Sơ Nghiên theo lời Diệp Phong Dật, cuối cùng cũng đứng trước phòng Diệp lão gia tử nghỉ ngơi.
Cô định gõ cửa, nhưng lại nghe thấy tiếng đổ vỡ vang lên, cô ngừng động tác, lại nghe tiếng quát lớn:
"Hồ nháo, cháu cùng Vi nha đầu thanh mai trúc mã, hai bên đều sắp bàn hôn sự, hiện tại cháu đến nói với ta, một câu không thích liền như vậy xong rồi?"
"Diệp Mộ Thần! Cháu tỉnh táo lại cho ta! Cháu quản lí Diệp thị nhiều năm như vậy, còn không hiểu rõ nặng nhẹ sao! Còn nói cháu với Vi nha đầu không có tình cảm? Không có tình cảm con hành động như vậy sao!"
Sơ Nghiên do dự, không biết có nên gõ cửa không.
Phòng của biệt thự này cách âm không được tốt lắm.
Đương lúc Sơ Nghiên xoắn xuýt, giọng Diệp Mộ Thần đạm nhiên vang lên:
"Ông, con đã nói, hôn sự là mọi người tự bàn, tình cảm là tự mình Hạ Thanh Vi đơn phương, con xưa nay đối cô ta chưa từng ôn nhu cũng không trệ chọc.
Con chỗ nào thể hiện mình thích cô ta?"
"Người không phait dạy con phải có trách nhiệm với việc bản thân làm sao? Phải, Di Di hiện tại đã là người của con, con sẽ chịu trách nhiệm, còn về Hạ Thanh Vi, con chưa từng thể hiện quá mình yêu cô ta, chớ nói gì đến phản bội!"
"Con..con..."
Diệp lão gia tử tức đến run rẩy, ôm chỉ vào Diệp Mộ Thần, cả ngày trời không nói được chữ nào.
Diệp lão gia tử xem ra rất coi trọng con dâu là cô, xem ra cô phải giải thích rõ một chút.
"Cốc cốc cốc"
Sơ Nghiên nhẹ gõ cửa ba tiếng, không lớn, nhưng thành công thu hút sự chú ý bên trong.
Bên trong im lặng một chút, sau đó liền có người bước đến.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, là một lão giả.
Lão nhìn Sơ Nghiên, nhận ra người đến là ai, lúc này mới lịch sự chào:
"Ra là Hạ tiểu thư, thất lễ, mời Hạ tiểu thư."
Đây là lão quản gia bên người Diệp lão gia tử, đối với nguyên chủ cũng xem như có chút quen thuộc.
Dù sao Hạ Thanh Vi thích Diệp Mộ Thần, không được hắn chú ý liền luôn luôn hướng Diệp gia chạy.
Nàng đối Diệp gia, không phải bình thường thân thuộc, mà phải nói là phi thường quen thuộc.
Diệp lão gia tử nghe quản gia xưng hô, sửng sốt một chút, tức giận trên mặt rúy đi, thay vào đó là cười ha hả:
"Vi nha đầu? Con đến a! Haha, lâu như vậy cũng không đến thăm lão già này."
Sơ Nghiên tiến vào, ngồi đối diện với Diệp lão gia tử, lễ phép gật đầu:
"Diệp....gia gia."
Sơ Nghiên vốn định gọi Diệp lão gia tử, nhưng chợt nhớ đến xưng hô của Hạ Thanh Vi.
Đều gọi Diệp lão gia tử là gia gia, nên chỉ có thể sửa miệng.
"Tốt tốt, haha...."
Diệp lão gia tử sảng khoái cười lớn, bàn tay to vuốt ve chòm râu.
Diệp lão gia tử tuổi cũng đã ngoài 80, đầu tóc bạc phơ, nhưng sức khỏe ngược lại khá tốt, vẫn luôn là khỏe mạnh.
"Thanh Vi đến đưa quà, Diệp gia gia vạn thọ vô cương."
"Tốt, tốt, Vi nha đầu có lòng a.
Đến, ngồi xuống cùng Diệp gia gia nói nói."
Diệp lão gia tử cười ha hả nói, Sơ Nghiên cũng nhu thuận ngồi xuống, cũng không nhìn qua Diệp Mộ Thần.
"Tiểu Vi tử a, con gần đây như thế nào không đến a, lão già ta cô đơn thực a!"
Diệp lão gia tử bắt đầu ôn chuyện, hoàn toàn không giống người tức giận vừa rồi.
Sơ Nghiên thực sự không giỏi giao tiếp, chỉ lẳng lặng ngồi nghe, thi thoảng đáp một tiếng.
Diệp Mộ Thần nhìn một màn trước mắt, lạnh lùng.
Hắn tính cách lạnh bạc, mặc dù quan tâm nhưng chưa bao giờ thể hiện qua lời nói.
Diệp Mộ Thần thấy lúc này cũng không thể nói chuyện tiếp, đành mở miệng:
"Gia gia, vậy con đi trước."
Nói xong, định xoay người rời đi, bất quá hắn còn chưa đi được ba bước, đã bị lão gia tử một câu chặn lại:
"Đứng lại! Vi nha đầu ở đây, con không tiếp đón tự tế, muốn đi đâu!"
Diệp Mộ Thần trầm mặt, hắn xoay người, đôi mắt đảo qua Sơ Nghiên, đáy mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
Quả nhiên, nữ nhân này cố ý đến đây.
Hắn liền nói, cô ta làm sao có thể dễ dàng buông bỏ.
"Gia gia, nếu muốn tiếp khách cũng không phải một mình Hạ đại tiểu thư đi?"
Diệp lão gia tử nhíu mày, không vui nói:
"Đám người bên ngoài không cần con lo, không phải còn có a Dật sao? Để nó tiếp, con với Vi nha đầu ở đây..." bồi dưỡng tình cảm.
Bốn chữ còn chưa kịp nói ra, Sơ Nghiên đã lễ phép cắt ngang.
"Diệp gia gia, mẹ Thanh Vi còn đợi bên ngoài, con phải ra với bà ấy.
Con xin cáo từ."
Sơ Nghiên đứng dậy, lễ phép gật đầu, sau đó không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Còn lịch sự khép cửa phòng lại.
Diệp lão gia tử: "...."
Con bé hôm nay làm sao vậy??
Diệp Mộ Thần: "..."
Thực sự đổi tính rồi??
Lão quản gia: ha hả, tuổi trẻ a.
"Tiểu tử! Có phải con đã làm gì có lỗi với Vi nha đầu không! Con...!cái tên bất hiếu này, còn không cút ra ngoài cho ta!"
Không hiểu thấu bị đuổi ra ngoài Diệp Mộ Thần:!!????? Rốt cuộc hắn là cháu ruột vẫn là Hạ Thanh Vi là cháu ruột??
Hắn thở dài một tiếng, sau đó cũng xuống lầu.
Lại nó đến Sơ Nghiên, cô vừa rời khỏi phòng, đi đến cầu thang, không nghĩ lại gặp Diệp Phong Dật.
Hắn tựa lưng vào tường, trên tay cầm điện thoại, cũng không biết làm gì, đột nhiên hướng về phía cô.
Tách.
Thanh âm máy ảnh vang lên.
Sơ Nghiên: "...." Làm gì? Tên nam phụ này bị điên à?
"Thấy người trước mắt một chút phản ứng cũng không có, Diệp Phong Dật lại gần, hắn cúi đầu, gương mặt tuấn mỹ đưa lại gần Sơ Nghiên, nhưng vẫn giữ khoảng cách đúng mực, thanh âm hắn mang theo một cỗ hài hước:
"Hạ đại tiểu thư, một bức ảnh, cô sẽ không để ý chứ?"
Sơ Nghiên nhìn người trước mặt, khẽ cau mày, lùi lại một bước.
Kéo dài khoảng cách của hai ngươi sau, Sơ Nghiên mới chậm rãi nói:
"Không để ý."
Sơ Nghiên nghiêng người, lướt qua hắn đi xuống lầu.
Diệp Phong Dật sửng sốt một chút, đợi hắn phản ứng lại, người đã không thấy.
Đột nhiên, hắn cười khẽ một tiếng.
Đúng là không giống người thường, phản ứng này đúng là không khoa học a.
Người bình thường không phải nên tức giận, hoặc là thẹn thùng sao?
Hắn cầm điện thoại lên, màn hình là một thiếu nữ xinh xắn, màu đen tôn lên làn da trắng noãn.
Nàng thần tình rất bình thường, không chút cảm xúc, tựa như búp bê sứ xinh đẹp trong tủ kính.
Khóe môi khẽ nhếch, Diệp Phong Dật đem điện thoại cất vào, cũng sải bước xuống lầu.
Sơ Nghiên vừa xuống đại sảnh, lập tức đi tìm Hạ mẫu.
Theo kịch bản, đợi Diệp Mộ Thần đưa lão gia tử xuống chủ trì buổi tiệc, biến cố liền ập đến.
Hiện tại thời gian buổi tiệc chính thức bắt đầu không đến nửa tiếng, cô phải tìm ra mẹ Hạ, bảo vệ an toàn cho bà.
Mặc dù trong cốt truyện, mẹ Hạ không chút thương tổn, chỉ hơi kinh hãi.
Nhưng dù sao hiện tại cốt truyện đã không như ban đầu, cô chỉ có thể phòng ngừa vạn nhất.
"Kí chủ, Mẹ Hạ ở cách cô mười bước phía đông nam."
Sơ Nghiên trầm mặc, cô nhìn nhìn xung quanh, rốt cuộc nhìn thấy mẹ Hạ, sau đó sải bước đi qua.
Lại không nghĩ, Sơ Nghiên còn chưa đến chỗ mẹ Hạ, đã bị một bóng người tập kích.
Người kia từ bên trái lao tới, Sơ Nghiên cau mày, cũng không rõ cô động tác thế nào, người kia phát một cái không, bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Cùng lúc là tiếng vỡ của ly rượu.
Sơ Nghiên thành công trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Cô nhìn người ngã trên đất, không khỏi lần đầu có cảm giác đau đầu.
Lại là Mạc Phương Di.
Đây là điển hình nữ chủ và nữ phản diện oan gia ngõ hẹp sao? Cô không tìm nữ chủ phiền toái, tình tiết cốt truyện lại tìm cô rồi?
Sơ Nghiên không biết cảm giác của mình là gì, với cô hoàn toàn xa lạ..