch.”
Giọng nói thiếu nữ non nớt vang lên, Phó Niên Trạch hơi sững sờ, hắn lập tức ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt nữ sinh trắng noãn, ánh mắt sáng ngời, trên mặt lại không mang bất kỳ biểu tình nào.
Nét hung hăng lạnh lẽo trên mặt Phó Niên Trạch toàn bộ rút sạch, né tránh ánh mắt của Sơ Nghiên.
Đột nhiên có chút chột dạ là chuyện gì xảy ra?.